XtGem Forum catalog

Gặp anh giữa hàng vạn người

Posted at 27/09/2015

546 Views

Anh đã biến mất khỏi cuộc sống của cô, như một chiếc diều bị đứt dây, không biết đã bay về phương nào. Khi ở cùng anh, lúc nào cô cũng cảm thấy chướng mắt, nhưng sau khi chuyển đi, cô lại thường xuyên nghĩ đến anh, mà chỉ cần nghĩ đến, trong lòng lại trở nên rối loạn như một mớ bòng bong. Khó khăn lắm mới làm rõ được, trong chốc lát, cả mớ lại bỗng nhiên biến mất như làm ảo thuật. Trái tim trống vắng lại càng băn khoăn, lưỡng lự.

Không biết Âu Vũ Trì cố tình hay vô ý, nói: “Minh Viễn gần đây rất bận, cả tháng nay cậu ta không ở trong nước, đầu tiên là sang Ý xem giải đua xe F1, rồi sang Anh thăm vị hôn thê, sau đó tới Mỹ thăm anh trai và chị dâu. Suốt ngày chỉ có bay với lượn!”

Cô trầm lặng giây lát. “Tổng giám đốc Âu, không có chuyện gì khác, tôi xin phép ra ngoài.”

Sau khi nói chuyện với Âu Vũ Trì, thời gian ở lại văn phòng làm thêm của Bạch Lộ càng dài hơn. Cô cần một công việc bận rộn để khiến mình phân tâm. Những người, những việc dù nên nhớ hay không nên nhớ, cô đều không muốn nghĩ tới, mà bận rộn là cách tốt nhất để phân tán tư tưởng.

Gần đây Thiệu Dung cũng rất bận, bận yêu đương. Rốt cuộc cô cũng nảy sinh tình cảm với vị Thành tiên sinh kia. Biết rõ không thể mà vẫn như con thiêu thân lao vào lửa. “Nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ? Kim triều hữu tửu kim triều túy1.”

Đúng là “kim triều hữu tửu kim triều túy”, Thành tiên sinh về cơ bản đã làm xong các thủ tục di cư, năm sau sẽ đưa vợ đẹp, con thơ đến định cư ở Canada. Thiệu Dung chẳng qua chỉ là một người đẹp qua đường của anh ta trước khi ly hương ra nước ngoài. Thực ra trong lòng Bạch Lộ cảm thấy không đáng nhưng Thiệu Dung lại cam tâm tình nguyện, nên cô cũng chẳng có cách nào.

Thiệu Dung chỉ cần được ngày nào hay ngày nấy nhưng người ta vẫn không muốn cho cô cơ hội. Chẳng mấy chốc, Thành phu nhân đã nghe được tin mà tìm đến, vừa nhìn đã biết đây là người có thân phận cao quý, gương mặt đầy vẻ kiêu ngạo, hống hách. Lúc đó chị ta đã hung tợn nói rằng sẽ cho Thiệu Dung biết tay, mà hành động thực tế còn kinh khủng gấp nghìn lần lời nói. Mấy ngày liền, Kỷ Hồi Túy của Thiệu Dung đều có bọn lưu manh đến quấy rối, cùng lúc đó, các cơ quan công thương, phòng cháy, vệ sinh… cũng lũ lượt cho người đến soi mói, bới móc.

Có người khách quen thấy khó chịu, thầm hỏi Thiệu Dung có chuyện gì. “Xem ra lần này hắc bạch hai bên cô đều đắc tội rồi!”

Thiệu Dung không ngờ Thành phu nhân lại lợi hại đến vậy. Thành tiên sinh cũng trốn mất tăm mất tích không thấy mặt, bao nhiêu tội vạ mặc cô một mình gánh hết. Tối đó, lại có người đến quán bar cố tình gây sự, cô ra mặt ngăn cản. Trong cuộc hỗn loạn, một chai bia bay tới, đập vào đầu cô tạo thành một âm thanh vang dội rồi vỡ vụn…

Bạch Lộ nhận được tin lập tức đến bệnh viện. Vừa thấy cái đầu bị băng trắng của Thiệu Dung, cô xót xa đến suýt rơi nước mắt. Thật quá đáng, thực sự rất quá đáng! Cho dù Thành phu nhân muốn báo thù cũng không nên ra tay nặng như vậy chứ? Huống hồ chuyện này suy cho cùng thì lão chồng chị ta cũng có trách nhiệm, ở nhà đã có vợ con, sao còn ra ngoài nhập nhèm với người phụ nữ khác? Nếu đổ hết tội lỗi lên đầu Thiệu Dung quả thực chẳng công bằng chút nào.

Thiệu Dung lại vô cùng bình tĩnh. “Là tự chị chuốc lấy phiền phức, chị gieo gió thì ắt gặp bão. Chị tưởng không quan tâm thiên trường địa cửu, chỉ cần quan tâm những gì mình có là đủ rồi. Nhưng chị lại quên mất một điều, có những người đàn ông phải nhìn rõ xem họ có xứng đáng để mình phải như vậy hay không.”

Thành tiên sinh thuộc loại đàn ông “ba không” điển hình, không chủ động, không từ chối và không trách nhiệm. Vẻ ngoài lịch sự, nho nhã của anh ta rất dễ lấy lòng phụ nữ, cho dù người từng trải như Thiệu Dung cũng bị anh ta làm rung động. Tuy biết rõ hai người không thể có kết quả nhưng vẫn nguyện được ở bên nhau dù chỉ một ngày. Nhưng cơn mê này lại khiến người ta tỉnh dậy trong đau khổ, không để lại chút hồi ức tươi đẹp nào.

Sau khi Thiệu Dung bị thương, quán bar tạm thời đóng cửa, Bạch Lộ xin nghỉ phép hai ngày để vào bệnh viện chăm sóc cô. Ngày thứ ba, Thiệu Dung được xuất viện, buổi sáng Bạch Lộ đến bệnh viện làm thủ tục rồi đưa cô về nhà, sau đó mới đến công ty làm việc.

Hai chiếc thang máy của tòa nhà cứ lên xuống đều đều, Bạch Lộ vào một chiếc thang máy để lên văn phòng của cô. Khi cô bước ra, cánh cửa của chiếc thang máy bên cạnh đang từ từ khép lại. Cô quay đầu trong vô thức, thoáng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Là Chương Minh Viễn! Anh đã trở về? Bước chân vội vàng chợt khựng lại.

Chương Minh Viễn cũng nhìn thấy cô, hơi nhướng mày, có vẻ bất ngờ. Trước khi cánh cửa khép lại, anh hơi mỉm cười với cô. Đôi môi vừa đẹp vừa đầy đặn của anh mỗi lúc cười trông thật đẹp.

Ngẩn ngơ đứng trước cánh cửa thang máy đã đóng chặt, trái tim Bạch Lộ khẽ rung động, như cành liễu xanh mướt đung đưa trong gió xuân tháng Ba.

Trong văn phòng, một đám đồng nghiệp đang ngồi túm tụm ăn uống, cười khúc khích. Thấy Bạch Lộ đến họ liền gọi: “Bạch Lộ, đến đúng lúc lắm, lại ăn kẹo sô cô la này.”

Cô đi tới, thấy trên bàn có hai hộp kẹo sô cô la Cadbury của Anh sản xuất. Mọi người hí hửng ăn, cô cũng tiện tay lấy một cái, vừa bóc vừa hỏi: “Ai mời đấy?”

“Chương tiên sinh mời. Anh ta vừa từ nước ngoài về, coi như chút quà mọn.”

Động tác bóc kẹo của cô khựng lại. “Chương tiên sinh!?” “Đúng vậy! À, cậu không biết Chương tiên sinh là ai hả? Anh ta là bạn thân của Tổng giám đốc Âu, cũng là một cổ đông của công ty. Có điều anh ta chỉ đầu tư lấy lãi, không phụ trách công việc nên bình thường rất ít đến đây.”

Bạch Lộ hơi ngạc nhiên, thì ra Chương Minh Viễn cũng có cổ phần ở công ty này, vậy mà anh chưa bao giờ đề cập đến. Nhắc đến Chương Minh Viễn, mọi người lại râm ran bàn luận.

“Nghe nói anh trai của Chương tiên sinh mở một công ty chứng khoán ở Mỹ, chị gái theo con đường chính trị giống cha, đều đạt được rất nhiều thành tựu. Độc mỗi anh ta không thích làm kinh tế cũng chẳng ưa chính trị, chỉ làm những việc mình thích. Cũng có thể coi là một kẻ quái đản.”

“Điều này có gì lạ đâu! Xuất thân trong gia đình như nhà anh ta cũng không nhất thiết phải dấn thân vào đường quan lộ hay kinh tế làm gì. Gia đình tôi mà có điều kiện như vậy, tôi cũng chỉ làm những việc mình thích thôi. Nhưng nói đi nói lại, trò nguy hiểm như đua xe tôi tuyệt đối không bao giờ lao vào, phải giữ cái mạng này để hưởng phúc chứ!”

“Thế mới nói Chương Minh Viễn là kẻ quái đản. Người ta vẫn bảo người giàu thường sợ chết, anh ta thì ngược lại, một lòng muốn làm tay đua xe. Môn thể thao này thực sự rất nguy hiểm.”

“Lại còn không! Hai năm trước, anh ta bị tai nạn trong khi thi đấu, suýt mất mạng. Nghe nói lúc đưa anh ta tới bệnh viện đã có dấu hiệu tử vong. Tôi còn nhớ, khi đó Tổng giám đốc Âu trực ở bệnh viện mấy ngày liền, việc của công ty cũng không thèm để ý. Sếp Âu và Chương Minh Viễn là bạn từ tấm bé, tình cảm thân thiết như anh em ruột thịt.”

Đồng nghiệp mỗi người một câu, Bạch Lộ im lặng, lắng nghe về một Chương Minh Viễn mà cô chưa từng biết. Lúc này, giám đốc đang từ ngoài bước vào, vừa thấy cô liền bảo lập tức lên phòng Âu Vũ Trì. “Tổng giám đốc Âu có việc tìm cô.”

Bạch Lộ còn muốn nghe tiếp nhưng giám đốc đến rồi, mọi người cũng thôi không nói nữa. Cô rời khỏi văn phòng mà lòng đầy nuối tiếc, tới gõ cửa phòng tổng giám đốc. “Tổng giám đốc Âu, anh có việc tìm tôi?”

Âu Vũ Trì bảo cô ngồi xuống, hỏi: “Tôi nghe nói cô xin nghỉ phép hai ngày vừa rồi, lý do là gì vậy?”

Bạch Lộ có chút ngạc nhiên, mấy hôm trước cô đã gửi đơn xin nghỉ tới giám đốc bộ phận, sao lão tổng còn hỏi lý do? Nhưng lão tổng vẫn là lão tổng, đã hỏi rồi thì cô phải đáp, không thể ỷ là quen biết được. Hơn nữa, cũng không thể nói cô và Âu Vũ Trì thân thiết, nếu không phải có Chương Minh Viễn, liệu anh ta có biết cô là ai? Vậy nên cô biết thân biết phận mà giải thích tường tận: “Tổng giám đốc Âu, tôi đã xin phép giám đốc bộ phận rồi. Một người bạn của tôi bị thương phải nằm viện nên tôi xin nghỉ hai ngày để chăm sóc chị ấy.”

“Sao thế? Sao bạn cô lại bị thương phải nằm viện? Bị tai nạn giao thông à?”

Cô do dự một hồi, không muốn bịa chuyện. “Không phải. Là bị người ta đánh.”

Âu Vũ Trì vô cùng kinh ngạc. “Hả? Bạn của cô là con gái kia mà, ai lại quá đáng đến mức đánh một người phụ nữ phải nhập viện?”

Rất nhiều chuyện cô không thể nói rõ, bèn đổ tội cho bọn lưu manh đến gây sự khiến quán bar của bạn cô không làm ăn được. Trong một lần xảy ra xung đột, bạn cô bị chai bia đập vào rách cả đầu.

Âu Vũ Trì nghe xong thì căm phẫn. “Bọn này quá không biết điều! Thật chẳng còn phép tắc gì cả! Cô cũng vậy, bị bọn lưu manh đến quấy rối sao không nói với tôi? Tôi mà biết được thì đã gọi người đến dẹp yên từ lâu rồi, bạn cô cũng tránh được tai họa này. Nhưng giờ biết cũng chưa muộn. Có phải hai người đang lo lắng vì chuyện này không? Đừng lo nữa, nói với bạn cô, quán bar muốn mở thế nào thì cứ mở, tôi đảm bảo không đứa nào dám đến quấy rối nữa!”

Bạch Lộ cũng đang đau đầu thay cho Thiệu Dung. Quán bar phải đóng cửa hai ngày rồi mà vẫn có người đến phá phách, vẽ bậy… lên cửa. Cứ tiếp tục thế này, có lẽ quán bar không thể mở cửa nữa, muốn chuyển nhượng lại e cũng khó. Nếu vậy thì Thiệu Dung sẽ mất trắng Giờ có Âu Vũ Trì đứng ra giúp đỡ, đôi mắt Bạch Lộ chợt sáng lên. “Tổng giám đốc Âu, vậy tôi thay mặt bạn tôi cảm ơn anh!”

Âu Vũ Trì khoát tay khiêm tốn. “Đây chỉ là chuyện nhỏ, cô đừng khách khí! Sau này có chuyện gì không giải quyết được thì cứ tìm tôi, nếu giúp được tôi nhất định sẽ giúp.”

Sự nghĩa hiệp và nhiệt tình của Âu Vũ Trì khiến lòng Bạch Lộ bỗng xao động. Vừa rồi Chương Minh Viễn ghé qua, hành động “rút đao tương trợ” của Âu Vũ Trì có phải vì anh?

Sau khi Âu Vũ Trì nói sẽ dẹp gọn vụ này, vấn đề quả nhiên được giải quyết nhanh chóng. Không chỉ không còn kẻ nào đến giở trò phá hoại ngoài cửa mà những vết bẩn trước đây cũng có người dọn sạch.

Sau vài ngày Thiệu Dung nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng, quán bar lại kinh doanh trở lại. Tối đó, rất nhiều giỏ hoa được gửi tới, còn không thiếu các sếp từ các ban, ngành quản lý. Đội mang đồng phục mũ kê pi1 trước đây ngày nào cũng đến bới móc giờ cũng trở nên dễ dàng. Có người còn nói: “Thì ra cô Thiệu quen Âu thiếu gia, sao không nói sớm chứ!”

Thiệu Dung chỉ mỉm cười, không đáp, đêm về nhìn thấy Bạch Lộ mới thở dài. “Làm thế nào đây! Lần này lại để em thay chị nợ ân tình người ta mất rồi!”

“Chị Dung, chị nhất định không được nói như vậy. Nếu nói nợ ân tình, chẳng phải em còn nợ chị nhiều gấp vạn, vả lại cũng không phải em đến cầu xin anh ta giúp đỡ, là anh ta chủ động hỏi thăm...