Gặp anh giữa hàng vạn người
Posted at 27/09/2015
549 Views
“Sau lần đó, tôi thường trêu cậu ấy, nói cậu ấy đã ăn một quả lừa, nhưng cậu ấy kiên quyết nói cô không thể là kẻ lừa đảo, trông bộ dạng cô đáng thương như vậy, nhất định không phải đang diễn kịch. Còn nói nếu có kẻ lừa đảo diễn đạt như vậy thì những diễn viên đạt giải Oscar đều có thể về vườn rồi.”
“Thực ra…” Âu Vũ Trì định nói nhưng lại do dự. “Tôi không biết giờ cô có tin những lời này hay không nhưng tôi vẫn muốn nói, còn tin hay không là tùy cô. Thực ra Chương Minh Viễn không thích thú gì chuyện nữ sắc, cậu ấy chưa bao giờ để ý đến những cô gái làm tiền ở khách sạn cao cấp, cô là ngoại lệ đầu tiên. Cậu ấy cảm thấy cô không giống loại người đó, phải đi đến nước này hẳn là có nỗi khổ riêng. Cậu ấy đưa cô đi thuê phòng cũng không phải vì muốn cùng cô làm chuyện đó, mà muốn biết vì sao cô phải làm như vậy, cho nên mới đưa tiền cho cô trước. Đương nhiên giờ tôi nói chuyện này có thể cô sẽ không tin, dù sao đêm đó cô cũng đã bỏ chạy, cậu ấy sẽ làm gì hay không cũng chẳng có gì để chứng minh cả.”
Bạch Lộ im lặng hồi lâu, mặc dù không muốn tin lời của Âu Vũ Trì nhưng những lời nói ấy giống như ngọn đèn tỏ treo cao, chiếu rõ bản chất của sự việc khiến cô không thể lừa mình dối người được. Thực ra hôm đó Thiệu Dung cũng nói: “Chị đoán người đàn ông đó có thể không như những kẻ có tính trăng hoa. Hoặc giống như em, anh ta cũng là lần đầu tiên bỏ tiền mua phụ nữ nên không nhiều kinh nghiệm, mới đồng ý đưa tiền trước, còn sơ suất cho em cơ hội bỏ chạy.”
Giờ nghĩ lại, hôm đó Chương Minh Viễn quả thực không có kinh nghiệm. Thuê phòng xong cũng không vội vàng làm gì mà lại gọi hai suất đồ Tây để cùng cô thưởng thức, còn hỏi đông hỏi tây, chẳng giống khách làng chơi và kỹ nữ chút nào, chỉ chuyện trò như hai người bạn mới quen. Nếu không phải như vậy thì cô chẳng có cơ hội mà bỏ trốn. Chương Minh Viễn không đắm chìm vào tửu sắc, tất nhiên cô cũng thừa nhận điểm này, cô sớm đã ăn mừng vì anh không phải loại háo sắc. Một người đàn ông vốn không mê chuyện phong hoa tuyết nguyệt mà bỏ tiền mua cô, lý do không phải vì anh có hứng thú với cô, mà vì hôm đó cô khiến anh hiếu kỳ ư?
“Được rồi, tôi nói hết rồi, có tin hay không cô tự xem xét nhé! Bạch Lộ, tôi nghĩ cô không phải một kẻ ngốc.”
Bạch Lộ cúi đầu không nói. Sau phút trầm lặng, bước chân cô chuyển hướng, quay trở lại phòng bệnh. Âu Vũ Trì theo sau cô, vẻ mặt như vừa được thở phào nhẹ nhõm.
Một rưỡi chiều, bác sĩ chủ nhiệm khoa Phóng xạ uy tín nhất bệnh viện đích thân đến chẩn đoán, kết quả chụp CT cuối cùng đã loại bỏ sự tồn tại của chấm mờ trong dạ dày.
Được một phen khiếp vía, Bạch Lộ như trút được gánh nặng. Âu Vũ Trì càng hớn hở, vỗ vai Chương Minh Viễn, cười toe toét. “Đã bảo cậu không sao rồi mà, cái họa của cậu ít nhất cũng phải nghìn năm nữa.”
Tâm trạng được thả lỏng, sắc mặt Chương Minh Viễn tốt lên rất nhiều, giọng điệu cũng thoái mái hơn: “Xem ra tôi tạm thời chưa chết được đâu nhỉ!”
“Đã bảo cậu đại nạn không chết, sau này ắt có phúc mà lại!”
Loại trừ khả năng biến đổi bệnh lý do cơ quan tiêu hóa, vậy thì chỉ có thể do ăn uống linh tinh, chắc vì đồ ăn không sạch sẽ nên gây nên khó chịu trong dạ dày. Thấy Chương Minh Viễn vẫn có triệu chứng buồn nôn, bác sĩ yêu cầu ở lại bệnh viện theo dõi thêm hai ngày, chờ các triệu chứng hết hẳn rồi mới được ra viện.
Chương Minh Viễn nghe xong liền tỏ vẻ đau khổ. Âu Vũ Trì cười, khuyên nhủ: “Phải nghe lời bác sĩ! Nhớ lại xem, lúc trưa cậu bị buồn nôn đến mức nào, không biết có khi còn tưởng cậu ốm nghén ấy chứ!”
Câu nói ấy khiến Chương Minh Viễn bật cười. “Cậu biến đi!”
Lần đầu tiên Bạch Lộ thấy Chương Minh Viễn cười như vậy, không phải nụ cười nhếch mép như thường lệ, mà là nụ cười rất tự nhiên. Đôi môi tuyệt đẹp vừa đầy đặn vừa có độ cong khiến nụ cười của anh trông thật rạng rỡ. Cô vô thức nhìn anh thêm lần nữa, đúng lúc anh cũng hướng mắt về phía cô. Bốn mắt gặp nhau, cô chợt cúi thấp đầu né tránh.
Chương Minh Viễn nằm viện hai ngày, cảm thấy khá hơn một chút liền kiên quyết không ở thêm nữa, ban ngày đến tiêm rồi về luôn. Anh nói thà chịu đi lại phiền phức còn hơn ở trong bệnh viện ngửi mùi thuốc sát trùng.
Nói đi nói lại, chứng bệnh của anh phục hồi rất chậm, phải tiêm mấy ngày mới khống chế được nôn mửa. Bạch Lộ đi hỏi bác sĩ xem vì sao lại như vậy, bác sĩ nói bệnh nhân trước đây từng phải làm đại phẫu thuật vì tai nạn xe cộ, lần phẫu thuật đó phải cắt hết toàn bộ lá lách, có ảnh hưởng không tốt đến hệ thống miễn dịch của cơ thể, cho nên tốc độ hồi phục không thể nhanh như người bình thường được.
Bạch Lộ đã vài lần được nghe Âu Vũ Trì nói về chuyện Chương Minh Viễn từng bị tai nạn xe hơi, có điều tình hình cụ thể thế nào thì cô không rõ, cũng không dám hỏi thăm. Thì ra cơ thể anh đã phải chịu thương tích nghiêm trọng như thế, cắt toàn bộ lá lách… Cô nghe mà thấy rùng mình.
Vì ăn uống linh tinh nên mới xảy ra chuyện, trong mấy ngày Chương Minh Viễn tĩnh dưỡng ở nhà, Bạch Lộ vô cùng cẩn thận khi làm đồ ăn cho anh. Cho đến giờ, cô vẫn chưa biết rốt cuộc bát mì đó có vấn đề ở đâu mà lại khiến anh bị như vậy. Cùng là những nguyên liệu như nhau nhưng bát mì cô ăn lại chẳng bị làm sao. Nấm hương, rau xanh, xúc xích, trứng, rốt cuộc là cái gì có vấn đề? Không tìm ra nguyên nhân nên chỉ còn cách thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, những nguyên liệu ấy, cái nào còn trong tủ lạnh đều bị cô vứt hết.
Ngày Chương Minh Viễn ra viện thì Chương Minh Dao trở về Bắc Kinh, đi thẳng từ sân bay về, muốn thuyết phục em trai theo mình về nhà vài hôm để dưỡng bệnh nhưng anh lại không chịu. “Em chỉ là ăn uống linh tinh, giờ đã không sao rồi, chị đừng có sốt xình xịch lên như vậy!”
Chương Minh Dao đành nhượng bộ. “Thế chị bảo cô Tôn đến chăm sóc em vài ngày vậy!”
Anh vẫn kiên quyết từ chối. “Không cần đâu! Chị, chị cứ làm việc của mình đi. Việc của em không cần chị lo đâu!”
Thế này không được, thế kia cũng không được, Chương Minh Dao bó tay rời khỏi phòng ngủ, đến phòng bếp tìm Bạch Lộ. Bạch Lộ vừa vặn nhỏ lửa ninh canh gà vừa rửa rau. Mái tóc dài túm qua loa thành một búi lỏng lẻo sau gáy, trên eo thắt một chiếc tạp dề trắng điểm hoa xanh, trông như một bà nội trợ hiền lành đang loay hoay bận rộn.
Mấy hôm nay Bạch Lộ chăm sóc Chương Minh Viễn rất tận tình. Lời nói của Âu Vũ Trì hôm đó có ảnh hưởng rất lớn đến cô. Cô không thể không thừa nhận có lẽ mình đã thực sự hiểu lầm Chương Minh Viễn.
Nghĩ lại, khi Thượng Vân gọi cô đến đối chất, bà ta cũng chưa từng nhắc đến chuyện của năm năm trước, chỉ nói cô ở công ty có mối quan hệ mờ ám với cấp trên.
Hôm đó cũng vì cô giận dữ đến hồ đồ, cộng thêm ly rượu mạnh vừa uống ở quán bar nên không thể phân tích sự việc bằng cái đầu tỉnh táo, chưa rõ phải trái, trắng đen thế nào đã chạy đến tặng cho anh một cái tát. Cái tát đó là cô đã tặng nhầm anh, điều này khiến cô cảm thấy hổ thẹn và áy náy.
Vì hổ thẹn nên Bạch Lộ chăm sóc Chương Minh Viễn càng chu đáo hơn. Cô lại xin nghỉ làm thêm vài ngày nữa, Hoắc Mai đương nhiên duyệt ngay. “Cố vấn Chương ốm à, vậy em cố gắng chăm sóc cậu ấy nhé! Khi nào cậu ấy khỏi thì em đi làm cũng được, không cần lo việc ở công ty.”
Thấy Chương Minh Dao đi vào bếp, Bạch Lộ phần nào đoán được chị ta muốn nói gì. Quả nhiên, chị ta vừa mở miệng liền nói: “Rốt cuộc Minh Viễn vẫn đưa cô về đây!”
Bạch Lộ thở dài. “Vâng, nhưng đây không phải trách nhiệm của em. Chị Chương, em hy vọng chị có thể hiểu, em không phải hồ ly tu luyện nghìn năm, cũng chẳng có phép thuật mê hoặc đàn ông gì cả, hơn nữa hiện giờ cũng không phải em muốn bám lấy em trai chị, mà là… Em rất khó có thể giải thích rõ ràng với chị, có lẽ chị đi hỏi em trai mình thì tốt hơn.”
“Tôi đã hỏi từ lâu nhưng nó không chịu nói, bảo tôi đừng quản chuyện của nó, còn nói nó không phải trẻ con, làm việc gì tự biết chừng mực.” Chị ta vừa nói vừa lắc đầu bất lực. “Nhưng nó làm thế này có giống hành động của một người biết chừng mực hay không? Nó đã có vị hôn thê, đám cưới đã định vào tháng mười năm sau, giờ lại mang một người phụ nữ về làm kim ốc tàng kiều.”
Xem ra Chương Minh Dao thực sự muốn giải quyết vấn đề “kim ốc tàng kiều” của em trai nhưng sự can thiệp của chị ta không thành công. Có vẻ như Chương Minh Viễn không dễ bị ảnh hưởng bởi những người xung quanh, một khi đã quyết định thì mặc cho mọi người khuyên bảo thế nào cũng chỉ coi như gió thoảng bên tai.
Bạch Lộ an ủi Chương Minh Dao: “Chị yên tâm, thực ra em và anh ấy không phải quan hệ trai gái như chị nghĩ, sẽ không làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa anh ta và vị hôn thê đâu. Biết đâu hai tháng nữa, anh ta sẽ đuổi em đi.”
Chương Minh Dao nhìn cô đầy ẩn ý. “Mong là như vậy!”
Sau khi Chương Minh Viễn hồi phục, Bạch Lộ định đi làm trở lại. Ai ngờ anh lại nói: “Nể tình mấy ngày nay cô chăm sóc tôi, tôi cũng chiếu cố cô một chút. Sau này đừng đến Quốc tế Thiên Đô làm nữa, tôi sẽ sắp xếp cho cô một công việc tốt hơn.”
Thứ nhất, Bạch Lộ không muốn nhận ân tình của anh, thứ hai, cô cũng không muốn đổi việc nên từ chối thẳng: “Tôi làm ở Quốc tế Thiên Đô rất tốt, chị Hoắc và Tổng giám đốc Vương cũng tốt với tôi. Làm lạ không bằng làm quen, đang yên đang lành sao phải đổi việc chứ? Không cần đâu!”
Chương Minh Viễn thở dài. “Đừng ngây thơ nữa! Họ tốt với cô ư? Bị họ bán đi rồi mà cô vẫn ngồi đếm tiền cho họ.”
Bạch Lộ không hiểu. “Anh nói vậy là có ý gì? Có thể nói rõ hơn được không?”
Anh lắc đầu nhìn cô. “Sao mẹ Dương Quang lại biết chuyện của cô ở công ty? Cô thực sự nghĩ đó chỉ là những lời đàm tiếu họ tình cờ nghe được sao? Tôi nghĩ trên thế giới này không có chuyện tình cờ đến vậy đâu!”
Sững sờ giây lát, cuối cùng Bạch Lộ cũng hiểu ra. “Ý anh là, có người cố ý nói cho bà ta biết? Là chị Hoắc Mai và Tổng giám đốc Vương?”
“Tôi không chắc chắn lắm vì không có chứng cứ, nhưng tôi có thể khẳng định một điều, Vương Hải Đằng sớm đã nhận ra tôi đặc biệt chú ý đến cô, ông ta đã nghĩ tôi có hứng thú với cô nên công việc của cô ở công ty nhanh chóng bị điều chỉnh lại. Ông ta đã lợi dụng việc này để đưa cô đến cạnh tôi, cô chính là con bài mỹ nhân kế ông ta dùng để lôi kéo tôi. Bọn họ muốn lợi dụng triệt để con bài là cô, vậy nên mối quan hệ giữa cô và bạn trai chính là trở ngại. Cô hiểu không?”
Bạch Lộ hoàn toàn kinh ngạc, đứng ngẩn ngơ, trong đầu như có thiên binh vạn mã đang ầm ầm sôi sục. Rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt bị bỏ quên đang dần dần hiện ra.
Lần Chương Minh Viễn phá lệ tới công ty vào ban ngày rồi nói chuyện rất lâu với cô, Tổng giám đốc Vương biết được đã vội gọi cô đến để hỏi han, sau đó Hoắc Mai liền thông báo cô sẽ làm ngoài giờ, chờ đón tiếp Chương Minh Viễn mỗi khi anh đến công ty, đồng thời kiêm nhiệm làm trợ lý cho anh.
Lần tin tức Chương Minh Viễn bị tai nạn xe hơi truyền đến công ty, Tổng giám đốc Vương liền gọi cô đi cùng ông ta đến bệnh viện thăm hỏi. Sau khi biết anh đã xuất viện lại bảo cô cùng Âu Vũ Trì đến tận nhà. Cô thăm hỏi qua loa xong đi về thì bị Hoắc Mai phê bình, khăng khăng yêu cầu cô phải quay lại đưa cơm cho anh.
Rồi hôm vì chuyện của Dương Quang mà cô hoang mang chạy đến nhờ cậy Vương Hải Đằng giúp đỡ, ông ta lại từ chối, nói không có khả năng, “chỉ điểm” cô đi cầu xin Chương Minh Viễn.
Quan trọng nhất là, cô đột nhiên nhớ lại ngày trước khi định cùng Dương Quang đi đăng ký kết hôn. Cô ngượng ngùng báo cho Hoắc Mai xin nghỉ, khi đó Hoắc Mai đã sững người, lời chúc mừng lúc đó giờ nghĩ lại sao mà giả tạo… Cô bỗng hiểu ra, tại sao Thượng Vân lại biết kế hoạch cô và Dương Quang dự định đi đăng ký kết hôn…
…
Như Chương Minh Viễn nói, trên thế giới này không thể có chuyện tình cờ đến vậy. Nhất định là Hoắc Mai đã bí mật báo tin cho Thượng Vân. Khi đó cô chỉ nói chuyện này với một mình Hoắc Mai, thông tin chỉ có thể bị tiết lộ từ chỗ chị ta.
Sống lưng Bạch Lộ bỗng toát mồ hôi lạnh. Ban đầu chỉ là mồ hôi lạnh, rồi như kết thành những hạt băng, thấm ngược vào cơ thể. Cô không cầm được, cả người khẽ run rẩy. Lạnh. Trong tiết trời tháng Tám giữa hè, tận đáy lòng cô lại tỏa hơi lạnh cóng.
Là cô quá ngây thơ, quá non nớt. Những tưởng Vương Hải Đằng và Hoắc Mai thực sự tốt với mình, thực ra bọn họ chỉ muốn lợi dụng cô. Còn cô lẽ ra đã có được hạnh phúc, chính vì giá trị lợi dụng của mình mà bị bọn họ phá hoại không thương tiếc...