Gặp anh giữa hàng vạn người
Posted at 27/09/2015
544 Views
Anh bế cô lên, rời khỏi quán bar. Cô khóc suốt dọc đường. Một mảng ngực áo anh ướt lạnh, thấm đẫm những giọt nước mắt của cô.
Sau khi về đến nhà, cô vẫn khóc, vừa khóc vừa kể lể, lời lẽ lộn xộn, lặp đi lặp lại. Anh chăm chú lắng nghe, nghe những âm thanh chân thực nhất tuôn ra từ đáy lòng cô. Rất lâu, rất lâu sau, cô mới yên tĩnh trở lại, nép vào lòng anh ngủ thiếp đi, hai hàng mi dày, đen nhánh còn đọng vài giọt nước trong veo. Anh đưa tay khẽ lau, nước mắt trên đầu ngón tay giống như giọt sương.
Khi Bạch Lộ tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, trong đầu như có một chiếc cưa không ngừng kéo qua kéo lại. Cô nhất thời không hiểu chuyện gì đã xảy ra, sao đầu lại đau như vậy? Nghĩ hồi lâu mới nhớ, tối qua, sau khi gặp Dương Quang thì tinh thần sa sút, một mình chạy đến quán bar uống rượu giải sầu. Sau đó… sau đó, hình như Dương Quang lại đến quán bar tìm cô, cô đã nói với anh rất nhiều, anh nói muốn đưa cô về nhà, nhưng hiện tại, làm thế nào cô lại ở trong căn hộ của Chương Minh Viễn chứ?
Cô nghĩ không ra, lê tấm thân mềm nhũn xuống giường, đi ra ngoài. Trong bếp không biết đang ninh nấu cái gì, một mùi thơm nức tràn ngập khắp nơi. Trong phòng khách, Chương Minh Viễn đang ôm chiếc laptop, nằm dài trên sofa, đeo tai nghe kèm micro chat webcam, giọng điệu thân mật: “… Được, tháng sau sẽ bay sang thăm mọi người.”
Đứng nhìn từ góc của cô, vừa khéo có thể nhìn thấy đối tượng trên màn hình máy tính. Đó là một cô gái người nước ngoài xinh đẹp, tóc vàng, mắt xanh. Cô còn nhớ đã từng nhìn thấy khuôn mặt này, một lần Chương Minh Viễn đến công ty buổi tối còn cô ở lại tiếp đón anh, anh đã chat webcam với cô gái này ở văn phòng. Xem ra hai người rất thân thiết, hẳn anh đã cưa được cô em ngoại quốc này rồi. Dù không đắm chìm vào nữ sắc nhưng anh vẫn là đàn ông, giữa một rừng hoa đẹp, khó tránh khỏi lưu luyến.
Cô không muốn làm phiền anh tán gái, định quay người đi về phòng thì trên màn hình máy tính, bên cạnh cô gái ngoại quốc xinh đẹp kia bỗng xuất hiện một người đàn ông, còn đưa tay ôm cô ta thân mật. Hả, thế này là thế nào? Đang không hiểu chuyện gì, Chương Minh Viễn đã quay lại, nhìn thấy cô. “Cô tỉnh rồi à?”
Cô thấy không tiện. “Xin lỗi, làm phiền anh rồi, tôi về phòng đây!”
Anh nhướng mày vẻ không hề gì. “Không sao!”
Quay đầu đi, anh lại nói chuyện với hai người trên màn hình máy tính: “Được rồi, anh trai, chị dâu, hôm nay nói chuyện đến đây nhé! Tháng sau em bay qua thăm anh chị rồi chúng ta nói chuyện sau.”
Anh trai, chị dâu… Cô nghe mà ngẩn người, thì ra cặp nam nữ một Trung một Tây kia là anh trai và chị dâu của anh. Cô cứ tưởng anh đang tán gái Tây, lập tức tự cảm thấy hổ thẹn vì suy đoán vô căn cứ của mình.
Bỏ tai nghe xuống, gập laptop lại để sang một bên, Chương Minh Viễn hỏi cô: “Đã đói chưa, tôi bảo bà giúp việc theo giờ nấu ít canh, có muốn uống chút không?”
Đầu cô rất đau, không muốn ăn nên lắc lắc đầu từ chối: “Cảm ơn anh, nhưng bây giờ tôi không muốn ăn gì cả. Phải rồi, tôi… Tối qua tôi làm sao mà về được?”
Anh ta bình thản đáp: “Là tôi đưa cô về.”
Cô khó mà tin được. “Anh…” Không phải Dương Quang đưa cô về sao?
Ngẩn ngơ một hồi, cô lại nhớ ra, hỏi: “Sao anh biết tôi ở quán bar đó?”
Anh suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Sau khi cô uống say, người phục vụ lấy di động của cô gọi cho tôi.”
Cô đã lờ mờ hiểu ra, nhất định là sau khi uống say, cô đã tưởng người tới đón mình chính là Dương Quang, lập tức tỏ ra căng thẳng. “Hôm qua… lúc tôi uống say… có phải… đã nói rất nhiều không?”
“Đúng đấy! Cô đã nói rất nhiều khi say xỉn, nói thì chẳng rõ ràng, lại còn lặp đi lặp lại, tôi nghe mà chẳng hiểu cô đang nói gì, suýt thì bị cô làm ồn đến đau cả đầu.”
Bạch Lộ cảm thấy có chút yên tâm, mơ hồ nhớ lại lúc mình vừa khóc vừa kể lể rất nhiều chuyện mình đã giấu sâu tận đáy lòng, nếu bị Chương Minh Viễn nghe được thì biết làm sao? Cũng may là anh nghe không hiểu những lời nói lộn xộn của cô trong lúc say.
Trận say này khiến Bạch Lộ đau đầu mất mấy ngày, trong thời gian đó cô còn hơi sốt, Chương Minh Viễn đã mời một bác sĩ đến khám, tiêm thuốc, kê đơn, ông ta còn căn dặn phải chịu khó tĩnh dưỡng. Khi cô tỏ ý cảm ơn, Chương Minh Viễn châm chọc: “Mấy ngày trước cô chăm sóc tôi, tôi vừa mới khỏi cô lại ốm. Có phải cô cố ý không vậy, không cam tâm chăm sóc tôi mấy ngày nên giờ bắt tôi trả lại đúng không?”
Bạch Lộ không muốn để Chương Minh Viễn chăm sóc mình nhưng trong căn nhà này, ngoài cô ra chỉ còn có anh. Cô bị ốm nằm bẹp trên giường, không tránh được cần cái này cái kia, dù không muốn gọi nhưng anh đến giờ sẽ tự vào phòng xem xét, ngoài việc rót nước ra, còn phải cho cô uống thuốc. Bác sĩ kê thuốc viên và thuốc bột hòa với nước. Anh lấy thuốc viên trước, rồi đem hòa thuốc bột đâu ra đấy.
Lần đầu tiên anh pha thuốc cho cô, cô đột nhiên không kìm được mà bật khóc, bởi sau khi pha thuốc vào nước sôi, anh còn lấy thêm một chiếc cốc nữa, đổ qua đổ lại, vừa đổ vừa thổi để cho thuốc đỡ nóng, như vậy lúc uống mới không bị nóng quá.
Còn nhớ hồi nhỏ, khi cô còn là đứa con gái bé bỏng được cha mẹ yêu thương, cha mẹ cũng làm như vậy khi cho cô uống thuốc, sợ làm cô bị bỏng. Bây giờ cha mẹ đã yên giấc nơi cửu tuyền, cô nghĩ cả đời này sẽ không còn ai làm thế với cô nữa, nào ngờ, cô lại được thấy Chương Minh Viễn pha thuốc cho mình bằng cách ấy.
Nước mắt nhạt nhòa trên gương mặt, chớp mắt, cô như trở về là cô bé trước kia, vừa nghe đến uống thuốc đã lăn ra gào khóc. Tất nhiên bây giờ cô rơi nước mắt không phải vì lý do ngày trước.
Chương Minh Viễn vô cùng ngạc nhiên. “Đang yên đang lành sao lại khóc? Phụ nữ các cô đúng là được làm bằng nước!”
Cô nghẹn ngào hỏi: “Sao anh… lại pha thuốc kiểu này?”
Anh nhìn hai chiếc cốc trong tay, nói: “Khi còn nhỏ, mẹ tôi thường làm vậy để cho tôi uống thuốc, tôi học bà ấy thôi. Cô chỉ vì chuyện này mà khóc sao? Có phải… khi còn nhỏ mẹ cô cũng từng làm như vậy?”
Bạch Lộ không trả lời nhưng những giọt nước mắt chính là lời thừa nhận chân thực nhất. Cha mẹ mất đã lâu, ấn tượng về họ trong cô khó tránh khỏi dần phai nhạt theo thời gian, nhưng sự chu đáo của Chương Minh Viễn đã khuấy động một phần ký ức của cô, lòng dạ chua xót, nước mắt như thủy triều đang dâng.
Chương Minh Viễn đặt cốc nước thuốc vào lòng bàn tay cô, khẽ nói: “Đừng khóc nữa, mau uống thuốc đi, hết nóng rồi!”
Nước mắt rơi vào cốc, hòa lẫn với thuốc, cô uống mà cảm thấy ly thuốc này vô cùng ấm áp.
Sau khi hoàn toàn bình phục, Bạch Lộ tìm Chương Minh Viễn nói chuyện. Cô muốn chuyển đi, càng sớm càng tốt, hy vọng anh đồng ý. Ở cùng anh gần ba tháng, giữa hai người đã không còn thù hận đối phương, mà hiểu nhau hơn, cô tin anh sẽ không gây khó dễ cho cô nữa, mà ban đầu, lý do anh bắt cô phải chuyển về đây cũng chỉ vì muốn làm khó cô.
Quả nhiên anh không làm khó cô nữa, chỉ trầm lặng một hồi rồi nói: “Chuyển đi rồi cô có chỗ ở không? Nếu không có, tôi còn một căn hộ nữa, có thể cho cô mượn ở tạm một thời gian.”
Mặc dù giọng điệu của anh rất thản nhiên nhưng không khó nhận ra sự quan tâm ẩn chứa trong đó. Trong lòng cảm thấy ấm áp, cô khẽ từ chối: “Cảm ơn anh, không cần đâu, tôi sẽ chuyển về chỗ chị Dung Dung ở vài ngày, rồi từ từ đi tìm nhà cũng được.”
Nếu như vẫn ở nhà của anh thì phải chuyển đến chỗ này hay chỗ kia làm gì chứ? Trong mắt mọi người, cô vẫn là người phụ nữ sống trong ngôi nhà thếp vàng của anh, mà sự thực thì cô và anh không phải quan hệ đó.
Có lẽ anh cũng hiểu điều này, không níu kéo nữa. “Được, cô tự tìm chỗ ở đi, nhưng công việc của cô hãy để tôi sắp xếp. Tôi đã nói với Âu Vũ Trì để cô làm ở công ty của cậu ta, lúc nào cô đến làm cũng được.”
Cô vẫn lắc đầu. “Không cần đâu, tôi sẽ tự mình giải quyết.” Về điểm này thì anh không nhân nhượng. “Không được, vấn đề này phải để tôi giải quyết. Chuyện của cô ở Quốc tế Thiên Đô đều do tôi mà ra, về tình hay về lý, tôi đều nên đền bù cho cô một công việc khác.”
Cô đã nghĩ thông rồi. “Cũng không thể trách anh, bây giờ tôi cảm thấy tất cả đều là do số phận.”
Tất cả đều do số, chẳng có chút do người… Bây giờ Bạch Lộ mới thấm thía ý nghĩa của câu thành ngữ này. Với những chuyện đã xảy ra, ngoài câu này ra, cô cảm thấy không còn câu nào khác thích hợp hơn.
“Tất cả đều do số, có lẽ là như vậy.” Chương Minh Viễn nói, giọng đầy vẻ buồn rầu. Trái tim cô cũng buồn, một nỗi buồn sâu sắc.
Bạch Lộ nhanh chóng dọn khỏi nhà của Chương Minh Viễn, chuẩn bị chuyển đến chỗ Thiệu Dung ở tạm vài hôm. Trong điện thoại, Thiệu Dung tỏ vẻ rất hoan nghênh, còn nói cô ở lại bao lâu cũng được. Chuyện công việc, Chương Minh Viễn vẫn kiên quyết sắp xếp cho cô, nhất nhất bắt cô đến công ty của Âu Vũ Trì làm việc, còn nói: “Nếu cô không đồng ý, vậy thì tôi sẽ không cho cô chuyển đi.”
Bạch Lộ do dự một hồi, cuối cùng cũng không từ chối nữa.
Trước khi rời đi, Chương Minh Viễn còn nhét một phong bì dày vào va li của cô. Chiếc phong bì trông rất quen thuộc, cô nhớ đó là phong bì có ba vạn tệ mà cô đã nhờ Hoắc Mai đưa cho anh.
“Cô không nợ tôi gì nữa, cho nên số tiền này tôi nên trả lại cô.”
Cô lí nhí: “Nhưng hai vạn đó là tôi trả tiền chiếc nhẫn…” Anh ngắt lời: “Chiếc nhẫn đó là tôi tặng cô, tặng rồi thì có nghĩa nó là của cô, có mất cũng không cần trả tôi. Được rồi, không có chuyện gì nữa, cô đi đi, tôi đã bảo Đại Cường đến xách hành lý hộ cô. Tôi không tiễn cô nữa!”
Khi chuông cửa vang lên, Chương Minh Viễn đã quay người đi về phòng. Bạch Lộ mở cửa cho Đại Cường vào xách hành lý. Trước khi đi, cô không kìm được mà ngoái đầu nhìn lại.
Cô đã sống ở căn hộ này vài tháng nay. Khi mới dọn đến, cô không cam tâm tình nguyện, nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi rời đi, cô lại phát hiện nơi sâu thẳm trong lòng có một sợi dây lưu luyến mong manh mà dai dẳng. Cố gắng quay đầu, cô kiên quyết đóng cửa. Tiếng đóng cửa như chiếc kéo cắt đứt sợi dây lưu luyến trong lòng cô.
Bạch Lộ đã rời khỏi căn hộ của Chương Minh Viễn như vậy. Cuộc sống như một cuốn sách trời không có chữ, một trang cũ lật qua, trang mới đã được mở. Bàn tay vận mệnh sẽ viết gì lên trang sách đó, không ai biết được. Tất cả đều là ẩn số…
Chương 3:
Thời gian thấm thoắt trôi, Bạch Lộ vào công ty mới đã được gần một tháng.
Vị trí của cô vẫn là thư ký, Âu Vũ Trì sắp xếp cô làm ở bộ phận Hành chính. Đến chỗ làm mới cần phải thích nghi, cô cố gắng làm quen với tất cả những thứ liên quan trong phạm vi công việc, thời gian đầu hầu như ngày nào cũng về muộn.
Giám đốc bộ phận Hành chính rất khen ngợi tinh thần làm việc cần cù của cô. Trong số các đồng nghiệp có người còn nói thầm với cô rằng: “Ban đầu, nghe nói cô là người được Tổng giám đốc Âu đích thân sắp xếp vào đây, chúng tôi còn tưởng là “hoàng thân quốc thích” gì đó, đều nghĩ không biết có hợp tác với cô được hay không, nào ngờ cô lại là người dễ làm việc đến vậy!”
Bạch Lộ chăm chỉ như vậy, Âu Vũ Trì cũng có chút ngạc nhiên, còn gọi cô đến dặn dò: “Cũng chỉ là công việc thôi mà, không cần thiết phải làm hết sức đến vậy. Dù cô làm nhiều hay làm ít, làm tốt hay làm hỏng… tôi vẫn phát lương cho cô như thế. Cho nên tuyệt đối đừng để mình chịu quá nhiều áp lực.”
Đây giống như lời của tổng giám đốc nói với nhân viên sao? Ông chủ nào chẳng mong nhân viên của mình cần cù, chăm chỉ, bán sức cho công ty, anh ta thì ngược lại, gọi cô đến bảo đừng làm quá nhiều. Cô không khỏi bật cười. “Tổng giám đốc Âu, yêu cầu của anh đối với nhân viên đều thế sao?”
“Tất nhiên là không, chỉ đặc biệt chiếu cố cô thôi. Cô là người Chương Minh Viễn gửi gắm, vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ, phải không?”
Lòng cô khẽ động, định nói gì lại thôi. Âu Vũ Trì chợt nhớ ra, hỏi: “Phải rồi, cô và Chương Minh Viễn còn liên lạc với nhau nữa không?”
Cô lắc lắc đầu, từ khi chuyển khỏi căn hộ của Chương Minh Viễn, cô chưa gặp lại anh lần nào, cũng không liên lạc...