Gặp anh giữa hàng vạn người
Posted at 27/09/2015
543 Views
Những chuyện phiền phức thế này với chị em mình là bài toán khó nhưng đối với họ thì chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến. Anh ta còn bảo em sau này có vấn đề gì không giải quyết được thì cứ nói.”
Bạch Lộ cố gắng kể lại mọi chuyện thật nhẹ nhàng, không muốn để Thiệu Dung áy náy nhưng Thiệu Dung nghe xong càng nhíu chặt mày. “Lộ Lộ, trên đời này làm gì có ai vô duyên vô cớ tốt với người khác. Sao Âu Vũ Trì lại nhiệt tình với em như vậy, đã bao giờ em nghĩ đến chưa?”
“Chị Dung, ý chị là gì vậy? Không phải chị muốn nói anh ta có ý đồ gì với em đấy chứ? Chuyện này là không thể!”
“Anh ta đương nhiên không thể có ý đồ gì với em, em đến đó làm là do sự sắp đặt của Chương Minh Viễn. Anh ta quan tâm em như thế, rõ ràng là nể mặt Chương Minh Viễn. Nhưng Lộ Lộ, không phải em nói đã không còn liên lạc với Chương Minh Viễn rồi sao?”
Em quả thực không còn liên lạc với Chương Minh Viễn. Từ khi em rời khỏi căn hộ của anh ta, bọn em đã không còn quan hệ gì nữa.”
“Em cũng không gặp lại anh ta sao?”
Bạch Lộ do dự một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu. “Không.” Cái liếc nhìn thoáng qua cửa thang máy, không nói với nhau một câu nào, có lẽ lần này không được tính là gặp mặt.
Thiệu Dung chau mày không hiểu. “Chương Minh Viễn không tìm em nữa, xem ra đã vứt em ra khỏi đầu rồi. Nhưng Âu Vũ Trì lại giúp đỡ em nhiều như vậy, không lẽ… anh ta đã nảy sinh ý gì với em?”
Bạch Lộ cười chảy cả nước mắt. Sao có thể như vậy chứ? Âu Vũ Trì khác Chương Minh Viễn, anh ta rất có hứng thú với nữ sắc, những cô bạn gái xinh đẹp quanh anh ta nhiều như Coca trong siêu thị. Gần đây, anh ta rất gần gũi với một cô người mẫu, cô gái đó là kiểu mà người ta vẫn gọi là khuôn mặt thiên sứ, vóc dáng yêu tinh. Anh ta còn đang say mê cô gái đó, làm sao có thể để ý đến cô chứ! Hơn nữa, Âu Vũ Trì còn có một nguyên tắc là “thỏ không ăn cỏ gần hang”, chưa bao giờ có thái độ mờ ám với nhân viên nữ trong công ty. Thiệu Dung quả thực đã quá lo lắng rồi.
Khi điện thoại đổ chuông, Bạch Lộ không nghe thấy, cô đang mang văn kiện sang cho phòng khác. Đến khi quay lại chỗ ngồi, phát hiện có một cuộc gọi nhỡ, vừa nhìn lướt qua cô đã sững người. Là điện thoại của Chương Minh Viễn, cách đây năm phút.
Từ sau khi rời khỏi căn hộ của Chương Minh Viễn, đây là lần đầu tiên anh gọi cho cô. Cô không biết vì sao sau một thời gian dài không liên lạc, giờ anh lại tìmđến. Mà có nên gọi lại hay không? Cô nhất thời không biết nên làm thế nào.
Quan hệ giữa cô và anh phức tạp và khó xử như vậy. Hai người đã từng ở chung nhưng giữa họ không phải loại quan hệ đó. Nhưng nếu muốn hoàn toàn phủ nhận mối quan hệ khác giới, cô và anh lại từng có một đêm duyên ngắn ngủi. Cô còn từng lừa anh, từng hận anh, thậm chí từng dùng chiêu “cảm tử” để uy hiếp anh. Anh ta cũng từng hận cô, cũng không cam tâm để bị lừa hay bị đe dọa, nhất định phải lôi cô vào cái tròng mà chính cô sắp sẵn. Sau khi cái tròng trói buộc hai người lại, việc “sống chung” đã khiến họ dần hiểu đối phương và cuối cùng cả hai đi đến hòa giải.
Hiện giờ, giữa cô và Chương Minh Viễn là quan hệ gì? Có thể coi là bạn được không, cô không biết, chỉ biết rằng bản thân không thể coi anh như một người bạn bình thường. Ít ra cô nhất định không chủ động gọi điện cho anh, nói chuyện phiếm câu được câu chăng, hỏi han tình hình dạo này thế nào… như bạn bè bình thường. Cho nên cuộc gọi nhỡ này, cô nghĩ hồi lâu mà vẫn không biết có nên gọi lại hay không? Trong lòng như có một chú thỏ vừa chạy vừa nhảy khiến trái tim cô không an định được.
Một đồng nghiệp thấy cô cầm điện thoại mà cứ ngẩn ngơ liền hỏi cô có chuyện gì. Cô nghĩ rồi nói: “Có một cuộc gọi nhỡ nhưng không biết có nên gọi lại hay không. Phải rồi, bình thường cậu có hay gặp trường hợp như thế này không?”
“Có chứ! Cũng có vài cuộc gọi mình không muốn trả lời nhưng người ta đã gọi đến rồi, dù thế nào cũng nên gọi lại. Di động có hiển thị cuộc gọi đến, cậu không bắt máy cũng không chủ động gọi lại, người ta sẽ tưởng cậu không thèm để ý đến họ. Dù thế nào thì cũng phải chào hỏi xã giao.”
Lời nói của đồng nghiệp khiến Bạch Lộ như bừng tỉnh. Chương Minh Viễn đã gọi cho cô rồi, cô không bắt máy mà cũng chẳng gọi lại, anh sẽ hiểu lầm cô cố ý không nghe. Ra khỏi văn phòng, để tránh do dự lần nữa, cô quả quyết gọi cho của anh.
Điện thoại chỉ reo hai hồi chuông đã có người bắt máy, giọng anh vang vọng bên tai: “Bạch Lộ!”
Không hiểu sao cô có chút hoang mang, cố gắng trấn tĩnh. “Xin lỗi, vừa rồi anh gọi tôi không nghe thấy. Anh có chuyện gì không?”
“Cũng không có chuyện gì! Vài ngày trước tôi từ nước ngoài về, mang về hai va li quà to tướng, tặng cô một phần. Buổi tối cô có thời gian ra ngoài một lát không? Tôi mời cô ăn tối, tiện thể đưa quà cho cô luôn.”
Do dự một lát, cô từ chối khéo: “Cảm ơn anh! Bạn bè anh nhiều như vậy, bao nhiêu quà cũng không đủ, anh để tặng cho họ đi, vả lại, buổi tối tôi có việc, cảm ơn anh đã mời, ý tốt của anh tôi xin nhận nhưng tôi không đi được đâu!”
Anh im lặng hồi lâu. Bạch Lộ khách sáo nói: “Không có chuyện gì thì tôi cúp máy trước đây, đang giờ làm việc.”
“Chờ chút!” Cuối cùng thì anh cũng lên tiếng. “Bạch Lộ, tôi cứ tưởng chúng ta không làm kẻ thù nữa thì đã là bạn bè, nhưng hình như cô không muốn làm bạn với tôi.
Cô… Không phải cô vẫn còn hận tôi đấy chứ?”
“Không có, không có!” Cô vội vàng phủ nhận. “Tôi không còn hận anh từ lâu rồi. Thực ra tôi có rất nhiều điểm có lỗi với anh, anh đừng hận tôi nữa là được.”
“Tôi mà hận cô thì đã chẳng để cô chuyển đi. Sau khi cô đi cũng chẳng liên lạc với tôi nữa, nếu tôi không gọi cho cô, có phải cô đã quên rằng trên đời còn có một người như tôi không?”
Tiếng nói nhẹ nhàng, giọng điệu thản nhiên như nói đùa, đó là phong cách quen thuộc của Chương Minh Viễn. Cô không biết phải nói thế nào, chỉ trả lời lấy lệ: “Tôi… tôi dạo này thực sự rất bận. Nghĩ chắc anh cũng bận, không có việc gì nên cũng không muốn làm phiền anh.”
Anh trầm mặc một hồi. “Vậy được, cô làm việc đi, tôi cũng không làm phiền cô nữa!”
Ngắt điện thoại, Bạch Lộ vừa như trút bỏ được gánh nặng lại vừa tiu nghỉu như mất mát thứ gì. Hai cảm giác trái ngược nhau khiến lòng dạ cô rối như tơ vò.
Hôm sau ở công ty, Bạch Lộ nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh từ một địa chỉ trong thành phố. Lúc ký nhận, nhìn thấy hàng chữ có tên người gửi và địa chỉ, tay cầm bút của cô lập tức do dự, nhưng chẳng để cô chần chừ, nhân viên chuyển phát nhanh không ngừng thúc giục: “Cô Bạch, phiền cô nhanh một chút, tôi còn có mấy hóa đơn đang chờ chuyển đi.”
Ký nhận xong, tranh thủ buổi trưa mọi người không có trong phòng, Bạch Lộ mới ngập ngừng mở gói bưu kiện. Bên trong là một hộp quà đẹp mắt, vừa mở đã ngửi thấy một mùi hương ngào ngạt, thuần khiết của hoa nhài. Mùi hương quen thuộc ấy, cô lập tức đoán ra thứ đựng trong chiếc hộp kia là gì.
Quả nhiên, sau khi mở ra, Bạch Lộ nhìn thấy ngay loại dầu gội đầu chiết xuất từ thực vật của Anh mà cô quen dùng. Ngoài ra còn có sữa tắm và dầu thơm của nhãn hiệu đó. Một tấm postcard nho nhỏ với nét chữ cứng cáp quen thuộc: “Một chút quà mọn, không phải thứ gì có giá trị. Cô thích thì giữ lại, không thích thì đem tặng người khác.”
Nhìn hộp quà trong tay, Bạch Lộ thẫn thờ hồi lâu. Chương Minh Viễn đi Anh chuyến này mang về một bộ sản phẩm dầu gội, sữa tắm cô quen thuộc.
Hương hoa nhài nhẹ nhàng vấn vít khiến người ta phải đắm say. Cô hít một hơi thật sâu, trong lồng ngực căng tràn một mùi hương thanh nhã. Hương hoa nhài vốn giúp cho tinh thần tỉnh táo nhưng cô lại cảm thấy có chút hoảng loạn…
Cả buổi chiều, Bạch Lộ mất tập trung, không hiểu bản thân làm sao nữa. Cô mơ hồ đoán ra nhưng lại không muốn làm rõ.
Điện thoại nội bộ trên bàn đổ chuông, là một đồng nghiệp nam ở bộ phận Bán hàng gọi đến, muốn hẹn cô cùng đi ăn tối. Cô đã từ chối khéo anh ta hai lần, đây là lần thứ ba, do dự một hồi, cô gật đầu đồng ý.
Lúc tan làm, trời lại đổ mưa. Bạch Lộ không mang ô, anh chàng đồng nghiệp kia cũng không có. Trước cổng của tòa nhà lại không bắt được taxi, nửa tiếng trôi qua mà hai người vẫn đứng đó. Anh ta có chút ái ngại: “Thật ngại quá, em có đói không? Hay hôm nay chúng ta đến quán nào gần đây ăn tạm vậy? Lần sau anh sẽ mời em ăn một bữa thịnh soạn.”
Cô gật đầu. “Được!”
Quán ăn gần nhất cũng cách đến vài chục mét. Những sợi mưa nhỏ và lạnh bay đầy trời, chàng đồng nghiệp kia rất ga lăng, cởi áo khoác che đầu cho Bạch Lộ. Hành động này có vẻ hơi thân mật, cô từ chối, vẻ khó xử: “Không cần đâu, có vài bước thôi mà, mà mưa cũng không lớn.” Cô vừa nói vừa lao vào cơn mưa, trốn khỏi đôi tay nhiệt tình kia.
Ăn uống xong đã là tám giờ tối. Chàng đồng nghiệp rất dẻo miệng, kể lại những chuyện anh ta từng trải qua một cách vô cùng sinh động nhưng Bạch Lộ nghe cũng như không, chỉ giả vờ như đang chăm chú lắng nghe. Sau bữa cơm, anh ta lại mời cô đi xem phim, cuối cùng cô quyết định không miễn cưỡng ép buộc bản thân nữa. “Xin lỗi, em muốn về nhà rồi!”
Anh ta cũng tỏ vẻ quan tâm. “Em mệt rồi à, vậy anh đưa em về!”
“Không, không cần đâu! Em muốn đi một mình, không làm phiền anh nữa!”
Hẳn là đã nghe ra hàm ý trong lời từ chối khéo của cô, vẻ mặt anh ta hơi cứng lại. Tình huống trở nên khó xử, cô mỉm cười tỏ ý xin lỗi rồi quay người rời đi.
Thiệu Dung nhìn thấy bộ sản phẩm hương hoa nhài mà Bạch Lộ mang về, liền thắc mắc: “Sao lần nay lại mua cả bộ thế, trước đây chẳng phải em chỉ mua mỗi dầu gội đầu sao?”
Cô do dự một hồi rồi khai thật: “Không phải em mua, là Chương Minh Viễn tặng.”
Thiệu Dung tròn mắt, vẻ cô cùng kinh ngạc. “Chẳng phải em và anh ta đã không còn liên lạc rồi sao?”
“Từ sau khi chuyển đi, em và anh ấy thực sự không còn liên lạc nữa. Cả tháng nay anh ấy chỉ ở nước ngoài, mới về nước được mấy hôm, mang rất nhiều quà về tặng mọi người nên cũng tặng em một phần. Chỉ là món quà nhỏ, chẳng đáng giá gì.”
Cô cố gắng nói giảm nói tránh đi, Thiệu Dung lại nhằm đúng chỗ hiểm: “Mặc dù đó chỉ là một chút quà nhỏ nhưng lại là thứ em thường dùng. Anh ta làm vậy là có ý gì? Đừng nói với chị là em không hiểu gì nhé!”
Bạch Lộ cứng họng, vấn đề cô cố gắng tránh né không ngờ bị Thiệu Dung vạch trần, mặt bỗng ửng đỏ. “Em…”
Thiệu Dung đã hồ đồ trong chuyện của mình nhưng đó là vì người trong cuộc luôn không biết rõ chân tướng sự việc. Trong chuyện của Bạch Lộ, với tư cách là người ngoài cuộc, cô lại vô cùng tỉnh táo...