Gặp anh giữa hàng vạn người
Posted at 27/09/2015
545 Views
Nếu hôm đó cô không tiết lộ chuyện cùng Dương Quang đi đăng ký kết hôn, giờ có lẽ hai người đã trở thành vợ chồng hợp pháp, Thượng Vân có giận đến mấy cũng vô ích. Nhưng bây giờ, tất cả đều đã khác, những thứ cô đã mất sẽ chẳng thể nào lấy lại được.
Đứng bất động như khúc gỗ một hồi, Bạch Lộ đột nhiên quay đầu chạy ra ngoài. “Không được, tôi phải tìm bọn họ hỏi cho rõ ràng.”
Không hỏi rõ ràng, cô có chết cũng không cam tâm. Dù có chết, cô cũng phải chết một cách minh bạch.
“Này, Bạch Lộ…”
Chương Minh Viễn còn chưa nói xong, bóng dáng mảnh mai đã biến mất sau cánh cửa. Anh không nghĩ phản ứng của cô lại kịch liệt đến vậy, nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy có thể hiểu được. Một cô gái như Bạch Lộ, có thể mềm yếu như một giọt sương mai nhưng cũng có thể kiên cường như những hạt mưa đá. Điều này anh đã được lĩnh giáo từ lâu.
Khi Bạch Lộ bước vào văn phòng tổng giám đốc của Quốc tế Thiên Đô, Hoắc Mai đang nghe điện thoại ở gian ngoài. Trông thấy cô, chị ta vội vàng kết thúc cuộc gọi, khẽ mỉm cười. “Bạch Lộ, sao em lại đến đây? Sức khỏe của cố vấn Chương thế nào rồi?”
Cô lạnh lùng, không trả lời câu hỏi. “Chị Hoắc, tôi có một chuyện muốn hỏi chị.”
“Chuyện gì?”
“Tháng Năm vừa rồi, chuyện tôi định cùng bạn trai đi
đăng ký kết hôn, có phải chị đã ngầm thông báo cho mẹ anh ấy?”
Cô vừa nói vừa nhìn chằm chặp vào biểu cảm trên khuôn mặt Hoắc Mai. Câu hỏi bất ngờ khiến mặt Hoắc Mai hơi cứng lại, cười khan hai tiếng. “Sao em lại hỏi vậy? Sao chị có thể quen mẹ của bạn trai em chứ. Em nghe ai nói vậy? Chuyện này vốn chẳng liên quan đến chị.”
Cô không chịu buông tha. “Chị Hoắc, chị có dám thề chị không liên quan đến chuyện này không?”
Hoắc Mai lấy lại bình tĩnh, sắc mặt không đổi. “Chị dám thề không liên quan, chị thực sự không biết em đang nói chuyện gì.”
Cô lại dồn chị ta thêm một bước: “Vậy chị có dám lấy danh nghĩa con trai mình để thề không?”
Cô biết Hoắc Mai rất yêu quý con trai mình, nếu thực sự làm việc thất đức tất sẽ gặp báo ứng, mà người làm cha làm mẹ không ai muốn con cái mình sẽ phải chịu điều đó.
Quả nhiên Hoắc Mai thay đổi sắc mặt. “Liên quan gì đến con trai tôi? Vì sao phải lôi nó vào đây?”
“Chị thấy chưa, chị không dám, bởi chị đã làm việc hổ thẹn với lương tâm, cho nên mới sợ con trai mình sẽ gặp báo ứng.”
Sắc mặt Hoắc Mai rất khó coi, chị ta không thể giữ bình tĩnh, giận dữ nói: “Bạch Lộ, tôi là cấp trên của cô, dựa vào cái gì mà cô dám nói chuyện với tôi như vậy? Đừng có được đằng chân lân đằng đầu, tưởng có Chương Minh Viễn làm chỗ dựa thì cô có thể ngồi đấy mà vênh váo? Cô chỉ là con ong mật bám lấy anh ta chứ chẳng phải bà Chương đường đường chính chính gì. Ngày nào đó bị anh ta đá rồi, xem cô còn ra oai được nữa không!”
Giọng nói của Bạch Lộ như xé nát tim gan: “Tôi bám lấy anh ta? Tôi chưa bao giờ bám lấy anh ta, là các người lao tâm khổ tứ tìm mọi cách đẩy tôi về phía anh ta mới đúng!” Nước mắt lã chã rơi, cô nghẹn ngào nói không thành tiếng. “Các người quá đáng lắm! Sao các người có thể làm như vậy? Hoắc Mai, tôi đã luôn tôn trọng, tin tưởng chị, đến chuyện riêng của mình tôi cũng không giấu chị. Chị biết tôi đã có người yêu, chúng tôi đã lên kế hoạch kết hôn, sao chị lại cố tình phá hoại? Chị có biết hạnh phúc của tôi đã bị chị hủy hoại không hả?”
Trong mắt Hoắc Mai bỗng lóe lên một tia hổ thẹn, không nói được lời nào. Bạch Lộ nước mắt rưng rưng, trừng mắt nhìn chị ta, ánh mắt như những mảnh băng vỡ, sắc nhọn và lạnh lẽo. Nếu giờ trong tay có súng, hẳn cô sẽ không do dự mà tặng chị ta một băng đạn. Hạnh phúc từng có được dễ dàng, chỉ vì tin lầm con người này mà bị mất trong đau đớn. Cô hận chị ta nhưng càng hận bản thân, hận vì mình quá ngây thơ, ngốc nghếch.
Sau khi rời khỏi Quốc tế Thiên Đô, lau khô nước mắt, Bạch Lộ vẫy một chiếc taxi. Khi tài xế hỏi muốn đi đâu, cô do dự một hồi, cuối cùng nói ra địa chỉ nhà Dương Quang. Chuyện đã đến nước này, biết mình không nên tìm gặp anh nữa nhưng cô không kìm được muốn đi, muốn gặp anh, muốn nói chuyện với anh… Trong lòng cô chất chứa quá nhiều điều muốn nói.
Nhưng khi thực sự đứng dưới nhà Dương Quang, Bạch Lộ lại không có dũng khí lên nhà gõ cửa. Trời đã trở về chiều, bầu trời màu tím nhạt, cái bóng của mặt trời và dấu ấn của mặt trăng đang quanh quẩn cùng nhau, cô vẫn chỉ quanh quẩn dưới lầu. Có nên lên nhà tìm anh không? Hay là lặng lẽ rời đi?... Đang không biết nên đi hay nên ở, cô bất ngờ nhìn thấy Dương Quang.
Anh không đi một mình, bên cạnh anh còn có Ninh Manh, hai người họ như hình với bóng. Vừa đi họ vừa nắm tay nhau thân mật, nhìn cũng biết là một cặp uyên ương. Anh gầy đi rất nhiều, cũng không còn vẻ phấn chấn như trước, vẻ mặt có chút nặng nề. Khi nhìn thấy cô, anh chợt thấy chấn động, anh mắt phức tạp và đau khổ tột cùng.
Cô nhìn anh mà nước mắt lưng tròng, tim đau đến tột cùng, không chỉ vì thấy anh và Ninh Manh tay trong tay thân mật mà còn vì anh đã thay đổi rất nhiều so với trước kia. Trước đây, anh là một chàng trai đầy nhiệt huyết, đầy sức sống nhưng giờ lại ảm đạm như bầu trời ngày đông mịt mờ.
Hai người nhìn nhau nhưng chẳng nói lời nào. Thực ra trong lòng cô có rất nhiều điều muốn nói với anh nhưng đôi môi run rẩy, vừa định mở lời lại như có một tảng nham thạch nặng nề chặn trong cổ họng khiến cô không thốt ra được.
Còn Dương Quang cũng chẳng nói với cô dù chỉ một từ. Sau giây phút chấn động, anh cúi đầu, thản nhiên đi qua như không trông thấy sự tồn tại của cô.
Ngược lại, Ninh Manh đi tới nói với cô một tràng, giọng điệu đầy oán trách: “Chị đến tìm Dương Quang làm gì? Nhìn xem, chị đã hại anh ấy thế nào! Chị có biết thời gian qua anh ấy sống khổ cực thế nào không? Sau khi ra khỏi nhà giam, một thời gian dài, đêm nào anh ấy cũng gặp ác mộng. Tôi phải đưa anh ấy ra ngoài giải khuây mất một tháng trời, anh ấy mới khá hơn chút đấy! Giờ chị lại chạy đến làm phiền. Tôi xin chị đừng xuất hiện trước mặt anh ấy nữa, chị và anh ấy đã kết thúc rồi, hoàn toàn kết thúc rồi. Chị hãy buông tay để anh ấy được trở lại cuộc sống yên bình có được không?”
Kết thúc rồi… hoàn toàn kết thúc rồi… Bạch Lộ không phải không hiểu được điều đó nhưng nước mắt vẫn đổ như mưa. Giờ đây, cho dù có giải thích được tất cả những hiểu lầm, cô và Dương Quang cũng chẳng thể nào quay về như trước, đã chẳng thể quay lại nữa rồi. Dương Quang không còn là Dương Quang của ngày trước, cô cũng không còn là cô như lúc ban đầu. Cô có tìm anh khóc lóc, kể lể cũng chỉ khiến hai người thêm đau khổ. Thì ra tất cả mọi chuyện đều không phải lỗi của hai người, mà là bàn tay hô mưa gọi gió của vận mệnh đã nhẫn tâm đùa giỡn chúng ta.
Có duyên mà lại không có phận, đây là kết cục thê lương cho cuộc tình của cô với Dương Quang. Dù cô có cam tâm hay không, bàn tay vận mệnh đã tuyệt tình vẽ một dấu chấm kết cho cuộc tình của họ.
Sau khi lê đôi chân nặng nề rời khỏi khu chung cư nhà Dương Quang, Bạch Lộ vẫn ngân ngấn nước mắt, thẫn thờ đi trên phố. Cô không biết mình có thể đi đâu. Thế giới này tuy lớn nhưng không có đến một nơi thuộc về cô, để mỗi khi đau buồn, tuyệt vọng, cô có thể trốn vào mà mặc sức khóc than. Nếu cha mẹ cô còn sống, phút ngã lòng của tình yêu có lẽ sẽ được xoa dịu bởi sự an ủi của tình thân, nhưng cô chỉ có một mình, tất cả những đau khổ, yếu đuối, cô chỉ có thể một mình chống chọi.
Cô đã mệt, rất mệt mỏi rồi! Cô muốn bản thân được thả lỏng một chút. Thấy một quán bar bên đường, cô không do dự bước vào. “Cho tôi một ly rượu mạnh nhất.”
Cô không chỉ uống một ly mà là hết ly này đến ly khác. Thế gian này, biết lấy gì để giải sầu đây? Duy chỉ có Đỗ Khang1. Túy hương lộ ổn nghi tần đáo, thử ngoại bất kham hành2.
Chẳng mấy chốc cô đã uống say…
Khi Chương Minh Viễn ngồi xe do Đại Cường lái đến tòa nhà văn phòng Quốc tế Thiên Đô, đúng lúc nhìn thấy Bạch Lộ lên một chiếc taxi, anh lập tức bảo Đại Cường đi theo.
Đang là hơn năm giờ chiều, đúng lúc giao thông trong giờ cao điểm, xe cộ ùn ùn không nhích được một phân. Tắc đường. Những chiếc xe kẹt thành một hàng dài. Chờ một lúc, anh trông thấy Bạch Lộ trên chiếc taxi đằng trước đã xuống xe, đi bộ về phía trước. Anh cũng mở cửa đi theo, bảo Đại Cường lái xe về garage rồi có thể tan làm trước.
Chương Minh Viễn không biết Bạch Lộ định đi đâu, cũng không có ý định đi tới hỏi, chỉ giữ khoảng cách rồi lẳng lặng đi theo cô khắp đường ngang ngõ dọc, cuối cùng đến một khu chung cư. Anh thấy cô dừng chân trước một khu nhà, quanh quẩn ở đó mãi không đi. Anh dễ dàng đoán được vì sao cô dừng lại ở đây, và sự thực cũng nhanh chóng đã chứng minh điều đó. Anh nhìn thấy Dương Quang đi từ ngoài vào.
Dương Quang không chỉ đi một mình, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp. Họ nắm tay nhau đi từ ngoài vào, trông có vẻ rất thân mật. Khi nhìn thấy Bạch Lộ đang đợi ở đó, toàn thân Dương Quang chấn động, anh ta khựng lại, sau khi đứng bất động trong giây lát, anh ta lại cúi đầu bước thật nhanh vào khu nhà như không hề nhìn thấy cô. Còn cô gái xinh đẹp bên cạnh anh ta thì dừng bước nói với cô một tràng, ngữ khí và từ ngữ rất không hay.
Bạch Lộ đã khóc, nước mắt như cơn mưa lớn mãi không ngừng. Giống một đứa bé tội nghiệp không nơi nương tựa, ngoài khóc ra thì không cách nào có thể xoa dịu được tâm trạng đang đau buồn của nó. Cô đứng đó khóc một lúc lâu mới thẫn thờ quay người rời đi. Sau một hồi lang thang không mục đích, cô vào một quán bar, uống rượu mạnh hết ly này đến ly khác. Anh biết, cô muốn mượn rượu để làm tê liệt nỗi đau.
Anh nghĩ một hồi, rốt cuộc vẫn không đến khuyên cô. Một người trong lúc đau khổ nhất cần được trút bỏ tâm trạng muộn phiền cũng như tự gây tê. Để cô tùy ý buông thả một chút cũng tốt. Đến khi cô thực sự say, anh mới tới thay cô thanh toán, đưa cô rời khỏi đó.
Nhưng cô đã say mềm, không còn tỉnh táo, mắt lờ đờ, không chịu đi cùng anh. “Anh là ai vậy… Đừng có kéo tôi… Bỏ tay ra!”
“Tôi là Chương Minh Viễn. Cô uống say rồi, mau về thôi!”
Cô nghếch khuôn mặt đỏ bừng lên, nghĩ ngợi một lúc. “Chương Minh Viễn… Không quen… Tôi không quen anh… Anh tránh ra!”
Không có cách nào nói chuyện với người say, anh kéo cô, cô liền la hét, tiếng hét lớn đến mức khiến tất cả những người trong quán bar quay lại nhìn. Bất đắc dĩ, trong đầu anh lóe lên một ý: “Anh là Dương Quang, em có biết anh không?”
Cô mở to đôi lờ đờ, nhìn anh hồi lâu, bỗng nhiên rơi nước mắt. “Dương Quang? Anh thực sự là Dương Quang sao?”
“Đúng vậy, anh là Dương Quang đây! Đi, chúng ta về nhà!”
Cô bỗng bổ nhào vào lòng anh, khóc thút thít như chú mèo con, vô cùng oan ức và buồn tủi...