Gặp anh giữa hàng vạn người

Posted at 27/09/2015

375 Views

“Cái gì? Bạch Lộ không ở Bắc Kinh sao? Chúng tôi chẳng hay biết gì cả!”

Giây phút đó, Chương Minh Viễn tưởng chừng đã tuyệt vọng thì chú út lại bảo thử đi hỏi chú hai xem sao. Chú hai của cô mặc dù cũng không có tin tức của cháu gái nhưng lại nhắc đến Thiệu Dung nhà hàng xóm, từ nhỏ thường chơi với Bạch Lộ vừa từ Bắc Kinh trở về.

Vừa nghe đến cái tên Thiệu Dung, mắt Chương Minh Viễn lại sáng lên. Anh biết tìm được Thiệu Dung thì nhất định sẽ có hy vọng tìm thấy Bạch Lộ. Quả nhiên Thiệu Dung đã không làm anh thất vọng. Sau khi biết anh đã hủy bỏ hôn ước với vị hôn thê, cô lập tức mỉm cười, đưa hết thông tin liên lạc của Bạch Lộ cho anh. Anh lập tức đến Tam Á ngay đêm đó, quyết tâm mang đến cho cô một bất ngờ.

“May mà tìm được Thiệu Dung, nếu không trời rộng đất dài, cũng chẳng biết đi đâu tìm em nữa!”

Trong lòng như có dòng mật ngọt ngào nhưng Bạch Lộ vẫn cố ý nói ngược lại: “Không tìm thấy thì đừng tìm nữa, đằng nào những cô gái xinh đẹp hơn em cũng còn đầy.”

Anh cúi đầu hôn lên trán cô. “Không được, không tìm được thì phải tiếp tục tìm, kiểu gì cũng có ngày anh tìm được em. Mặc dù có nhiều cô gái đẹp hơn em nhưng anh lại chỉ thích em thôi. Thiếu nước ba ngày mà cũng chỉ muốn xin một gáo1, vậy thì hết cách, chỉ có thể trong cả hồ nước từ từ tìm kiếm gáo nước mình muốn thôi. Em xem, ông trời không phụ người có tâm, cuối cùng anh tìm thấy em.”

Nghe những lời tình tứ mà cảm động, Bạch Lộ chỉ cảm thấy mình như đã say, say dưới cái nắng rực rỡ của tháng Ba, say trong làn gió nhẹ nhàng của ngày xuân ấm áp… Kinh trập đúng là một tiết khí tốt, một ngày tốt. Những chú côn trùng ngủ đông đã tỉnh, vui vẻ trồi lên mặt đất hò reo, cuối cùng cũng gọi về trong đời cô một mùa xuân đến muộn.


HẾT



Hậu ký


Tôi muốn nói trước về kết cục của câu chuyện.

Khi cuốn tiểu thuyết được đăng tải trên mạng, một độc giả đã bình luận rằng: “Ngôn từ ngắn gọn, ngay từ chương đầu đã nói rất cụ thể. Thực lòng hy vọng kết cục đừng dập khuôn theo các mô típ cũ.”

Nhưng kết cục thế nào gọi là dập khuôn theo các mô típ cũ? Nói thực, các tiểu thuyết tình yêu lúc nào cũng chỉ có một trong hai kết cục, hoặc nam chính và nữ chính cuối cùng được ở bên nhau, hoặc không đến được với nhau. Chẳng thể tìm được một cái kết thứ ba nữa.

Ban đầu, tôi đã muốn để mối tình của Bạch Lộ và Chương Minh Viễn không có kết quả, sau khi chia tay ở sân bay, “có lẽ đây là lời từ biệt chấm hết cho duyên phận này”. Đây là cái kết phù hợp với thực tế nhất. Rốt cuộc chuyện của cô bé Lọ Lem cũng chỉ là một trường hợp may mắn trong cổ tích, mà cuộc sống thực tế thì khác xa với cổ tích hão huyền.

Cái kết ban đầu này đậm phong cách hiện thực thường thấy trong tiểu thuyết của tôi. Theo cách nói của một số độc giả thì tôi luôn phá tan sự tưởng tượng của họ một cách vô tình, không cho họ được thấy một kết thúc viên mãn. Họ mong được thấy một kết cục tốt đẹp, được thấy nam chính, nữ chính chung sống hạnh phúc bên nhau, bởi cuộc sống này đã có quá nhiều câu chuyện tình không hạnh phúc. Khi hiện thực không như người ta mong muốn, họ hy vọng tìm được sự an ủi từ tiểu thuyết. Cho nên rất nhiều độc giả đã nói với tôi rằng: “Tuyết Ảnh, lần này hãy viết một kết thúc tốt đẹp đi! Đừng để một kết cục đau thương như Trăm núi ngàn sông giữa biển người hay Anh đã từng bước vào thế giới của em khiến chúng tôi đau buồn nữa!”

Đối với các tác phẩm của mình, tôi luôn có quan điểm riêng, không bao giờ vì làm vui lòng độc giả mà thay đổi lối suy nghĩ. Nhưng lần này, tôi muốn thử một lần, làm hài lòng những độc giả trung thành, luôn ủng hộ, động viên tôi trong suốt thời gian qua. Dù sao tôi cũng đã hoàn thành phần hai theo đúng ý mình, cũng coi như đã hoàn thành ước nguyện ban đầu. Vậy hãy cho những độc giả thích happy ending một cái kết sáng sủa một chút đi! Như vậy, tôi được hài lòng và những độc giả muốn nhìn thấy một happy ending cũng hài lòng.

Sau khi phải chịu sự giày vò vì ly biệt, Chương Minh Viễn và Bạch Lộ lại cùng nhau đón chào mùa xuân tươi đẹp theo tiếng gọi của tiết Kinh trập. Tôi nghĩ phần lớn độc giả đều hài lòng với cái kết này. Người Trung Quốc từ trước tới nay luôn có xu hướng hướng tới cái kết đại đoàn viên. Dù là đọc truyện hay xem phim đều muốn thấy một cái kết đẹp đẽ. Đó là cái kết mọi độc giả đều thích bởi nó có thể thỏa mãn những khao khát, những tưởng tượng về tình yêu, về cuộc sống tươi đẹp. Mặc dù cái kết như vậy là quá cũ nhưng nó vẫn được lòng người.

Đọc truyện hay xem phim vốn là cách để giải trí, mà đã là giải trí thì mọi người đương nhiên muốn được thấy những thứ làm cho mình thích thú. Nhưng một câu chuyện bi kịch không thể tránh khỏi khiến người ta buồn đau, thương cảm, cho nên không ít người từ chối xem bi kịch, vì hiện thực đã có quá nhiều chuyện đau thương rồi, khi giải trí, họ không muốn chứng kiến thêm điều gì không vui nữa.

Tất nhiên, không phải tất cả mọi người đều từ chối bi kịch. Cũng có một bộ phận độc giả cho rằng bi kịch cũng có cái đẹp sâu sắc của nó, như tôi chẳng hạn. Mỗi khi đọc một cuốn sách hay xem một bộ phim, chưa bao giờ tôi để ý rằng nó là hài kịch hay bi kịch, chỉ cần nó có thể thu hút tôi, khiến tôi cảm động thì đó chính là một tác phẩm hay. Cho nên, đối với bộ phận những độc giả thích đọc truyện bi kịch, các bạn có thể coi phần hai của câu chuyện là cái kết. Đó cũng chính là cái kết trong suy nghĩ ban đầu của tôi.

Tiếp đến, tôi muốn nói về tên truyện.

Cái tên ban đầu của chuyện là Chỉ là giữa dòng người em đã nhìn anh nhiều thêm một chút. Vì thích bài hát Truyền kỳ, trong lời bài hát, tôi thích nhất câu này nên đã chọn nó làm tên truyện, và lời dẫn truyện của tôi là để giải thích cho cái tên này. Sau khi ký hợp đồng xuất bản, biên tập viên Chu Phi nói với tôi muốn đổi tên tác phẩm vì cô ấy cảm thấy tên truyện quá dài, cũng quá bình thường vì đã được nhắc đến rất nhiều qua bài hát, không tạo được cảm giác mới mẻ. Chúng tôi đã thảo luận cả một buổi chiều, cuối cùng, trong đầu tôi chợt lóe lên một câu trong đoản văn Yêu của Trương Ái Linh: “Gặp anh giữa hàng vạn người.”

Sự khởi đầu của mỗi cuộc tình đều không tránh khỏi cái duyên trời định. Một câu nói trong Yêu của Trương Ái Linh như một lời giải thích kinh điển về duyên phận: Giữa hàng vạn người, gặp được người mà ta muốn gặp, giữa hàng vạn năm, trên con đường thời gian dài bất tận, không sớm cũng không muộn, ta tình cờ gặp nhau, chẳng biết nói gì, chỉ thầm cất tiếng: “Ồ, anh cũng ở đây sao?"

Giữa hàng vạn người gặp được anh - ánh nhìn chăm chú ấy, trong cái vòng sinh mệnh luẩn quẩn này, duyên trời đã định, anh và em…....

XtGem Forum catalog