Ghim lòng

Posted at 28/09/2015

140 Views


Những lỗi lầm, bội phản, nỗi đau qua năm tháng ta có thể dần xóa nhòa. Thế còn vết thương, chúng có lành không?
***
Con người, đến là kỳ lạ. Như khi trẻ nhỏ, cứ mạnh dạn mà khóc. Hơi tý là nước mắt, nước mũi ngắn dài tuôn rơi lã chã. Ngã khóc, vấp tý cũng khóc. Sợ thì khóc toáng. Buồn thì khóc rấm rức. Mà đau thì khóc inh ỏi. Ấy thế mà, cứ năm tháng càng dài, thì có vẻ như sự tự tin của những giọt nước mắt cũng vơi dần.

Tôi nhớ vào một buổi chiều tà, tôi tựa vai bạn thì thầm về cuộc sống đơn côi này. Tôi bảo trái tim bạn dịu lại và đừng lo âu, hãy cứ cười thôi khi giông bão ngang qua cuộc đời. Vì ta có khóc, có rạp xuống vì nỗi đau thì chúng cũng chẳng vơi đi được trong giọt nước mắt của mình. Sự mạnh mẽ, lạc quan, sự tha thứ và một nụ cười là hành trang để đi qua tất cả của tuổi trẻ... 
Ấy thế mà, có những buổi ánh tà dương loang lổ cả một vùng ký ức, bạn nhắn nhủ cho tôi chỉ vài dòng ngắn ngủi. Những lỗi lầm, bội phản, nỗi đau qua năm tháng ta có thể dần xóa nhòa. Thế còn vết thương, chúng có lành không?
Tôi chỉ biết khẽ lắc đầu, lau nước mắt cho mình và ôm chặt bạn vào lòng thôi.
Chuyện cũng lạ, sao ngày bé nước mắt nhạt thoảng buồn thế mà nay, sao mặn và đắng chát cả lòng?
Thỉnh thoảng, bạn bảo với tôi rằng những khi vết thương cắt lòng, bạn chỉ muốn cuộn tròn, như thể bạn tìm về lòng mẹ. Để những giọt nước mắt có nơi thuộc về. Tôi chỉ biết khẽ cười, nhẹ vuốt tóc bạn rồi bảo điều hạnh phúc nhất của những giọt lệ khi ta còn trẻ, đó là sự nhận thấy và đón lấy. Vì vốn trẻ thơ giản đơn, chỉ một cảm xúc lay động mạnh hay một tương tác mạnh với môi trường sống, chẳng ngại ngần chi phải che giấu những hạt nước lăn tăn trên má mình. Nhưng người lớn thì khác.
Buồn cười là, đôi khi ta khóc lạc cả giọng, nhòe cả một vùng ký ức mà nỗi đau vẫn hiên ngang ngồi đấy trơ mắt nhìn, trong khi người thì… chẳng hay. Để rồi, khi ta chơ vơ với giọt lệ cuối thì có một ai đó mới chợt giật mình nhìn thấy ta.
Đấy, cuộc đời cứ toàn chuyện đảo điên như đôi bàn tay ta cứ úp ngửa, bưng bít nỗi đau giữa dòng người.
Nên, đôi khi tôi cũng tự phỉ báng mình bằng một nụ cười nhạt và những lời ghim lòng. Như, tôi tát mình một cái thật đau để tỉnh. Vì bản thân cũng chỉ là kẻ loay hoay mãi giữa mê cung trầm ải không lối thoát đó thôi.
Nghĩ đến thế, rồi tự kéo mình đứng dậy, giữa điêu tàn trái tim.
Vai Gầy – Một tối cũng chẳng nhớ đêm về 







....

Polaroid