Teya Salat

Những ngón tay đan

Posted at 27/09/2015

576 Views

Sáng nay thì sao? Lúc cậu đưa cô ấy về thì tâm trạng Uyên thế nào?

– Cậu ấy không nói gì cả, không gật, cũng không lắc, càng không phản kháng những gì em yêu cầu. Cậu ấy như thế mới khiến em sợ. Giá như cậu ấy buông một câu mắng chửi thì em còn đỡ, đằng này ngay cả ánh mắt oán hận cũng không có, chỉ lạnh lùng và thờ ơ với em. – Mạnh lắc đầu chán nản, sau đó vơ lấy điếu thuốc trên bàn, đút vào túi rồi chốt lại một câu. – Nếu mâu thuẫn giữa họ chưa giải quyết được, em sợ là thời gian này em chỉ có thể lựa chọn ở cạnh Uyên mà thôi, chuyện của Phụng Anh phải nhờ đến anh rồi. Cuộc sống của cậu ấy còn nhiều chuyện đáng phải lo hơn em, giờ có anh rồi, hy vọng cậu ấy không gồng mình lên mà gánh vác một mình nữa.

– Ừ, chuyện về Uyên, nếu con bé có gì không ổn thì cậu cứ thông báo cho anh. Anh trai nó là bạn thân của anh, anh cũng coi nó như em gái của mình vậy.

– Vâng. Thế em về nhé! – Mạnh đưa chìa khóa xe cho Hoàng Anh, sau đó đứng dậy cùng anh ra ngoài lấy xe rồi chào anh và lững thững đi bộ về phía bến xe bus ở ngay gần đó.

Khi Hoàng Anh tới nhà trọ của Phụng Anh thì mới đầu giờ trưa. Các phòng trọ đã khóa cửa từ lúc anh rời đi, theo lời Phụng Anh nói thì hai phòng sinh viên đã về quê ăn Tết, vì cũng chỉ còn mười ngày nữa là công ty anh nghỉ Tết rồi, tầm này rất nhiều trường đã cho sinh viên nghỉ về quê ăn Tết sớm. Tính ra, từ ngày đầu tiên anh gặp Phụng Anh cho tới nay mới chỉ gần hai tháng, vậy mà không ngờ tình cảm đã phát triển tới mức này, thật đúng là không thể nào tưởng tượng được. Không biết nếu bố mẹ anh biết cô gái hôm nào anh dẫn về nhà nhờ đóng giả làm bạn gái giờ đã trở thành bạn gái thực của con mình thì sẽ có cảm tưởng gì nữa. Lúc anh đi có gọi Phụng Anh dậy đóng cửa, hiện tại thấy cửa chỉ khép hờ, trong phòng cũng đã bật điện sáng lên. Lúc anh mở cửa bước vào, Phụng Anh đang ngồi trên giường, xung quanh là ngổn ngang quần áo, điều ngạc nhiên là hầu hết toàn là quần áo trẻ con đủ mọi kích cỡ, cũng khá cũ rồi, không biết cô lôi ở đâu ra đống này nữa?

– Quần áo ở đâu ra đấy? – Anh ngồi xuống một bên mép giường hỏi.

– Có một chị vừa mang tới cho, nói là mấy chị trong cơ quan chị ấy gom góp ủng hộ, em tranh thủ phân loại và gấp gọn vào để cuối tuần, trước khi về quê thì mang sang chùa cho sư thầy.

– Chùa nào thế?

– Một ngôi chùa nhỏ ở bên Thanh Oai, chỉ có mình sư thầy và sáu đứa nhỏ thôi.

– Ừ, sắp xếp vào cuối tuần nhé, anh sẽ đi với em!

– Thế cũng được. Em định thi xong thì sắm ít quà Tết rồi mang sang cho các cháu luôn.

– Vậy bao giờ em về quê nghỉ Tết?

– Có lẽ là 29. – Phụng Anh ngập ngừng một lúc, sau đó cười nhẹ, đôi mắt cụp xuống nên Hoàng Anh không thể biết được tại sao nụ cười của cô lại có vẻ gượng gạo như thế.

– Sao muộn thế?

– Em tranh thủ mấy ngày giáp Tết đi vẽ tranh chữ bán.

– Em cũng biết viết thư pháp sao? – Hoàng Anh ngạc nhiên.

– Em cũng biết một chút.

– Hôm nào anh thuê em viết cho anh vài bức nhé! Anh muốn mang về quê biếu các cụ, với treo ở văn phòng một bức.

– Đợi hôm nào chân em khỏe lại, em dẫn anh đi chọn mua giấy, mực và bút nhé! – Phụng Anh nhoẻn miệng cười. – Đổi lại anh sẽ phải cùng em sắm quà Tết cho các bé ở bên chùa?

– Không thành vấn đề. – Hoàng Anh lập tức đồng ý.

Hai người vừa nói chuyện vừa cùng nhau phân loại và gấp quần áo một cách vui vẻ. Đây là lần đầu tiên Hoàng Anh làm công việc này. Quần áo của anh ở nhà cứ đều đặn được mang ra hàng giặt là xử lý nên anh chẳng bao giờ phải động tay vào gấp quần áo bao giờ. Phụng Anh chỉ cho anh cách gấp từng cái quần, cái áo đúng nếp là như thế nào.

Thỉnh thoảng, Hoàng Anh vẫn thắc mắc, tại sao một cô gái có thể khéo léo trong mọi công việc như Phụng Anh lại có thể đoảng việc nữ công gia chánh như thế. Lúc đầu ở quê anh, khi cô nói khẽ với anh rằng cô không dám vào bếp nấu cái gì vì cô hoàn toàn không biết một chút nào về bếp núc, anh còn tưởng Phụng Anh nói đùa. Không ngờ ngay sau đó Phụng Anh đã chứng minh bằng việc thay vì lấy cà rốt để Hương Anh làm nộm, cô đã lấy luôn củ cải, nhầm hành với tỏi, thậm chí rau khoai lang trồng ngoài vườn cô cũng có thể nhầm thành… rau muống, bảo ra vườn nhổ rau mùi thì cô sẽ mang vào một nắm thìa là. Sau vài lần như thế, Hoàng Anh hoàn toàn bị thuyết phục rằng thực sự cô nàng này không có một chút năng khiếu bếp núc nào. May mà khi ấy có Hương Anh nên cô chưa đến nỗi bị đẩy cho làm đầu bếp chính, chứ không nói không chừng có khi cô còn đốt luôn cả cái bếp củi nhà anh cũng nên.

Hoàng Anh không tự chủ mà phì cười một cái, anh đang tưởng tượng tới cảnh nhà sau này khi mà cả hai vợ chồng đều không biết nấu ăn, thật không biết sẽ phải xoay sở như thế nào nữa?

– Gì mà tự nhiên anh lại cười ngố thế? – Phụng Anh tròn mắt nhìn anh rồi buông lời trêu chọc.

– Không có gì. Em đói chưa, sắp xếp nhanh lên xong anh đưa em đi ăn. Đồ để chiều tối về làm tiếp cũng được.

– Còn hai bịch nữa cơ, em để ở dưới gầm giường ấy, lần trước cũng có một chị mang qua cho em, em định gom một lần rồi mới mang tất cả đi. Anh lôi nó lên cho em, mình sắp xếp cho xong rồi hãy đi. Cũng còn sớm mà.

Hoàng Anh lúi húi cúi xuống tìm hai túi quần áo ở dưới gầm giường, thấy nó nằm tít ở trong, anh phải quỳ cả hai chân xuống đầu gối rồi cố nhích vai hết cỡ vào mới kéo chúng ra được. Sau đó hai người lại tiếp tục công việc này. Đây là lần đầu tiên Hoàng Anh được cùng cô gái mình thích ngồi làm những việc tỉ mẩn và đầy ý nghĩa như thế này, nó làm anh nghĩ tới việc sau này cả hai sẽ lại cùng ngồi gấp những bộ quần áo trẻ con nhỏ xinh và chuẩn bị hằng hà sa số những vật dụng nho nhỏ để chào đón những đứa con của mình. Đó thực sự là một cảm giác hạnh phúc và rất đáng mong chờ.



Chương 21: Kẻ khóc, người cười



Thời tiết Hà Nội càng gần cuối năm càng thất thường, hanh khô được một ngày thì phải mưa dầm tới mấy ngày. Trời vừa mưa, lại vừa giá rét nên người ta cũng ngại ra đường hơn, lượng người đi mua sắm Tết cũng thưa dần đi. Cái không khí lạnh lẽo và ẩm ướt khiến cho chẳng ai muốn thò mặt ra đường cả, hoặc có bắt buộc phải đi ra ngoài cũng chỉ muốn mau mau chóng chóng xong việc rồi chui vào một góc quán nào đó, gọi cho mình một cốc trà gừng nóng hổi, áp tay vào sưởi ấm và cứ thế nhìn thời gian trôi đi một cách ảm đạm.

Đó cũng chính là tâm trạng của Linh Trang lúc này.

Dạo gần đây, tâm trạng cô lúc nào cũng ủ dột và u ám như mùa đông Hà Nội chẳng mấy khi có nắng. Đây thực sự là thời gian tồi tệ nhất trong quãng đời gần hai mươi sáu năm qua của cô. Hôn nhân đến nhanh tới ngỡ ngàng, niềm vui thì ít, hối hận lại quá nhiều. Tuổi mộng mơ, cô từng ước có một đám cưới với những anh đẹp trai như ca sĩ A, ca sĩ B vô cùng nổi tiếng thời bấy giờ. Lớn hơn một chút, cô chỉ cần một đám cưới đầy hoa và nhạc với một người đàn ông cô yêu, người đàn ông ấy cũng chỉ cần nhìn sáng sủa một chút, luôn có một bờ vai vững chắc cho cô dựa dẫm, luôn chăm chút cho cô khiến cô hãnh diện trước mặt bạn bè, và có một sự nghiệp đáng để người ta phải mơ ước. Quả thật, khi Hoàng Anh xuất hiện, tính cách kiêu kỳ của cô hoàn toàn bị sự hoàn hảo của anh đánh gục, ngay cả bố mẹ cô lúc đầu chê anh đủ thứ, nhưng cũng dần dần bị sự khéo léo trong ứng xử của anh chinh phục. Nếu không phải lúc đầu bố mẹ cô chê anh là con trai tỉnh lẻ thì có lẽ hai người đã kết hôn từ năm đầu tiên quen nhau rồi.

Giờ đây ngẫm lại, Linh Trang cảm thấy ngay từ đầu cô và anh đã hoàn toàn không có duyên với nhau. Lúc đầu, khi cô vừa mới ra trường vào công ty, anh cưa cẩm cô, rồi sau khi yêu nhau được một thời gian thì anh ngỏ ý muốn cưới cô, sau đó sẽ tập trung vào lo cho tương lai của hai người. Bố mẹ cô không đồng ý vì khi ấy, ngay cả một cái “tổ chim nhỏ” để hai người sống cùng nhau anh cũng không lo nổi, nếu cô lấy anh rồi không biết sẽ phải sống trong cảnh thuê nhà tới bao giờ. Bố mẹ cô còn cho rằng, anh tiếp cận cô, tán tỉnh cô chỉ vì cô là cháu họ của phó chủ tịch tập đoàn này. Nhưng rồi sự ương bướng của cô và sự kiên trì của anh đã khiến hai ông bà phải đầu hàng. Hoàng Anh, vì để chinh phục được hai vị phụ huynh tương lai đầy khó tính, đã đặt mục tiêu và ra sức phấn đấu, cuối cùng cũng được đề đạt tới chức vụ trưởng phòng nhân sự như anh mong muốn. Nếu không phải giữa đường nhảy ra một tay con ông cháu cha nữa, có lẽ đám cưới trong mơ của cô đã được diễn ra suôn sẻ.

Hoàng Anh là người đã đặt ra mục tiêu thì phải hoàn thành cho bằng được, ngay từ lúc đầu đã xác định không cưới thì anh buộc mình phải đạt được mục tiêu như bố mẹ cô mong đợi mới nghĩ tới chuyện hôn nhân. Anh không muốn bị bố mẹ vợ coi thường, không muốn gia đình mình bị gia đình vợ coi thường chỉ vì mình là dân tỉnh lẻ. Linh Trang biết anh có lòng tự trọng rất cao nên ngoài việc âm thầm cổ vũ cho anh thì cô không thể nào xoay chuyển được ý nghĩ của anh, ngay cả khi về sau này bố mẹ cô đã xuôi lòng, không o ép anh phải phấn đấu để ông bà nở mặt nở mày vì có thằng con rể giỏi giang nữa.

Linh Trang không trách bố mẹ, càng không thể trách Hoàng Anh, dù trước đây cô có chút oán hận, nghĩ rằng anh lần lữa không cưới vì đã chán mình, nhưng giờ đây nghĩ lại thì chỉ cảm thấy người bộp chộp chính là bản thân mình. Chính là cô chán anh trước, là vì cô không tự tin vào tình cảm anh dành cho cô, là vì cô đã ngã lòng trước sự cám dỗ của đồng tiền và giàu sang phú quý. Là cô, trong lúc hoang mang vì tình cảm đang nguội dần, trong lúc anh còn đang băn khoăn suy nghĩ về tương lai của cả hai, cô đã ngả vào vòng tay một người đàn ông hơn mình tới tận mười lăm tuổi, đầu đã hai thứ tóc, lại chẳng có gì gọi là phong độ hay đẹp đẽ.

Linh Trang vẫn nhớ, đó là một đêm điên cuồng và vô lý tới cực điểm.

Hơn hai năm yêu nhau, số lần giận nhau, thậm chí cãi nhau tới mức tưởng chia tay của cô và Hoàng Anh đều không ít hơn mười lần, vậy mà lần cãi nhau cuối cùng trước khi chia tay lại giống như giọt nước tràn ly, làm vỡ tan những rạn nứt mỏng manh đang dần hiện rõ trong mối quan hệ của hai người. Hoàng Anh đang bị ức chế vì chuyện công việc nên không kìm được cơn nóng giận của mình, còn cô thì không chịu được sự thờ ơ và lạnh nhạt gần đây của anh, ngay cả việc cô đề nghị anh ở bên mình lâu hơn một chút mà anh cũng gắt inh ỏi lên với cô, giống như cô chính là con kỳ đà cản bước tiến công danh của anh vậy. Thế là hai người cãi nhau. Anh bỏ mặc cô đứng giận dỗi giữa phố và bỏ về, còn cô sau khi khóc một trận vì xấu hổ, vì cảm thấy bị tổn thương, sau đó đã mò vào một quán bar ở ngay gần nơi anh bỏ cô lại.

Đêm ấy, Linh Trang không về nhà.

Khi tỉnh lại vào sáng hôm sau, cô hoảng hồn khi phát hiện mình đang ở trong một căn phòng sang trọng tới mức cô tưởng mình đang nằm mơ, cả người đau ê ẩm, trên ngực, trên bụng, đùi đầy những vết bầm đỏ ửng, dưới người thì đau rát vô cùng khó chịu. Cố gắng ngồi dậy nhìn xung quanh, cô chỉ thấy đây là một căn phòng rộng gấp ba phòng ngủ của mình ở nhà, đồ dùng trong phòng đều sang trọng và sáng loáng, thảm trải nhà Ba Tư chính gốc, chùm đèn pha lê treo giữa phòng được gắn trên những thanh kim loại dát vàng lấp lánh. Trên chiếc bàn tròn ở giữa phòng có một bình hoa tuy lip màu đỏ tươi, dường như vừa mới được cắm vì trên lá cây vẫn còn vương chút nước. Trái ngược với những thứ lộng lẫy ấy là một khung cảnh khác khiến cho Linh Trang phải khiếp đảm, trên nền chiếc thảm Ba Tư sang trọng đầy những quần áo vương vãi, thậm chí chiếc áo sơ mi cô mặc ở bên trong áo len hôm qua còn rách làm đôi, chiếc áo con vắt nửa mình trên bệ cửa sổ gần đó, còn chiếc váy xòe thậm chí nằm ở tận bức tường đối diện với giường. Ngoài quần áo của cô, còn có cả quần áo đàn ông nằm vương vãi xung quanh.

Nhìn thấy cảnh này, Linh Trang chỉ cảm thấy choáng váng, không biết vì quá shock hay do đầu vẫn còn ong ong do mấy ly rượu mạnh đêm qua. Cô bóp bóp trán, cố lấy lại bình tĩnh và nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra trong quán bar hôm qua. Sau khi bị Hoàng Anh bỏ lại giữa đường, cô đã vào quán bar mà mình đã tới mấy lần cùng hội bạn. Hai lăm tuổi, Linh Trang vừa bước qua tuổi con gái ngây thơ e ấp và bước sang tuổi của người phụ nữ trẻ trung, tự tin và đầy hấp dẫn nhất, lại có chút mặn mà của người phụ nữ sắp sang tuổi trưởng thành, việc cô bước vào quán bar uống rượu một mình đã hấp dẫn vô số ánh mắt đàn ông hau háu nhìn. Cô ngồi uống rượu một mình trên ghế, có vài người tiến lại mời cô ra sàn nhảy nhưng cô đều từ chối một cách quyết liệt. Sau đó có một người đàn ông đi tới, anh ta không trẻ lắm, mặc vest lịch sự, khác hẳn đám thanh niên đang nhảy nhót ngoài sàn kia. Anh ta tự giới thiệu tên mình, thậm chí còn đưa danh thiếp, hình như là tổng giám đốc một công ty giải trí nào đó. Anh ta cũng đang có chuyện buồn, tới đây một mình và không có ai uống cùng cả. Anh ta cảm thấy hai người có cùng tâm trạng nên rất muốn mời cô một ly. Linh Trang thấy anh ta lịch sự và nhã nhặn, ánh mắt nhìn cô cũng không giống như một gã khát tình thì cũng phá lệ để anh ta ngồi cùng.

Rồi sau đó như thế nào cô cũng không biết nữa.

Sáng hôm ấy, Linh Trang chạy trốn khỏi ngôi biệt thự lộng lẫy đó trong bộ dáng xộc xệch tới thê thảm trong ánh mắt vừa băn khoăn, lại vừa thương hại của người đàn bà giúp việc. Cô rất muốn gọi Hoàng Anh tới cứu mình, nhưng rồi lại sợ rằng anh sẽ phát hiện ra những chuyện ghê tởm mình đã làm đêm hôm trước. Nó chỉ có thể là bí mật mà cô phải chôn giấu cả đời. Lúc về tới nhà, sau khi gọi điện xin nghỉ làm, cô đã nhắn tin cho Hoàng Anh nhưng anh không trả lời. Linh Trang trốn trong phòng khóc tới nửa ngày, cho đến đầu giờ chiều, khi mẹ gọi cô ra khỏi phòng và nói rằng có khách tới tìm, cô mới buộc lại tóc tai, rửa sạch mặt và trang điểm nhẹ để không ai phát hiện ra sự khác thường cả ngày hôm nay của cô...