Disneyland 1972 Love the old s

Gặp anh giữa hàng vạn người

Posted at 27/09/2015

387 Views



“Xin hỏi, ai bảo các anh mang nhẫn tới? Có phải đã nhầm lẫn rồi không?”

Chàng nhân viên công ty kim hoàn kiểm tra cẩn thận lần nữa, rồi gật đầu chắc chắn. “Không sai. Là đơn đặt hàng của ngài Chương Minh Viễn, bảo đem tới công ty Quốc tế Thiên Đô tặng cho cô gái có tên là Bạch Lộ. Công ty cô có hai người tên Bạch Lộ sao?”

Bạch Lộ hoảng hồn, bỗng nhiên nghĩ lại buổi tối qua khi đang xử lý con cá ở nhà Chương Minh Viễn, anh ta ngồi ở phòng khách, vừa xem bóng đá vừa hờ hững nói rằng sẽ đền cho cô một chiếc nhẫn. Khi đó cô tưởng anh ta chỉ thuận miệng nói chơi, ai ngờ hôm nay lại có nhân viên của công ty kim hoàn mang nhẫn đến.

An Kỳ đứng cạnh nghe xong cũng bất ngờ, miệng há hốc, mắt nhìn Bạch Lộ một lượt từ đầu đến chân như nhìn một người không quen biết. Bạch Lộ nhận ra ánh mắt khác thường của chị ta, đang vòng vo giải thích thì chị ta lại cười khan, nói: “Bạch Lộ, cô làm đi. Tôi đi ra ngoài trước đây!”

Sau khi An Kỳ đi, Bạch Lộ tìm cách thương lượng với nhân viên đưa hàng, bảo anh ta đem chiếc nhẫn về. Sao cô có thể nhận chiếc nhẫn của Chương Minh Viễn? Việc này chẳng liên quan gì đến anh ta, là do cô vô ý tự làm mất. Nhưng người đưa hàng lễ độ nói: “Cô Bạch, tôi chỉ phụ trách đưa hàng theo đơn đặt. Ngài Chương đã thanh toán tiền mua chiếc nhẫn này, tôi cũng đã giao hàng đúng hẹn.

Nếu cô không muốn nhận món quà này thì hãy trực tiếp trả lại ngài Chương, đừng làm khó tôi!”

Chẳng còn cách nào khác, Bạch Lộ đành ký tên, tạm thời nhận chiếc nhẫn. Sau đó, cô gọi điện cho Chương Minh Viễn. Không ngờ người nghe máy lại là Chương Minh Dao, giọng khách khí: “Minh Viễn giờ không tiện nghe máy, cô gọi có việc gì không?”

Đương nhiên cô không thể nói chuyện chiếc nhẫn cho Chương Minh Dao, chỉ nói qua loa: “Không có chuyện gì cả, tôi chỉ muốn hỏi thăm cố vấn Chương đã khá hơn chưa.”

“Nó khá hơn nhiều rồi. Nếu không có chuyện gì, tôi cúp máy trước nhé!”

“Vâng, không làm phiền chị nữa!”

Đến giờ ăn trưa, Bạch Lộ cũng chẳng có tâm trí nào mà ra ngoài ăn cơm, gọi đại một suất cơm hộp về ăn tạm. Cô không biết chuyện Chương Minh Viễn tặng mình chiếc nhẫn kim cương đắt tiền đã lan truyền khắp công ty như gió thổi ngọn cây.

Giờ ăn trưa vốn là thời gian buôn chuyện, phần lớn đồng nghiệp ở công ty đều đang vừa ăn vừa bàn luận sự kiện chiếc nhẫn. Hầu như họ đều nghĩ Bạch Lộ đã nhân cơ hội tới thăm hỏi hôm qua mà bám lấy anh chàng Chương Minh Viễn có quyền có thế.

Có người còn dám giả định: “Biết đâu tối qua cô ta đã leo lên giường của Chương Minh Viễn nên hôm nay mới có nhẫn kim cương bỏ túi. Một phút đêm xuân giờ đáng giá ngàn vàng đó.”

Chiếc nhẫn kim cương kia, Bạch Lộ mãi vẫn chưa có cơ hội trả lại Chương Minh Viễn.

Ngày hôm đó gọi điện cho anh ta thì lại là chị anh ta bắt máy, giọng nói khách khí mà lạnh lùng khiến người khác cảm thấy cách xa vạn dặm. Cô không dám mạo muội gọi lại nữa, buổi chiều, trước khi tan sở, cô lại thử nhắn tin: “Cố vấn Chương, xin hỏi anh có ở nhà không? Tôi muốn trả lại chiếc nhẫn cho anh. Thứ đồ do tôi bất cẩn đánh rơi không có lý nào mà bắt anh phải đền.”

Tin nhắn gửi đi như đá chìm xuống biển, mãi đến tối, lúc chuẩn bị đi ngủ cô mới nhận được tin nhắn trả lời: “Tôi không ở Bắc Kinh, có việc gì chờ tôi về rồi nói.”

Chương Minh Viễn không ở Bắc Kinh? Bạch Lộ cảm thấy hơi kỳ lạ, ngày hôm qua vẫn còn ở đó mà. Dĩ nhiên những người thuộc giai cấp đặc quyền như anh ta hôm nay ở Bắc Kinh, ngày mai ở Tokyo, ngày kia lại ở Paris là chuyện rất bình thường. Qua tỉnh này thành nọ, thậm chí ra nước ngoài đối với họ cứ như dân thường đi thăm người thân vậy. Nhưng anh ta vừa mới bị tai nạn, chân còn đang “chấm phẩy”, sao đột nhiên lại rời Bắc Kinh?

Nghi vấn này phải đến hôm sau Bạch Lộ đến công ty mới được Vương Hải Đằng cho hay, ông nội đã nghỉ hưu đang dưỡng bệnh ở Hải Nam của Chương Minh Viễn đột ngột bị nhồi máu cơ tim, cả nhà họ nhận được tin đã lập tức phân công nhau đến Hải Nam nhanh nhất có thể.

Chương Minh Viễn không ở Bắc Kinh, Bạch Lộ chỉ còn cách tạm thời giữ chiếc nhẫn. Cô không nói với Dương Quang chuyện này, sợ nảy sinh những hiểu lầm không đáng có. Dù sao, khi Chương Minh Viễn về đến Bắc Kinh, cô sẽ lập tức đem trả chiếc nhẫn cho chủ nhân của nó.

Sắp nghỉ lễ mùng Một tháng Năm, Dương Quang và Bạch Lộ bàn nhau tận dụng thời gian nghỉ lễ đi Thiên Tân chơi vài ngày. Lẽ ra định đi Thượng Hải, nhưng Thượng Hải Expo vừa khai mạc, khách du lịch quá đông, muốn đến đó xem còn phải xếp hàng dài. Họ nghĩ một hồi, quyết định không đi nữa, chờ đến tháng Mười đi cũng không muộn, vì thế mới đổi thành đi Thiên Tân. Thế nhưng, kế hoạch cho chuyến du lịch của hai người bị Thượng Vân phá hỏng, bà ta nói cũng muốn đi Thiên Tân, còn dẫn cả Ninh Manh theo.

Có thể hình dung, chuyến đi Thiên Tân ấy đối với Bạch Lộ đã trở thành vô nghĩa. Từ đầu đến cuối, cô cảm thấy mình như một người thừa. Dương Quang, Ninh Manh và Thượng Vân lúc nào cũng vui vẻ, hòa đồng, còn cô dù cố gắng thế nào cũng không thể hòa nhập được, như thể trong không khí có bức tường vô hình nào đó ngăn cách cô và ba người họ.

Nghỉ đêm ở khách sạn, hai người một phòng, mẹ con Dương Quang và Thượng Vân không ngại ở chung một phòng, Bạch Lộ và Ninh Manh một phòng. Trong không gian riêng tư chỉ có hai người, Ninh Manh bộc lộ rõ cảm xúc của mình: “Em thích anh Dương Quang, chắc chị cũng đã biết từ lâu?”

Mặc dù Bạch Lộ đã nhận ra điều đó nhưng việc Ninh Manh đánh trống thổi kèn ngay trước mặt thế này vẫn khiến cô phần nào kinh ngạc, nhất thời không biết nói sao.

Ninh Manh cũng chẳng cần cô đáp, cứ nói một mình:

“Từ bé em đã thích anh Dương Quang rồi. Khi còn nhỏ, em đã rất hy vọng anh ấy là anh trai của em, như vậy lúc nào em cũng có thể bám đuôi anh ấy. Khi lớn lên, em lại thấy thật may vì anh ấy không phải anh trai em, như vậy em mới có cơ hội phát triển quan hệ với anh ấy sâu thêm một bậc. Em nhỏ hơn anh ấy năm tuổi, trong cuộc sống có đôi lúc em không thể theo sát anh ấy được. Anh ấy vào đại học, em mới mười bốn tuổi, rồi anh ấy yêu chị, khi biết chuyện em đã khóc rất to. Nhưng sau khi khóc em tự nói với mình, mặc dù anh ấy đã có bạn gái, nhưng điều đó không có nghĩa em không còn cơ hội, cho nên, em vẫn muốn cố gắng.”

Bạch Lộ sững người, Ninh Manh muốn cạnh tranh công bằng với cô, nhưng có thể công bằng được không? Rõ ràng cô ta luôn có Thượng Vân âm thầm giúp đỡ, nếu không, chuyến đi Thiên Tân này sao có thể từ của riêng hai người trở thành chuyến đi bốn người được?!

Ninh Manh cũng thừa nhận: “Không sai, là cô Thượng giúp em, bởi vì cô ấy luôn yêu quý em. Thật ra, em và Dương Quang từ nhỏ đã luôn bị hai mẹ nói đùa là sau này sẽ kết duyên cho hai đứa. Nếu không phải là chị xuất hiện thì…”

Cô ta không nói tiếp nhưng hàm ý trong lời nói thì đã rõ ràng, Bạch Lộ nghiễm nhiên trở thành kẻ phá hoại.

“Thật ra chị không xứng với Dương Quang. Cô Thượng và chú Dương đều nghĩ vậy. Chị là người tỉnh lẻ, không có hộ khẩu Bắc Kinh, cha mẹ cũng không còn. Cô Thượng nói, tâm lý những đứa trẻ mồ côi thường không được bình thường, e rằng chị cũng có không ít vấn đề về tâm lý, có điều tạm thời chưa bột phát mà thôi.”

Bàn tay Bạch Lộ khẽ run lên, thật ra cô có thể đoán được những điều mà Thượng Vân không thích ở cô, ví dụ như là người tỉnh lẻ, gia cảnh không tốt… Nhưng cô không ngờ, thân phận mồ côi thì ra cũng là nhược điểm của cô, bởi vì rất có thể tâm lý không được bình thường. Cặp đôi giáo sư tự cho mình là phần tử trí thức cao cấp, thật ra lòng dạ cũng chẳng khác hai bà thím quê mùa của cô là mấy. Chỉ là biết nhiều hơn vài chữ, khoác thêm được cái mác giáo sư cao quý mà thôi.

Những giây phút như thế này, Bạch Lộ thực sự rất muốn phủi áo ra đi, không muốn nhẫn nhịn thêm sự tủi nhục này nữa, nhưng nghĩ đến Dương Quang, trái tim cô lại mềm trở lại. Dù cha mẹ anh có đáng ghét thế nào, tình cảm anh dành cho cô là thực. Cô không thể và cũng không muốn bỏ anh.

Đêm đó, có lẽ Thượng Vân và Dương Quang cũng có nói chuyện. Sáng sớm hôm sau, trông Dương Quang rõ ràng rất mất tập trung, mắt thâm quầng, có lẽ vì đêm trước không ngủ được. Mắt Bạch Lộ cũng nổi một quầng đen. Hai người nhìn nhau, ánh mắt đều mang chút nặng nề, phức tạp.

Phần tiếp theo của chuyến du lịch không còn như cũ nữa, chỗ nào cũng chỉ đi lướt qua như cưỡi ngựa xem hoa. Lái xe về Bắc Kinh, Dương Quang đưa Ninh Manh về trước, sau đó anh đưa mẹ về nhà, cuối cùng mới là Bạch Lộ. Trước khi về, Thượng Vân dặn dò anh: “Nhớ về sớm.”

Bạch Lộ chờ Dương Quang nói gì đó với cô. Cô nghĩ anh nhất định có điều muốn nói. Quả nhiên, bóng dáng Thượng Vân vừa khuất, Dương Quang liền quay đầu nhìn cô, nói rõ ràng từng câu, từng chữ: “Bạch Lộ, chúng mình kết hôn đi!”

Câu nói như tiếng sấm khiến cô sững sờ một lúc. “Hả?!” Anh lặp lại lần nữa, gọn gàng, dứt khoát như dao sắc chặt đay rối: “Chúng mình kết hôn đi! Ngày mai đi làm thủ tục kết hôn để gạo nấu thành cơm cho mẹ anh không còn gì nói nữa.”

“Mẹ anh nói gì với anh vậy?”

“Anh không muốn nhắc lại, em luôn nói rằng mẹ anh không thích em mà anh lại chẳng nhận ra. Giờ anh đã biết em nói đúng. Bà ấy… bà ấy quả thực không thích em, nhưng anh thích. Yêu ai, cưới ai là việc của anh, chỉ cần anh thích là được rồi. Cho nên Bạch Lộ, chúng mình kết hôn đi! Anh biết lời cầu hôn này hơi đơn giản, không có hoa, cũng chẳng có nhẫn, sau này anh sẽ bù lại cho em. Em đồng ý làm vợ anh không?”

Bạch Lộ mím chặt môi, để lộ lúm đồng tiền xinh xinh hai bên má, mắt đã ngấn đầy nước. Lời cầu hôn của Dương Quang, dù không hoa hồng cũng chẳng nhẫn kim cương, cô vẫn cười trong nước mắt mà gật đầu đồng ý: “Tất nhiên, em đồng ý.”

Những ảo tưởng về chuyến đi chơi Thiên Tân ban đầu rất tuyệt, trong chuyến đi lại xảy ra bao nhiêu chuyện không vui, cuối cùng tình hình lại xoay chuyển, lời cầu hôn của Dương Quang giống như rượu mạnh trực tiếp kích thích vào trái tim Bạch Lộ, khiến cô chìm đắm trong ngọt ngào và hạnh phúc.

Nhưng niềm hạnh phúc ấy chỉ duy trì được đến khi cô đứng trước cửa phòng trọ, bởi khi vừa rút chìa khóa chuẩn bị mở cửa, cô bất ngờ phát hiện khóa cửa đã bị bẻ từ lúc nào, kinh ngạc đẩy cửa nhìn vào, căn phòng nhỏ rõ ràng đã bị trộm ghé thăm.

Báo chí thường nói, những kỳ nghỉ dài luôn là cơ hội thích hợp cho bọn trộm. Bạch Lộ chưa bao giờ nghĩ chính mình lại gặp phải chuyện này. Cô đứng ngoài cửa nhìn căn phòng ngổn ngang đồ đạc mà kinh ngạc đến chết đứng. Rốt cuộc, cánh đàn ông vẫn là bình tĩnh nhất, Dương Quang đưa cô về phòng trọ, vừa nhìn thấy cảnh này liền rút điện thoại gọi 110 báo cảnh sát.

Sau khi cảnh sát tới, chỉ xem xét qua loa rồi ghi chép lại cho có lệ, cuối cùng bảo Bạch Lộ liệt kê những thứ đồ bị mất. Thoạt đầu cô vẫn còn bình tĩnh khi kiểm kê những tổn thất, bởi cô cũng chẳng có nhiều đồ đạc giá trị gì. Trong căn phòng trọ khép kín này, chiếc laptop là tài sản giá trị nhất mà cô có thì đã bị bọn trộm cuỗm đi rồi. Ngoài ra còn một ít tiền lẻ và một chiếc di động cũ của cô cũng không thấy. Nhưng đang viết, cô sực nhớ ra một chuyện, hoảng hốt vứt giấy bút sang một bên, vội vàng chạy đến lục lại ngăn kéo của chiếc tủ đầu giường. Thực ra thì chẳng cần lục tìm thêm nữa, chiếc ngăn kéo đã bị kéo ra một nửa ngay từ khi cô mới bước vào. Mọi thứ trong ngăn kéo đều đã được phơi bày, ngoài mấy thứ đồ chơi vặt vãnh, không còn thấy chiếc hộp gấm đựng nhẫn kim cương đâu nữa.

Dương Quang thấy thần sắc cô hoảng loạn, lại gần hỏi han: “Sao vậy? Bị mất thứ gì giá trị sao?”

Bạch Lộ định nói nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ lắc đầu: “Không… không có gì.”

Những cảnh sát đến hiện trường đã rời đi, nói có tin tức gì sẽ lập tức liên lạc với người bị mất cắp, nhưng Bạch Lộ biết khả năng này là quá xa vời, những vụ trộm nhỏ thế này, khả năng không phá được án còn nhiều hơn phá được. Đồ đạc thì cũng bị trộm rồi, chiếc máy tính và những tài sản linh tinh kia cô có thể mặc kệ, nhưng chiếc nhẫn cũng bị trộm mất, cô lấy gì trả cho Chương Minh Viễn?

Thở dài một hơi, Bạch Lộ mệt mỏi đưa tay ôm mặt, không biết phải làm sao, trong lòng rối như tơ vò.

Dương Quang không rõ nội tình, ôm lấy bờ vai cô an ủi: “Không sao, đồ mất thì cũng đã mất rồi. May mà em không ở nhà, nếu không, nửa đêm mà bị trộm mò vào, chắc em sẽ sợ chết mất. Nói cho cùng, một cô gái ở một mình cũng không an toàn lắm, ngày mai chúng mình lấy giấy chứng nhận kết hôn xong sẽ đi thuê một căn hộ nhỏ, chuyển đến cùng chung sống.”

Trong một ngày mà xảy ra biết bao nhiêu sự kiện, có buồn, có vui, có kinh hoàng, sợ hãi… Bạch Lộ mệt mỏi rã rời, dựa vào vai Dương Quang, chẳng buồn nói cũng chẳng buồn nghĩ nữa. Cũng may, bên cạnh vẫn còn một người đàn ông cho cô dựa dẫm...