Gặp anh giữa hàng vạn người

Posted at 27/09/2015

571 Views



Vừa nhắc đến Dương Quang, Bạch Lộ liền tỏ ra chán nản, Thiệu Dung cảm thấy sự khác thường: “Sao vậy? Em và Dương Quang không có chuyện gì chứ?”

Bạch Lộ thở dài, mắt đã ngấn lệ. Thiệu Dung cuống quýt: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em nói đi chứ!”

Bạch Lộ kể lại tường tận chuyện xảy ra trong mấy ngày hôm nay cho Thiệu Dung. Thiệu Dung nghe xong liền tức giận: “Đã bảo gia đình trí thức khó chơi mà, nếu Dương Quang vẫn tốt với em thì thời điểm này em càng không được phạm thêm sai lầm nào. Những chuyện trước đây tuyệt đối không nhắc đến nữa, nếu không, hai vị thân sinh là giáo sư của anh ta sẽ càng có lý do coi thường em.”

Câu nói của Thiệu Dung như một lời tiên đoán. Vài ngày sau, Thượng Vân bất ngờ gọi điện cho Bạch Lộ, bảo cô đến nhà gặp bà ta một chuyến. Khi đó cô cứ nghĩ tình hình đã có chuyển biến, bởi lần trước tại bệnh viện, Thượng Vân đã nói không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa, giờ lại gọi điện tìm cô, phải chăng Dương Quang đã thuyết phục được cha mẹ mình?

Ôm giả tưởng đẹp đẽ đó, Bạch Lộ xúc động chạy đến nhà Dương Quang, nhưng lại thấy Dương Quang ra mở cửa với sắc mặt vô cùng khó coi, còn Thượng Vân vừa mở miệng đã cao giọng chất vấn: “Tôi nghe nói cô dan díu với sếp ở công ty, có chuyện đó không?”

Như bị một bát nước bẩn hắt thẳng vào mặt, Bạch Lộ như chìm vào u mê. Một lúc sau mới lấy lại tinh thần, cô đỏ mặt, vừa quýnh vừa giận. “Là ai dám ăn nói hồ đồ như vậy? Không hề có chuyện đó.”

“Không hề có chuyện đó? Vậy tại sao người ta có thể nói rành mạch vậy chứ? Nghe nói người đàn ông đó là con cháu nhà cán bộ cấp cao, không ít người chạy theo bợ đỡ. Không biết cô có thủ đoạn gì mà chỉ một buổi làm thêm đã mê hoặc được hắn ta. Cô được thăng chức, tăng lương, thực ra là nhờ hắn ta. Cô tới nhà hắn ta không chỉ một lần, còn được hắn tặng cho chiếc nhẫn kim cương đắt giá. Cô nói xem, nếu cô không có quan hệ gì với hắn, hắn có thể vô duyên vô cớ tặng nhẫn cho cô không?”

Bạch Lộ cật lực giải thích: “Giữa cháu và cố vấn Chương chẳng có gì. Đúng là cháu có tới nhà anh ta vài lần vì Tổng giám đốc phân công cháu đại diện công ty đến thăm hỏi. Cũng đúng là anh ta tặng cháu một chiếc nhẫn, nhưng đó là vì chiếc nhẫn của cháu bị rơi ở nhà anh ta, cho nên anh ta đền cho cháu, hoàn toàn không giống như cô và mọi người tưởng tượng đâu. Dương Quang, anh biết mà, em đã từng nói nhẫn của em bị mất.”

Dương Quang nhìn cô, ánh mắt do dự. “Nhưng em không nói với anh, có người đàn ông khác tặng em một chiếc nhẫn kim cương. Sao em lại giấu anh chuyện đó?”

Thượng Vân ở bên cạnh úp úp mở mở: “Sao cô ta phải giấu con? Điều đó chứng tỏ trong lòng cô ta có điều gì khuất tất.”

Bạch Lộ hận không thể móc trái tim mình ra để chứng minh. “Dương Quang, không phải em cố ý giấu anh. Chiều hôm đó, em chợt nghĩ ra chiếc nhẫn có thể bị rơi ở nhà cố vấn Chương, sau khi tan làm, em liền ghé qua tìm nhưng không thấy. Anh ta biết chuyện, liền nói sẽ đền em chiếc nhẫn khác. Em cứ tưởng anh ta chỉ thuận miệng nói chơi, ai ngờ hôm sau, quả thực đã cho người mang nó đến cho em. Vì sợ anh hiểu lầm nên em mới không nói.”

Thượng Vân lại lạnh lùng nói: “Cô nói nghe thật trong sạch, chiếc nhẫn cô mất nhiều nhất cũng chỉ hai nghìn tệ, người ta lại tặng cô một chiếc phải đến hai vạn tệ. Nếu cô đã nói giữa cô và anh ta không có gì, vậy cô có lý do gì mà nhận quà của anh ta chứ? Đừng nói với tôi là cô chỉ nhận lúc đó rồi sau này đã mang trả lại.”

Câu nói này khiến Bạch Lộ cứng họng, đúng là cô vẫn chưa trả lại nhẫn cho Chương Minh Viễn, bởi nó đã bị trộm mất rồi, cô vốn không còn gì để trả nữa. Nhưng lời giải thích này càng khiến Thượng Vân cười khinh miệt. “Mất rồi á? Sao mà trùng hợp vậy?”

Bạch Lộ sớm đã biết lời giải thích này, mười người thì có chín người không tin, nhưng vẫn yếu ớt tranh luận: “Thực sự là như vậy. Hôm đó Dương Quang cũng có mặt, anh ấy đã tận mắt trông thấy phòng cháu bị lục tung hết cả, chiếc nhẫn đó cũng không thấy nữa.”

Dương Quang nhìn cô không chớp mắt. “Nhưng lúc cảnh sát yêu cầu kê khai những đồ vật bị mất, sao em không khai chiếc nhẫn đó?”

“Không khai có nghĩa là không mất, chẳng qua cô ta lấy chuyện bị trộm ra làm cái cớ thôi.”

Bạch Lộ có trăm nghìn cái miệng cũng chẳng thể biện minh. “Không phải vậy đâu anh Dương Quang, hãy tin em! Vì em sợ anh hiểu lầm nên mới không nói gì. Ban đầu em nghĩ đợi cố vấn Chương trở về rồi đem chiếc nhẫn trả lại cho anh ta, nhưng không ngờ nhà em lại bị trộm. Nhẫn mất rồi, khi đó em cũng chẳng biết nói sao. Trong hoàn cảnh đó mà nói chuyện chiếc nhẫn với anh, em sợ anh sẽ nghi ngờ.

Em đã định tự bỏ tiền ra mua lại chiếc nhẫn y hệt như vậy để trả cho cố vấn Chương, kết thúc chuyện này, thực sự là như vậy.”

Dương Quang nhìn cô, sắc mặt dần dịu lại. “Bạch Lộ, em không cần nói thêm gì nữa, anh tin em.”

Trong lòng Bạch Lộ như ấm lại, nước mắt bỗng dâng đầy nơi khóe mắt. Thượng Vân dĩ nhiên không hài lòng với sự tin tưởng của con trai dành cho Bạch Lộ, trầm giọng: “Dương Quang, cô ta nói cái gì thì con tin cái đó, con động não một chút có được không?”

“Mẹ, Bạch Lộ không phải loại người như vậy, con hiểu cô ấy. Chuyện lần này chắc chắn là hiểu lầm.”

“Được, chuyện chiếc nhẫn có thể là hiểu lầm, nhưng mọi người trong công ty cô ta đều nói cô ta đang cặp kè với thằng cố vấn Chương nào đó. Đừng nói với mẹ là những lời đồn đại không thể nào tin được. Không có lửa thì làm sao có khói!”

“Cô, cháu không biết cô đã nghe ai nói, nhưng giữa cháu và cố vấn Chương…”

Thượng Vân lạnh lùng ngắt lời: “Bạch Lộ, cô dám nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói cho tôi biết, cô và cái thằng cố vấn Chương kia thực sự trong sạch, chưa bao giờ có mối quan hệ ngoài luồng nào mang tính giao dịch hay không?”

Quan hệ ngoài luồng mang tính giao dịch? Giây phút ấy, Bạch Lộ như bị búa tạ ngàn cân nện xuống người. Ký ức ào ạt tràn về, đưa cô trở lại khung cảnh của năm năm về trước… Cô bất ngờ cắn chặt môi, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch như sương sớm giữa thu. Một tiếng cũng không thốt ra được.

Mặc dù chỉ sợ hãi, lặng im trong giây lát nhưng cô đã bị Thượng Vân và Dương Quang để ý. Dương Quang bỗng run lên. “Bạch Lộ, sao em không nói gì?”

Giọng nói của Thượng Vân lạnh lùng vang lên trong chiến thắng: “Bởi cô ta chẳng còn gì để nói nữa. Dương Quang, chỉ có con mới tin tưởng cô ta. Mẹ đã nói với con rồi, những đứa con gái tỉnh lẻ muốn ở lại Bắc Kinh thì việc gì cũng có thể làm được. Cô ta nhận lời yêu con là bởi biết con có thể kết hôn với cô ta, cho cô ta một gia đình, còn qua lại với người đã có vị hôn thê như cố vấn Chương nhất định là vì tiền. Cô ta chơi trò bắt cá hai tay, toan tính ăn nhà đông mà ở nhà tây, lừa con xoay mòng mòng. Mẹ gọi cô ta tới đây để đối chất cho rõ ràng, cũng là để con thấy rõ bộ mặt thật của cô ta.”

Dương Quang nhìn Bạch Lộ như người không quen biết, đôi lông mày đen rậm nhíu chặt như dính cả vào nhau, trong mắt anh tràn ngập sự đau đớn. Sự mặc nhận của cô hoàn toàn nằm ngoài dự tính của anh, khiến anh bị đả kích nặng nề. Anh muốn nói điều gì nhưng mấy lần mở miệng mà không thốt ra được, chỉ thấy đôi môi khẽ run lên.

Bạch Lộ biết không thể che giấu thêm được nữa, sự việc đã đến nước này, cô buộc phải nói ra sự thật. Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, cô cố gắng nói, nước mắt nghẹn ngào: “Dương Quang, em xin lỗi, có một chuyện em đã luôn giấu anh…”

Chẳng đợi cô nói thêm, Dương Quang đã đứng phắt dậy, lấy hết sức bình sinh mà hét: “Đủ rồi, tôi không muốn nghe, cô đừng nói gì nữa!”

Lời còn chưa dứt, Dương Quang đã đùng đùng đẩy cửa bỏ đi. Bước chân loạng choạng như con thú bị thương đang bỏ chạy. Sau lưng anh, nước mắt của Bạch Lộ như cơn mưa lớn đổ xuống giữa trời quang.

Lúc rời khỏi nhà Dương Quang, Bạch Lộ biết rõ đây có lẽ là lần cuối cô bước ra khỏi cánh cửa nhà họ Dương, và sau này, rất có thể cô sẽ không còn cơ hội bước vào cánh cửa này nữa. Vậy mà cô đã từng mơ ước đây sẽ là gia đình của mình. Cô luôn khát khao, hy vọng có một gia đình của riêng mình.

Đang lúc hoàng hôn, mưa bụi bay mờ mịt, mưa giăng vô tận tựa nỗi sầu1. Bạch Lộ một mình bước dưới hoàng hôn mưa bụi, con tim hoảng loạn không có chốn nương thân, như ngọn cỏ giữa nơi đồng nội vừa bị sương tuyết phủ. Cô cứ lê bước như vậy, mặc cho những hạt mưa nhỏ thấm dần lên tóc, lên áo, má cũng ươn ướt, không biết là nước mưa hay nước mắt.

Cứ đi như vậy từ lúc hoàng hôn đến khi trời tối đen như mực, cuối cùng cô cũng mệt nhoài, rẽ đại vào một quán bar nơi góc phố. Một người phục vụ chạy lại chào: “Cô muốn dùng gì?”

Cô ngẩn ngơ ngắm nhìn những chai rượu bày la liệt trên giá, nghĩ đến Dương Quang mỗi lần tới quán bar thường thích nhất là uống Brandy gừng.

Cô gọi một ly trong vô thức. Uống một ngụm rượu vàng óng trong suốt, rượu ngậm trong miệng chẳng khác gì một hớp lửa, nuốt xuống cổ họng bỏng rát khiến cô sặc mà ho đến nước mắt giàn giụa. Người phục vụ lo lắng: “Cô ơi, cô không sao chứ?”

Cô lắc đầu, tiếp tục uống hết ngụm này đến ngụm khác. Tiếng điện thoại reo khiến cô giật thót, mang theo một tia khát khao rằng đó là Dương Quang, có phải anh đã chấp nhận cho cô một cơ hội giải thích? Đôi tay run rẩy lục tìm di động trong túi xách, nhưng màn hình hiển thị cái tên “Chương Minh Viễn”.

Cô ngẩn người, rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì, ấn mạnh nút nghe, giọng ghìm xuống lạnh lùng: “A lô!”

Ngược lại với cô, giọng Chương Minh Viễn nhẹ nhàng và thoải mái: “Bạch Lộ, cô đang ở đâu? Giờ có thể tới công ty một chuyến không?”

Sau vài giây trầm mặc, cô trả lời: “Được.” “Vậy tôi đợi cô dưới lầu.”

Cúp máy, Bạch Lộ lập tức thanh toán rồi đi. Khi bước vào quán rượu, cô mệt mỏi, yếu ớt như rắn mới lột da, ra khỏi quán rượu, cô lại tỉnh như sư tử vừa tỉnh giấc. Khuôn mặt đỏ hơi rượu mang theo một vẻ căm hận và kiên quyết, như bất chấp tất cả.

Vừa xuống taxi, Bạch Lộ đã trông thấy Chương Minh Viễn. Anh ta không đi một mình mà đang cùng Âu Vũ Trì ngồi trước mui chiếc Lamborghini nói chuyện gì đó. Họ có vẻ rất vui, tiếng cười nghe văng vẳng. Trông thấy cô, anh ta vừa cười vừa đứng dậy đi tới. Cô đứng đó chờ anh ta lại gần, đột nhiên vung tay, một cái tát rất mạnh đáp xuống mặt anh ta.

“Bốp!” Trong đêm tối, cái tát vang lên tiếng đanh tai, có lẽ vì cô tát quá mạnh. Cái tát bằng toàn bộ sức lực ấy khiến cả cánh tay cô đau âm ỉ.

Bất ngờ bị ăn một cái tát, Chương Minh Viễn kinh ngạc đến sững sờ. Anh ta ngây ra như một pho tượng, hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn. Ở phía xa, Âu Vũ Trì chứng kiến cảnh này cũng vô cùng kinh ngạc, ba chân bốn cẳng chạy tới, chỉ về phía Bạch Lộ, giận dữ nói: “Này, cô có bị điên không? Sao vừa đến chẳng nói chẳng rằng đã vung tay đánh người?”

“Vì anh ta đáng đánh.”

Giọng Bạch Lộ vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, như viên đá vừa được lấy ra từ tủ lạnh. Đôi mắt lại bừng bừng lửa giận, men rượu bốc lên khiến đôi mắt đỏ ngầu, đốt cháy cả lý trí của cô. Cô nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Chương Minh Viễn như còn hận vì không thể cho anh ta thêm một cái bạt tai.

Bên má đang tê dại dần dâng lên cảm giác đau rát, Chương Minh Viễn dần hồi tỉnh. Xoa xoa mặt với vẻ khó tin, anh ta vừa ngạc nhiên vừa giận dữ, con ngươi lóe lên tia sáng bức người, giọng nói như rít qua kẽ răng: “Sao tôi lại đáng đánh, cô có thể cho tôi một lý do không?”

“Anh làm gì tự biết, còn cần tôi phải nói ra sao?” “Tôi đã làm gì? Tôi chẳng hiểu gì cả.”

“Anh đừng giả vờ nữa, nếu anh không nói thì sao mẹ của bạn trai tôi lại biết được nhiều chuyện như vậy? Chương Minh Viễn, anh là đồ đê tiện!”

“Cô nói gì? Tôi chẳng quen biết gì mẹ bạn trai cô.”

“Chẳng cần anh phải quen, chỉ cần anh ngấm ngầm nói những điều không hay về tôi, kiểu gì chuyện chẳng truyền đến tai bà ấy. Chương Minh Viễn, quân tử kín mồm kín miệng, còn anh là kẻ tiểu nhân...

pacman, rainbows, and roller s