Gặp anh giữa hàng vạn người
Posted at 27/09/2015
524 Views
Khi tiễn Bạch Lộ đi, Dương Quang mới thì thầm vào tai cô: “Dù vừa nãy mẹ anh có nói gì không phải, em cũng đừng để bụng nhé! Giờ chúng mình không thể so đo với bà được, cứ nhẫn nhịn, nhường bà một chút.”
Cô gật đầu mà nước mắt rưng rưng. “Em hiểu!” Dương Quang còn muốn nói điều gì nhưng Ninh Manh đã chạy tới cắt ngang: “Dương Quang, mẹ gọi anh về có việc gì ấy.”
Trong lòng Bạch Lộ hiểu rõ, Thượng Vân thì có thể có chuyện gì chứ, chẳng qua bà ta không muốn con trai mình có cơ hội gần gũi cô. Dương Quang đưa ánh mắt bất lực nhìn cô. “Vậy em tự về nhé, đi đường cẩn thận!”
Dương Quang trở về phòng bệnh nhưng Ninh Manh không đi theo, cô ta đưa ánh mắt sắc nhọn và ghê gớm của một kẻ phán xét nhìn Bạch Lộ. “Chị còn có mặt mũi đến đây sao?! Nhìn xem, cô Thượng bị chị hại ra nông nỗi nào? Chưa chọc cho cô ấy giận đến chết thì chị không cam tâm phải không?”
Bỏ lại câu nói như dao cứa vào lòng, Ninh Manh quay người trở vào phòng bệnh. Bạch Lộ một mình đứng lặng giữa hành lang phảng phất mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, nước mắt cố kìm nén suốt nãy giờ cuối cùng cũng trào ra như những cánh hoa rơi.
Từ bệnh viện trở về công ty, đã quá thời gian vào làm ca chiều. Cũng may công ty không quản lý chặt vấn đề này, buổi trưa chậm trễ khoảng mười lăm phút không sao cả. Bạch Lộ đã lau sạch những giọt nước mắt, cô không thể để mọi người biết mình vừa khóc, dù sao thì công ty cũng không phải nơi có thể tùy tiện bộc lộ cảm xúc cá nhân.
Cửa thang máy vừa mở, Mai Khôi ở quầy lễ tân vừa thấy cô liền nói: “Bạch Lộ, cuối cùng cô cũng đã về, Tổng giám đốc Vương tìm cô suốt.”
Cô kinh ngạc: “Có chuyện gì sao?”
Từ trước đến giờ, cô là cấp dưới trực tiếp của Hoắc Mai, Vương Hải Đằng rất ít khi tìm cô. Hôm nay Hoắc Mai xin nghỉ ốm, có lẽ ông ta tìm cô vì có chuyện cần hỏi.
Ánh mắt Mai Khôi lóe lên tia sáng như đã biết điều gì, nhưng miệng lại nói: “Không biết, gọi cho cô mãi không được, Tổng giám đốc Vương bảo tôi cách năm phút thử gọi lại một lần.”
Bạch Lộ ngạc nhiên, lấy di động ra xem, quả thực máy đã tự tắt từ lúc nào, khả năng là do bị thứ gì đó chèn vào nút tắt nguồn khi để trong túi xách. Không biết Vương Hải Đằng tìm cô gấp vậy có việc gì, cô vội vàng chạy đến văn phòng tổng giám đốc, sau khi gõ nhẹ hai tiếng liền đẩy cửa bước vào. “Tổng giám đốc Vương, ông tìm tôi có việc?”
Chiếc ghế bọc da sang trọng xoay lại, đập vào mắt cô lại là một gương mặt với đường nét sắc sảo, nụ cười nhẹ như có như không - không phải Vương Hải Đằng, là Chương Minh Viễn. Tay trái anh ta đang bỏ chiếc di động đặt bên tai xuống, rõ ràng là vừa nghe điện thoại xong.
Bạch Lộ sững người, hoàn toàn không nghĩ anh ta sẽ xuất hiện ở nơi này, cô ngây ra trong giây lát rồi mới nói: “Chào cố vấn Chương, là anh sao? Tổng giám đốc Vương có đây không?”
“Ông ta có việc gấp nên đi rồi, chìa khóa văn phòng tôi ở chỗ cô, cô không ở đây, tôi không vào được, ông ta bảo tôi ở đây chờ cô về.”
“À, xin lỗi, tôi mở cửa cho anh ngay đây.”
“Thôi khỏi, không cần nữa, vừa mới có điện thoại, tôi cũng chuẩn bị phải đi đây!”
Anh ta vừa nói vừa đứng dậy, vòng qua chiếc bàn làm việc lớn, đi về phía cửa phòng. Bước chân phóng khoáng, mạnh mẽ, có vẻ như vết thương ở chân đã lành hẳn. Cô lập tức tránh sang một bên nhường đường cho anh ta. Bỗng nhớ ra một việc: “Phải rồi, nghe Tổng giám đốc Vương nói ông nội anh bị bệnh, giờ đã khá hơn chưa?”
“Không có gì nghiêm trọng, giờ đã ổn rồi, cảm ơn cô quan tâm!”
“Không có gì! Cố vấn Chương, anh đi thong thả nhé!” Khi anh ta đi qua trước mặt, bỗng dừng lại nhìn cô một hồi. “Ấy, hình như cô vừa khóc.”
Cô giật mình, không ngờ anh ta lại tinh tường đến vậy, hoang mang cúi thấp đầu. “Không phải.”
“Không phải ư, mắt còn đỏ kia kìa! Cãi nhau với bạn trai à?”
Cô kiên quyết không thừa nhận: “Thực sự không phải, anh nhìn nhầm rồi. Cố vấn Chương, không phải anh có việc phải đi sao, anh mau đi đi, đừng để bị muộn.”
Anh ta không nói thêm gì nữa nhưng cứ đứng đó như đang suy tính điều gì, lại như đang chờ cô nói điều gì đó. Nhưng cô chỉ cúi đầu im lặng, mắt chăm chăm nhìn đôi giày da bóng loáng dưới chân anh ta. Cuối cùng, đôi giày đó cũng bắt đầu di chuyển, cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt cô.
Sau khi Chương Minh Viễn rời đi, Bạch Lộ mới đột nhiên nhớ ra chưa nói với anh ta chuyện chiếc nhẫn. Nhưng cô biết phải nói sao đây? Nói lẽ ra tôi định trả lại chiếc nhẫn cho anh nhưng nó đã bị kẻ trộm lấy mất nên giờ tôi không còn nhẫn để trả lại nữa. Chuyện này kể ra có ai tin không chứ? Chỉ sợ mười người thì có đến chín người thầm coi thường, nghĩ rằng cô tham chiếc nhẫn quý nhưng vẫn muốn giữ cái danh là không ham tiền tài nên mới bịa ra câu chuyện ấy, coi như một mũi tên trúng hai đích. Đặc biệt là với Chương Minh Viễn, trước đây cô đã từng… Rốt cuộc anh ta có nhận ra cô hay không, cô cũng không dám chắc, nhưng dù thế nào đi nữa, cô vẫn thấy lo lắng, mà càng lo thì càng không cách nào giải thích với anh ta.
Tay ôm đầu, chán nản ngồi xuống, Bạch Lộ cảm thấy mọi việc đều bị đảo lộn, lòng rối như tơ vò.
Hết giờ làm, Bạch Lộ ghé qua cửa hàng vàng bạc đá quý hôm trước đã chuyển nhẫn đến cho cô. Việc đến nước này, cô nghĩ chỉ còn cách mua một chiếc nhẫn khác trả cho Chương Minh Viễn.
Trước khi vào cửa hàng, cô thầm cầu nguyện giá của chiếc nhẫn ấy không quá đắt, nhưng mọi việc không như ý muốn, lời phỏng đoán của An Kỳ hoàn toàn chính xác, một chiếc nhẫn kiểu dáng như vậy lấp lánh nằm trong tủ kính, đơn giá thiếu chút nữa là tròn hai vạn tệ. Cô chẳng cần kiểm tra lại sổ tiết kiệm của mình cũng biết trong đó chỉ có hơn một vạn. Một cô gái mới tốt nghiệp đại học chưa lâu, lại một mình bươn chải giữa Bắc Kinh, tiền lương tháng chỉ như miếng bọt biển chả thấm vào đâu, mà chi phí cho áo quần, ăn, ở, đi lại như những bàn tay vô hình liên tiếp đè nén xuống, cô có nhịn ăn bớt tiêu đến cỡ nào cũng chẳng tích góp được bao nhiêu.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô chỉ có thể mặt dày đi tìm Thiệu Dung. Kỳ thực cô đã làm phiền Thiệu Dung rất nhiều, nên giờ cũng cảm thấy khó mở lời. Nếu không phải vì không muốn mắc nợ Chương Minh Viễn, cô sẽ không làm phiền chị ấy.
Đầu máy bên kia vẫn là tiếng sáo tiêu réo rắt, xen vào đó là tiếng cười nhẹ, hát khẽ, ngọt ngào và uyển chuyển như giọng Tô Châu. Thiệu Dung nghe cô nói xong liền đồng ý ngay lập tức. “Được, em chờ chị ở tiệm kim hoàn, lát nữa chị sẽ tới.”
Cô nói với giọng cảm kích: “Chị Dung, chị đang bận phải không? Hay để em đến tìm chị?”
“Khỏi cần, em ít đến chỗ của chị thì hơn, không có lợi cho em. Chờ chị ở tiệm kim hoàn đó, khoảng mười lăm phút nữa chị có mặt.”
Bạch Lộ yên tâm ngồi đợi. Ánh đèn trong tiệm kim hoàn lấp lánh, xung quanh là những quầy hàng bày vàng bạc, đá quý. Kim cương từng hạt, từng hạt lấp lánh như sao, bạch kim trắng tuyết phát ra thứ ánh sáng nhẹ màu xanh lam, vàng nguyên chất lung linh màu vàng sậm, thạch anh sáng lóng lánh, trân châu như những giọt sương đọng lại sau cơn mưa, tỏa ánh sáng trong lành và dịu nhẹ… Đây là kho báu Alibaba của thành phố này, thu hút vô số phụ nữ yêu thích đá quý đến săn tìm bảo vật. Bên cạnh, một cô gái xinh đẹp đang thử chiếc vòng bạch kim nạm đầy đá quý, lấp lánh như những vì sao quấn quanh cổ tay mảnh dẻ. Cô ta vừa đưa tay ngắm nghía vẻ hài lòng vừa cầm di dộng gọi cho ai đó. Hẳn là đang nói chuyện với người yêu, giọng nói vô cùng ngọt ngào: “… Anh ở gần đây, đến ngắm giúp người ta chút đi mà! Người ta chẳng biết chọn cái nào cả…
Mau đến nhé!”
Nói là mười lăm phút nhưng cũng phải hơn nửa tiếng sau Thiệu Dung mới tới. Bạch Lộ vẫy tay ra hiệu, Thiệu Dung bước trên đôi giày cao gót, đong đưa đi tới, mang theo một nụ cười áy náy. “Thật ngại quá, chị bị tắc đường nên đến muộn.”
“Không sao, chị Dung, là em phải ngại mới đúng, lại tìm chị mượn tiền rồi. Khi nào có tiền em sẽ trả chị ngay.”
Mười ngón tay thon dài sơn móng màu đỏ tươi của Thiệu Dung khoát khoát tỏ vẻ không hề gì. “Không sao, chị cũng chưa cần đến. Dạo này có một lão ngày nào cũng săn đón, hôm qua vừa mới đưa cho chị một cái thẻ, vừa hay hôm nay đem đến trả tiền cho em. Phải rồi, là chiếc nhẫn nào?”
Bạch Lộ đang chỉ chiếc nhẫn trong tủ kính cho Thiệu Dung xem, bỗng nghe thấy cô nàng xinh đẹp bên cạnh hào hứng gọi: “Vũ Trì, bên này.”
Tiệm kim hoàn không phải nơi nhốn nháo, ồn ào như cái chợ, khách ra vào rất ít và yên lặng, tiếng gọi thanh thoát, lanh lảnh như chuông gió vang đến tai từng người. Lẽ tất nhiên, mọi người đều nhìn về phía cửa ra vào, Bạch Lộ cũng không ngoại lệ. Mới đầu, cô không có phản ứng với cái tên này, cho đến khi quay đầu mới phát hiện người đang chậm rãi bước vào là Âu Vũ Trì, còn người đi cạnh Âu Vũ Trì là Chương Minh Viễn, cô bất ngờ sững lại.
Khi cô nhìn thấy Chương Minh Viễn, anh ta cũng nhìn thấy cô, ánh mắt họ chạm nhau. Ngón tay anh ta đang kẹp một điếu thuốc, chuẩn bị hút, ngọn lửa màu xanh lam từ chiếc bật lửa đung đưa, khiêu khích. Ngọn lửa nhảy múa qua phần đầu trắng của điếu thuốc làm nó lóe lên ánh đỏ, rồi một làn khói bay lên từ đó. Gương mặt anh ta ẩn hiện sau làn khói mỏng, nhìn không rõ lắm nhưng đôi mắt như hai vì sao len giữa làn sương sớm, tỏa sáng lấp lánh.
Bạch Lộ ngàn lần không nghĩ đến, người cô nàng kia gọi tới chính là Âu Vũ Trì, và Chương Minh Viễn cũng đi theo cùng. Nghĩ kĩ thì chuyện này chẳng có gì lạ, họ hẳn là khách quen của cửa tiệm, nếu không thì sao chiếc nhẫn của cô lại được mua ở đây? Dường như để kiểm chứng phỏng đoán của cô, một người trông có vẻ giống giám đốc tươi cười ra tiếp đón: “Xin chào, Âu tiên sinh, Chương tiên sinh!”
Trước sự đón tiếp nhiệt tình của vị giám đốc, Chương Minh Viễn gật đầu thay lời chào. Anh ta đi thẳng về phía Bạch Lộ, khóe môi mang theo một nụ cười như có như không. “Bạch Lộ, thật tình cờ, cô cũng ở đây à? Mua gì vậy?”
Âu Vũ Trì đi theo anh ta, cười bí hiểm: “Minh Viễn, lần trước không phải cậu nói làm mất một chiếc nhẫn của Bạch Lộ, vì chân bị thương nên gọi điện nhờ tôi chọn hộ một chiếc đền cho cô ấy sao, tôi đã chọn một chiếc ở đây rồi nhờ người gửi đến cho cô ấy. Bạch Lộ, có phải chiếc nhẫn đó không vừa nên cô đem đến để chỉnh không? Hay là cô không thích nhẫn tôi chọn nên muốn đến đổi chiếc khác?”
Thì ra lai lịch của chiếc nhẫn phức tạp như thế, là Âu Vũ Trì chọn hộ. Hai câu hỏi liên tiếp của anh ta đều khiến Bạch Lộ không biết phải nói sao, vội vàng thu ngón tay thon dài đang chỉ chiếc nhẫn trong tủ kính, nói: “Không… không phải, tôi… tôi đi cùng bạn. Thuận đường ghé qua đây thôi!”
Thiệu Dung đứng bên quan sát, phát hiện Bạch Lộ khi gặp hai người đàn ông này thì rất không tự nhiên. Thoạt đầu cô cũng chẳng hiểu thế nào, nhưng sau một hồi quan sát, đặc biệt là khi nhìn từ Âu Vũ Trì sang Chương Minh Viễn, đôi mày cô nhíu lại, lập tức đoán được nguyên do. Dù sao cô cũng là người biết rõ chuyện của Bạch Lộ.
Chương Minh Viễn cũng đã chú ý đến Thiệu Dung ở bên cạnh Bạch Lộ, chỉ là một cái liếc nhìn nhưng ánh mắt vô cùng sắc bén. Thiệu Dung bỗng cảm thấy chột dạ, quay sang hướng khác để tránh ánh nhìn của anh ta.
Chương Minh Viễn vẫn nhìn cô chằm chằm, rít một hơi thuốc, vẻ suy tư. “Bạch Lộ, vị này là bạn của cô à?”
Câu hỏi rất đơn giản nhưng Bạch Lộ lại cảm thấy lạnh toát sống lưng, chỉ vì vẻ mặt suy tư của anh ta, cô nhất thời không biết phải trả lời thế nào. May mà cô nàng xinh đẹp ở bên cạnh đi tới, giúp cô thoát khỏi vòng vây: “Vũ Trì, em chờ anh cả buổi rồi!”
Giọng điệu của cô ta vừa hờn dỗi lại pha chút nũng nịu, hai tay ôm lấy tay Âu Vũ Trì như dây leo, thái độ vô cùng thân mật, ánh mắt liếc xéo về phía Bạch Lộ có ẩn chút địch ý. Bạch Lộ nhanh chóng nhân cơ hội cáo từ: “Cố vấn Chương, Âu thiếu gia, các anh làm việc của mình đi, tôi có việc, xin phép đi trước.”
Chẳng kịp mua nhẫn, Bạch Lộ đã kéo Thiệu Dung vội vã rời tiệm kim hoàn.
Bước ra ngoài, Thiệu Dung liền hỏi: “Anh chàng Chương tiên sinh kia chính là người đó hả? Trông anh ta không giống năm năm trước lắm, chẳng trách em không nhận ra.”
Bạch Lộ lo lắng gật đầu. “Phải, chính là anh ta. Chị Dung, vừa rồi anh ta cứ nhìn chị mãi, có phải anh ta cũng nhận ra chị rồi không?”
Thiệu Dung lưỡng lự một lát: “Có lẽ… không đến nỗi đâu. Đêm đó chị đứng khá xa, cũng không nán lại lâu. Đã năm năm rồi, chắc gì anh ta nhớ nổi.”
“Nhưng trí nhớ của anh ta rất tốt, đêm đó em làm thêm, chỉ mang cho anh ta một ly trà, vậy mà anh ta nói ngay hình như trước đây đã gặp em. Nếu anh ta cũng nhận ra chị thì trăm phần trăm có thể khẳng định em chính là Sương Sương của năm năm trước. Làm sao bây giờ? Hay là… em trả lại tiền cho anh ta, dù sao trong sổ tiết kiệm của em cũng còn một vạn tệ.”
“Em ngốc à, người ta còn chưa truy xét gì, em đã vội mang tiền đến trả, chẳng khác nào chưa đánh đã khai. Đừng nói là anh ta không nhắc đến, cho dù anh ta có hỏi, em cũng phải kiên quyết phủ nhận đến cùng, anh ta cũng chẳng có chứng cớ chứng minh em là Sương Sương. Hơn nữa, một vạn tệ đó đối với anh ta cũng chẳng đáng bao nhiêu, em đừng tự rước việc vào thân, nếu tin đồn bay đến tai Dương Quang thì chẳng hay chút nào...