Gặp anh giữa hàng vạn người
Posted at 27/09/2015
574 Views
Nửa tiếng sau, Juliet tới nói với Bạch Lộ: “Chị và anh ta đi trước đây, hóa đơn bàn này anh ta cũng đã thanh toán, em có thể ngồi lại thêm lúc nữa. Em tự biết cách đi về chứ?”
Hiển nhiên là ca này của chị ta có triển vọng, một phát trúng ngay, Bạch Lộ thở dài bái phục: “Vâng, chị đi trước đi!”
Trước khi đi, Juliet còn nói với cô một câu: “Phải rồi, dù sao cũng đã đến đây rồi, nếu gặp được người đàn ông nào vừa mắt thì có thể thử xem. Coi như luyện tập, không nhất thiết phải thành công ngay. Đừng sợ, thử thôi không sao đâu!”
Juliet cùng người đàn ông đó sóng bước đi khỏi, lời nói của cô ta khiến trong lòng Bạch Lộ cuộn sóng. Cô vừa uống một ngụm nước cam vừa cẩn thận đưa mắt nhìn một lượt những vị khách đi lại trong bar. Ở một góc, có người đàn ông ngồi một mình, cô có nên mạnh dạn thử một lần không nhỉ? Cô muốn thử, nhưng đôi chân không chịu nghe lời, cứ lùi lại phía sau.
Đang lúc chần chừ, người đàn ông đó giơ tay ra hiệu thanh toán. Anh ta đi rồi, cô lại cảm thấy nhẹ người, giống như một học sinh chưa chuẩn bị bài kĩ, đột nhiên nghe thông báo kỳ thi bị hoãn vì lý do nào đó, thầm vui mừng và nhẹ nhõm.
Bạch Lộ định uống hết ly nước rồi sẽ ra về, mọi thứ ở đây đều quá đắt, một ly nước trái cây cũng mấy chục tệ, chưa uống hết, cô không nỡ rời đi. Đang uống từng ngụm nhỏ chút nước cam còn lại trong ly, lại có một người đàn ông một mình vào bar, ngồi ở bàn ngay gần chỗ cô. Cô bất giác liếc nhìn, anh ta ăn mặc rất đơn giản, thoải mái, sơ mi trắng và quần ka ki màu cà phê, trông có vẻ không phải người có tiền, nhưng chiếc đồng hồ hàng hiệu trên cổ tay trái đã vô hình thể hiện địa vị của anh ta.
Bạch Lộ vừa nhìn đã nhận ra nhãn hiệu của chiếc đồng hồ đắt tiền ấy. Vốn dĩ cô chẳng hiểu mấy về những thứ này, nhưng Juliet thích xem tạp chí thời trang, bên cạnh cô còn có một cuốn tạp chí do chị ta để lại, trong đó vừa khéo có một trang đặc tả chiếc đồng hồ kia. Cô đếm đi đếm lại mấy số 0 trong giá tiền mới tin chắc, một chiếc như vậy ít nhất cũng đủ cho cô tiêu xài thoải mái trong năm năm.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là “người có tiền” theo lời Juliet. Ánh mắt cô lại lặng lẽ chuyển hướng lên phía trên, nhận ra người đàn ông đó còn rất trẻ, nét mặt nhìn nghiêng gãy gọn và rõ ràng, làn da hơi rám nắng ánh lên sắc bóng khỏe mạnh. Mặc dù để tóc dài nhưng những sợi tóc mượt mà và sạch sẽ, không mang lại cảm giác bẩn thỉu, luộm thuộm.
Lời của Juliet lại lởn vởn trong đầu: “Dù sao cũng đã đến đây rồi, nếu gặp được người đàn ông nào vừa mắt thì có thể thử xem… Đừng sợ, thử thôi không sao đâu!”
Trái tim cô bắt đầu hoảng loạn, đến thở cũng cảm thấy khó khăn, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh tinh thần. Hay là lấy hết can đảm qua bên đó, thử một phen? Vừa thoáng nghĩ, đôi chân cô lại lần nữa tự díu lại với nhau. Rốt cuộc cô vẫn sợ, dù sao cô cũng mới mười tám tuổi, kinh nghiệm và sự từng trải còn ít, đến mức không cách nào bình tĩnh, vô thức bước lên một bước - bước đầu tiên tự bán chính mình.
Trong con người cô như có hai kẻ bất đồng ý kiến đang giành giật, một kẻ bảo cô đi, kẻ kia bảo đừng đi. Dưới bàn, đôi chân cô khi thì nhích ra ngoài, lúc lại rụt lại. Cô mâu thuẫn tột cùng, không tự chủ được mà lại đưa mắt về phía người đàn ông trẻ ngồi bàn bên. Cô nhìn quá nhiều, dường như anh ta cũng đã nhận ra, quay lại. Cô hoang mang cúi đầu, như chú thỏ trắng nhút nhát, sợ hãi, trốn tránh khỏi ánh nhìn của anh ta.
Cúi đầu một lúc lâu, nghĩ người đàn ông đó hẳn không còn chú ý đến mình nữa, cô dè dặt ngẩng lên, lén liếc nhìn. Anh ta đang nói chuyện điện thoại, cô nghe được vài câu, hình như người anh ta hẹn có việc đột xuất không đến được. Đây dường như là cơ hội mà ông trời ngầm sắp đặt cho cô. Anh ta vừa cúp máy, ánh mắt lại liếc về phía cô. Lần này, ánh mắt hai người gặp nhau, trong lúc bối rối, cô lại quay đầu lẩn tránh. Một lúc sau, khi cô lần nữa rụt rè liếc mắt sang bàn bên cạnh, không ngờ lại chạm phải ánh mắt ấy. Rõ ràng cô đã làm anh ta chú ý, anh ta nhìn cô với vẻ ngạc nhiên: “Cô gái, cô có chuyện gì không?”
Anh ta chủ động mở lời, như cánh cửa đang đóng chặt bị đẩy ra, hé mở cho người ta tiến vào. Bạch Lộ nhắm nghiền mắt, hít một hơi thật sâu, sau đó lấy dũng khí đứng lên, đi tới. “Tôi… tôi có thể ngồi đây được không?”
Anh ta gật đầu: “Mời ngồi!”
Sau khi ngồi xuống, vì quá căng thẳng mà đôi tay cô cứ nắm chặt nhau, đầu cúi thấp, hồi lâu mà không biết phải nói thế nào. Đột nhiên nghĩ tới lời của Juliet, có thể hỏi đối phương có đồng ý mời mình uống một ly không, cô lí nhí hỏi: “Anh… có thể mời tôi một ly không?”
Người đàn ông trẻ trầm mặc giây lát, dù cô đang cúi đầu nhưng vẫn có thể cảm thấy ánh mắt anh ta đang nhìn mình chăm chú. Một lúc lâu sau mới nghe thấy anh ta trả lời: “Được, cô muốn uống gì?”
“Gì cũng được.”
Có vẻ anh ta đã nhìn thấy ly nước cam còn sót lại trên chiếc bàn cô ngồi khi nãy. “Vậy thêm một ly nước cam nữa nhé!”
Cô máy móc gật đầu: “Được, cảm ơn!”
Thêm một ly nước cam được người phục vụ bê tới, đặt xuống bên tay cô. Cô nhấc ly, uống một ngụm, rồi lại ngụm nữa, hy vọng có thể trấn tĩnh lại trái tim đang hoảng loạn. Cô biết mình nên làm như Juliet, cười thật tươi mà tìm chuyện để nói với đối phương, nhanh chóng làm quen với việc này, nhưng đầu óc cô trống rỗng một mảng, hoàn toàn không biết phải nói gì. Cô không phải Juliet, không nhiều kinh nghiệm ứng phó với đàn ông như chị ta. Cô không biết phải mở đầu thế nào, đến nhìn thẳng vào đối phương cũng không dám, chỉ cúi đầu nhìn ly nước cam trong tay, như thể ly nước ấy là cả thế giới vậy.
Vẫn là người đàn ông trẻ phá vỡ sự im lặng, anh ta nói, giọng có chút hiếu kỳ: “Cô gái, cô qua đây ngồi chỉ vì muốn tôi mời uống một ly sao?”
Dĩ nhiên, cô không phải vì uống một ly nước cam mà qua đây bắt chuyện, cô đến - theo lời của Juliet là để “câu” những kẻ có tiền. Vấn đề là cô chưa thành thạo, chỉ biết ngây ngốc ngồi đó uống nước cam. Cắn chặt môi, cô nghĩ, dù sao cũng không cách nào thành thạo và thủ đoạn như Juliet, chỉ một lúc đã “câu” được đàn ông, vậy thì đừng tốn thời gian nữa. Đằng nào cũng chỉ là thử nghiệm, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, coi như rèn luyện lòng can đảm.
Cố lấy hết dũng khí đánh cược với vận may: “Tất nhiên là không phải, tôi… tôi muốn hỏi… anh… có cần người phục vụ không?”
Gặp nhau là chuyện ngẫu nhiên, tình cờ gặp gỡ lại là cơ duyên. Giữa biển người, quen ai, gặp ai, đôi khi là một chuyện vô cùng kỳ diệu.
Tối đó, Chương Minh Viễn đến khách sạn Ariel Bay vì một người bạn đã hẹn gặp anh ta ở đó. Anh ta tới trước, ngồi đợi, vô tình phát hiện ở bàn bên cạnh có cô gái mặc váy trắng ngồi một mình cứ lặng lẽ nhìn mình. Anh ta bất giác nhìn lại cô một cái, cô gái lập tức như chú thỏ trắng nhút nhát đang hoảng sợ, cúi đầu lẩn trốn ánh mắt của anh ta. Hàng tóc mái cắt bằng kiểu búp bê như tua cờ đen nhánh, rủ xuống che đi vầng trán trẻ trung.
Lúc đó anh ta cũng không để ý lắm, chỉ là vô tình nhìn một cái rồi quay sang tập trung nghe điện thoại. Người bạn nói với anh ta bằng giọng áy náy, vì có việc đột xuất nên không thể đến được. Cúp máy, anh ta chỉ cảm thấy cụt hứng, đang chuẩn bị đứng dậy, rời đi. Trong lúc ánh mắt đang đảo qua một lượt, lại đụng phải cái nhìn lén lút của cô gái mặc váy trắng bàn bên.
Hai ánh mắt vô tình đụng nhau trong không khí, đôi mắt to tròn kia lập tức như chú bướm thấy động mà hoảng sợ bay mất.
Chương Minh Viễn có chút ngạc nhiên, không biết vì sao cô gái xa lạ kia cứ nhìn mình, mà biểu hiện của cô ấy thì chẳng hề giống trúng tiếng sét ái tình. Ánh mắt sợ hãi của cô gái vừa hoảng loạn vừa căng thẳng.
Cảm thấy có gì đó khác lạ, cứ một lúc anh ta lại quay sang nhìn cô. Một lúc sau, khi cô gái rụt rè ngẩng lên, lén lút nhìn lần nữa, không may lại đụng phải ánh mắt đang chờ đợi của anh ta.
Lần này, anh ta thực sự không kìm được, cất tiếng hỏi: “Cô gái, cô có chuyện gì không?”
Anh ta nghĩ, có lẽ cô gái này đang gặp chuyện gì khó khăn, muốn tìm người giúp đỡ nhưng lại không dám lên tiếng, nên chủ động dò hỏi.
Quả nhiên cô gái có vẻ khó xử. Chần chừ trong giây lát, cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu như để lấy hết dũng khí rồi mới bước về phía anh ta, giọng nói rõ ràng rất căng thẳng: “Tôi… tôi có thể ngồi đây được không?”
Anh ta gật đầu. “Mời ngồi!”
Sau khi ngồi xuống, cô gái vẫn cúi đầu, không dám ngẩng lên đối diện với anh ta, đã thế lại do dự không nói gì. Một lúc lâu sau, cô mới lí nhí hỏi: “Anh… có thể mời tôi một ly không?”
Anh ta nghe xong liền chột dạ, nhìn cô gái mặc váy trắng trước mặt, vẻ khó tin.
Một cô gái thanh tú và trong sáng, trông rất trẻ, còn mang vẻ ngây thơ, thuần khiết của học sinh. Nhìn bộ dạng cô hẳn vẫn là học sinh trung học? Nhưng lời cô vừa nói…
Chương Minh Viễn biết ở những khách sạn hạng sang thế này thường có nhiều “gái bao cao cấp” đến kiếm khách. Anh ta cũng vài lần gặp phải những cô gái trẻ trung, xinh đẹp, ăn mặc thời trang tới ngỏ ý muốn được mời một ly, dĩ nhiên ly nước đó cũng chỉ là cái cớ. Nhưng anh ta không hứng thú với những loại tình dục công nghiệp như thế này. Đôi cánh tay ngọc ngàn người gối, nửa vành môi đỏ vạn kẻ hôn, anh ta thấy vô cùng nhơ bẩn, tóm lại là từ chối thẳng thừng, không suy nghĩ.
Nhưng lần này, anh ta không lập tức từ chối, bởi cô gái ngồi trước mặt nhìn thế nào cũng không giống loại gái kiếm tiền, anh ta sợ hiểu lầm người ta. Trầm lặng hồi lâu, anh ta mới gật đầu đồng ý: “Được, cô muốn uống gì?”
“Gì cũng được.”
Nhìn thấy ly nước cam còn sót trên chiếc bàn cô ngồi khi nãy, anh ta nói: “Vậy thêm một ly nước cam nữa nhé!”
Cô vẫn giữ trạng thái cúi đầu, khẽ gật: “Được, cảm ơn!” Cô cầm chặt ly nước cam bằng hai tay, uống liên tục mà chẳng nói một lời, như thực sự chỉ muốn anh ta mời một ly nước. Nhưng anh ta phát hiện, những ngón tay đang siết chặt ly nước đã hơi chuyển sang trắng bệch, rõ ràng cô dùng lực rất mạnh, nhìn là đoán được tâm trạng đang căng thẳng thế nào.
Chờ đợi hồi lâu, anh ta không nhịn được, dò hỏi: “Cô gái, cô tới đây ngồi chỉ vì muốn tôi mời một ly nước sao?”
Lời nói của anh ta càng khiến cô căng thẳng. Cô cắn chặt môi, những ngón tay càng siết chặt chiếc ly. Anh ta nghĩ có lẽ cô sẽ lại im lặng, không ngờ lần này cô lập tức cất lời, nói lúc nhanh lúc chậm, pha chút lóng ngóng: “Tất nhiên là không phải, tôi… tôi muốn hỏi… anh… có cần người phục vụ không?”
Anh ta nghe xong, lại sững sờ lần nữa. Nếu nói hồi nãy, khi cô hỏi anh ta có muốn mời cô một ly còn có khả năng gây hiểu lầm, thì câu nói vừa rồi đã nói lên tất cả. Cô gái quả thật làm nghề đó, điều này khiến anh ta sửng sốt, cảm thấy khó mà tin được, lập tức hỏi cho rõ ngọn ngành: “Phục vụ thế nào? Cô có thể nói rõ hơn không?”
Cô càng cúi thấp đầu, cất giọng lí nhí: “Anh… Nếu anh muốn có người bầu bạn, tôi có thể… cùng anh… đi thuê phòng.”
Chương Minh Viễn tròn mắt kinh ngạc, như đã khẳng định được cô gái trẻ mặc bộ váy trắng này chính là gái làm tiền. Nhưng rõ ràng cô ta còn non nớt, có lẽ đây là lần đầu đi kiếm khách nên mới căng thẳng, bất an, xấu hổ và lúng túng, từ đầu tới cuối chỉ cúi đầu, mặt đỏ bừng. Anh hỏi: “Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này à?”
Cô gái gật đầu thật mạnh: “Ừm, cho nên… cho nên… nếu làm thì… giá cũng cao hơn. Nếu anh không chấp nhận… tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”
Đừng tưởng cô nhút nhát, nói đến giá cả chẳng hề nhát chút nào. Anh ta phì cười. “Ồ, vậy xin hỏi cô ra giá bao nhiêu?”
Cô không trả lời ngay, dường như đang suy tính. Hồi lâu sau mới từ từ giơ ngón trỏ lên, lén lút nhìn anh ta qua hàng mi đen dài. “Một vạn.”
Một vạn tệ mua sự trinh trắng của một cô gái trẻ, đắt hay không tùy thuộc vào mỗi người. Chương Minh Viễn chưa từng dùng tiền mua phụ nữ, anh ta không có nhu cầu đó, cũng không có ý định làm cái ngoại lệ này. Có điều, cô gái mặc váy trắng này khiến anh ta cảm thấy có chút hiếu kỳ, tiếp tục hỏi chuyện: “Năm nay cô bao nhiêu tuổi mà đã làm nghề này, đã đủ mười tám chưa? Trông cô có vẻ chưa đủ tuổi thành niên.”
Có lẽ lời nói của anh ta khiến cô có chút lo sợ, vội vã ngẩng đầu biện bạch: “Tôi đã đủ mười tám tuổi, là người trưởng thành rồi, tuyệt đối không gây phiền phức cho anh đâu!”
Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu đối diện với anh ta. Khuôn mặt cô trắng trẻo, thanh thoát, không tì vết dưới ánh đèn. Đôi đồng tử đen thẫm mở to, lấp lánh như hai hạt ngọc trai, phản chiếu cả bóng dáng anh ta.
Thấy cô căng thẳng, anh ta càng có ý trêu trọc: “Cô mà tròn mười tám tuổi sao? Có chứng minh thư không? Đưa tôi xem nào!”
Cô tưởng thật, lục tìm trong túi xách, nhưng đang tìm thì bỗng nhiên khựng lại, ánh mắt cảnh giác nhìn anh ta. “Xin lỗi, tôi không mang theo chứng minh thư. Anh không yên tâm thì thôi vậy.”
Anh ta biết, cô chưa chắc đã quên chứng minh thư, chỉ là làm nghề này tuyệt đối không được để lộ danh tính thật của mình. Vừa nói cô vừa thu dọn lại cái túi, có vẻ như chuẩn bị bỏ đi...