Teya Salat

Gặp anh giữa hàng vạn người

Posted at 27/09/2015

573 Views

Anh thật quá đê tiện!”

Cặp mắt Chương Minh Viễn cũng bừng bừng lửa giận. “Cô thật khó hiểu! Được, cứ coi như tôi không phải quân tử, cô cũng chẳng phải loại thục nữ gì! Nếu cô trong sạch thì sao phải sợ người ta nói chứ?!”

Bạch Lộ bị anh ta kích động, hai mắt đỏ ngầu, nước mắt xen lẫn trong lửa giận. “Nếu không có loại người như các anh, các cô gái trên thế giới này ai cũng trong sạch hết. Chương Minh Viễn, đừng nghĩ mình giỏi giang, chẳng qua anh chỉ có một người cha giỏi thôi!”

Âu Vũ Trì không nhịn được nữa, nói xen vào: “Này, cô nói năng kiểu gì đấy? Thế nào gọi là “nếu không có loại người như các anh, các cô gái trên thế giới này ai cũng trong sạch hết”? Nên biết rằng, trên đời có những đứa con gái tự đem mình ra bán, như cô ấy. Năm năm trước là cô tự bán mình, chủ động tới dụ dỗ Chương Minh Viễn ở khách sạn Ariel Bay. Giờ đừng có nói như mình thanh cao lắm, làm như Chương Minh Viễn bắt con gái nhà lành bán thân không bằng. Mà ngay cả chuyện đó cô cũng chẳng làm được.”

Bạch Lộ hít một hơi thật sâu, cô từng lờ mờ đoán có lẽ Chương Minh Viễn đã nhận ra mình, nhưng cô vẫn luôn hy vọng một tia may mắn. Giờ thì cô đã khẳng định được, anh ta quả thực đã nhận ra cô từ lâu, và còn nói với bạn bè. Cô biết mọi chuyện đã bị rò rỉ từ chỗ anh ta, hẳn là như vậy.

Cũng có lẽ ở chốn xa hoa, trụy lạc nào đó, giữa một lũ đàn ông đang nửa tỉnh nửa say, bàn luận chuyện trăng gió, đàn bà, anh ta đã nói điều gì đó về cô, nhất định chẳng đứng đắn cho lắm!

Lửa giận càng bốc lên hừng hực, cô trừng mắt nhìn Chương Minh Viễn, hai nắm tay siết chặt. “Không sai, năm năm trước, chính là tôi chủ động tìm anh, vậy thì sao chứ? Không, không phải là tìm anh, cái tôi tìm là tiền, anh chỉ là một kẻ lắm tiền tự đưa đầu vào rọ. Khi đó, tôi đã lấy của anh một vạn tệ, nhưng anh đừng có nghĩ như vậy là có thể đứng trên bục cao đạo đức mà phán xét tôi. Nếu tôi là kỹ nữ thì anh chính là khách làng chơi, chẳng ai thanh cao hơn ai cả. Chẳng qua cũng chỉ là một vạn tệ thôi, Chương Minh Viễn, ngày mai tôi sẽ mang tiền trả lại cho anh, từ nay về sau chúng ta chẳng còn gì vướng mắc. Tôi không bao giờ muốn gặp loại đê tiện như anh nữa.”

Nói một mạch những điều mình muốn nói, Bạch Lộ quay đầu bỏ đi, hoàn toàn không để ý đến hai gã đàn ông mặt mày tái mét phía sau lưng. Mưa đã ngừng rơi, mặt đường ướt sũng còn đọng đầy những vũng nước, phản chiếu ánh đèn đường, tạo thành những quầng ngũ sắc trên mặt đường. Giày cao gót giẫm lên, chúng lập tức vỡ vụn, như cuộc sống hỗn loạn không thể cứu vãn trước mắt cô.

Thực ra, cuộc sống của cô không phải bây giờ mới loạn. Ngay từ đầu, việc cha mẹ mất sớm đã định sẵn một nửa quãng đời hỗn loạn của cô. Nhất là năm năm trước, cô không cam tâm bỏ lỡ cơ hội bước vào cánh cửa trường đại học, một thân một mình lặn lội đến Bắc Kinh, là nguyên nhân dẫn đến một loạt biến cố hôm nay.

Năm năm trước, Bạch Lộ mười tám tuổi, một mình đến Bắc Kinh nương nhờ Thiệu Dung. Cô ấy là người quen duy nhất của cô giữa chốn đô thị phồn hoa, rộng lớn này. Vấn đề về học phí của cô, chỉ có thể nhờ Thiệu Dung nghĩ cách giải quyết.

Khi đó, sau khi hút xong điếu thuốc, Thiệu Dung mới nói: “Còn có cách gì nữa đây, một đứa con gái đang cần tiền gấp thì chỉ có một con đường mà thôi.”

Dù cô ấy không nói rõ nhưng Bạch Lộ cũng hiểu đó là con đường nào. Khi còn là học sinh, cô đã từng đọc Nguyệt Nga Nhi của Lão Xá, mẹ con Nguyệt Nga Nhi đều vì những bức bách của cuộc sống mà phải dấn thân vào chốn phong trần. Khi ấy cô chỉ thấy câu chuyện sao mà quá xa vời, chỉ có thể xảy ra trong xã hội cũ mà thôi, nhưng giờ đây, dường như cô cũng chỉ còn một con đường. Khác ở chỗ, Nguyệt Nga Nhi là vì sinh tồn, còn cô vì muốn học đại học - mà thực ra cũng là vì sinh tồn, cô học đại học chẳng qua cũng vì muốn có được một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Thiệu Dung đang đi con đường đó rồi, cô ấy làm vậy cũng vì sự sinh tồn của bản thân và cha mẹ. Năm cô học lớp mười hai, cha cô bị nhiễm trùng đường tiểu, chi phí điều trị khiến kinh tế gia đình cô nhanh chóng rơi vào cảnh thu không bù chi. Để giữ được mạng sống cho cha, cô không thi đại học mà bỏ học đến Bắc Kinh kiếm việc làm. Một cô gái trẻ muốn kiếm tiền để lọc máu và làm phẫu thuật ghép thận cho cha, chỉ nhờ vào số tiền làm công ở nhà máy hay chạy bàn ở nhà hàng thì chắc chắn không bao giờ đủ. Cô đã dấn thân vào vũng bùn, đi làm gái ở một vũ trường. Cô chưa bao giờ nói với người nhà mình làm gì mà kiếm được nhiều tiền như vậy, người nhà cô cũng chưa bao giờ hỏi rõ, cũng có thể cha mẹ cô đã biết nhưng họ không đủ dũng cảm để phá bỏ lớp vỏ bọc mong manh ấy, chỉ nói với người khác là cô may mắn được làm ở một công ty lớn.

Bạch Lộ ngây thơ cứ tưởng Thiệu Dung đang sống rất tốt ở Bắc Kinh, liền hăm hở tìm đến cầu xin sự giúp đỡ. Quan hệ giữa cô và Thiệu Dung luôn rất tốt, sau khi Thiệu Dung đến Bắc Kinh, họ vẫn giữ liên lạc nên khi gặp khó khăn, người đầu tiên cô nghĩ đến là Thiệu Dung, có thể cô ấy sẽ giúp được cô.

“Lộ Lộ, số tiền chị kiếm được ngoài để trang trải cho ăn uống, chi tiêu hằng ngày, phần còn lại đều gửi hết về quê cho cha chữa bệnh rồi. Nhưng chỉ cần trong tay chị còn có chút tiền, chị tuyệt đối không để em đi theo con đường của chị. Con đường này chẳng khác nào xã hội đen, vào thì dễ mà ra thì khó, cho dù em có thoát được thì vẫn luôn có cái án đeo bên mình. Em hãy suy nghĩ thật kĩ.”

Những lời nói của Thiệu Dung làm Bạch Lộ cả đêm mất ngủ. Đến nửa đêm, cô bật dậy, ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn bầu trời đêm. Giữa bầu trời xanh thẫm như màu mực, một mảnh trăng non màu trắng bạc côi cút lơ lửng giữa đêm tối mịt mùng, ánh sáng mờ ảo, nhạt nhòa và yếu ớt dần bị những đám mây che khuất...

Hôm sau, Bạch Lộ cùng Thiệu Dung tới hộp đêm nơi cô ấy làm việc. Má mì nghe nói cô mới mười tám tuổi, vừa tốt nghiệp trung học phổ thông, lại còn trinh trắng thì vui mừng, hoan hỉ. “Gái trinh bây giờ rất đáng giá, nếu em đúng là lần đầu tiên, nhất định chị sẽ tìm cho em một người mua chịu trả giá cao.”

Bạch Lộ thẹn đến đỏ chín mặt, cúi đầu, ngượng ngập không nói nên lời. Thiệu Dung đã quá quen chuyện đó: “Má à, giá cao là bao nhiêu tiền chứ?”

“Ông chủ Tôn từng nói muốn tìm một em học sinh còn trong trắng, đồng ý trả năm nghìn tệ cho chi phí qua đêm. Theo luật thì tiền chúng ta ăn chia ba - bảy.”

“Ông chủ Tôn?” Thiệu Dung nhíu mày.

“Thế nào, em gái suy nghĩ xong rồi chứ? Nếu ok thì chị trả tiền đặt cọc cho em luôn, nhận tiền rồi đừng nuốt lời đấy nhé!”

Bạch Lộ càng nghe càng căng thẳng, cô cắn chặt môi dưới, bối rối nhìn Thiệu Dung. “Chị Dung, em…”

“Má à, hay là hôm nay cứ vậy đi, để cô ấy nghĩ kĩ rồi tính tiếp.”

Má mì cũng chẳng hối thúc, chỉ chân thành khuyên bảo: “Được, em gái về nhà nghĩ kĩ đi nhé! Thực ra cũng chẳng có gì đâu, con gái trước sau cũng phải có ngày này, muốn kiếm tiền thì đừng nghĩ nhiều như vậy. Hơn nữa, bây giờ quan niệm của người ta cũng ngày càng thoáng, đàn ông cũng không còn khắt khe với yêu cầu trinh tiết của đàn bà như trước nữa, sau này vẫn có thể tìm bạn trai, kết hôn như thường. Cho dù có gặp phải người đàn ông gia trưởng thì vẫn có thủ thuật vá lại cái đó mà.”

Bạch Lộ thì thầm hỏi Thiệu Dung: “Ông chủ Tôn là ai, chia ba - bảy là thế nào hả chị?”

Thiệu Dung nói với cô, ông chủ Tôn là khách quen của hộp đêm này, một lão béo, không cao nhưng trọng lượng thì quá một trăm cân, nhất là rất mê gái, bọn họ thường gọi sau lưng hắn là lão béo chết tiệt. Chia ba - bảy nghĩa là trong năm nghìn tệ tiền qua đêm với lão, phải nộp ba mươi phần trăm cho người trung gian là má mì, tương đương một nghìn năm trăm tệ.

Bạch Lộ nghe xong, mặt trắng bệch, một lão béo sẽ có quyền hưởng đêm đầu tiên của cô, mà tiền còn phải chia cho má mì những ba mươi phần trăm. Năm nghìn tệ là vừa đủ để cô nộp tiền học kỳ đầu, nhưng chia thế này, cô còn phải nghĩ cách khác để kiếm thêm tiền. Hơn nữa, cứ nghĩ đến dáng dấp của ông chủ Tôn là cô lại cảm thấy buồn nôn. Cho dù có phải bán, cô cũng hy vọng có thể gặp được người mua trông vừa mắt.

Thiệu Dung cũng không muốn đem lần đầu tiên của Bạch Lộ bán cho ông chủ Tôn, cô nghĩ một hồi, gọi cho một người bạn đã lâu không gặp mặt.

“Bạn chị tên là Juliet, trước nó là sinh viên trường nghệ thuật, cũng từng làm việc ở chỗ chị, nhưng giờ nó không ở hộp đêm nữa, tự tách ra làm riêng. Nghe nói nó toàn đến những khách sạn năm sao tìm khách, vừa an toàn lại vừa kiếm được tiền. Để chị hỏi xem nó có người nào phù hợp giới thiệu cho em không.”

Đương nhiên Juliet không phải tên thật, chỉ là nghệ danh, giống như Thiệu Dung ở hộp đêm không gọi là Thiệu Dung, mà là Diana. Các cô gái làm nghề này không ai dùng tên thật. Juliet mặc một chiếc sơ mi khoét nách màu trắng, thêu hoa, kết hợp với chiếc váy dài màu sắc sặc sỡ theo phong cách dân tộc, mái tóc xoăn thả dài đến tận eo.

Khuôn mặt ưa nhìn chỉ trang điểm nhẹ, toàn thân toát lên vẻ phong tình, duyên dáng.

Vừa gặp Bạch Lộ, Juliet đã nhìn cô một lượt, cười lả lướt, nói: “Em gái trông xinh thật đấy, nhìn là biết mỹ nữ Giang Nam. Lão béo chết tiệt đó mà cũng muốn ăn miếng thịt thiên nga ngon thế này á? Có mà nằm mơ! Cũng đừng nhờ con mụ má mì dắt mối cho nữa, mụ ta quá tàn nhẫn, cứ mở miệng là đòi ba mươi phần trăm. Dựa vào cái gì chứ? Bạch Lộ, chi bằng em đi theo chị mà tìm vận may, xem có thể tìm được vị khách nào phù hợp không. Khách tự mình tìm, cho đi cũng có chút cam lòng.”

Thỏa thuận xong xuôi, Juliet hẹn ngày dẫn Bạch Lộ đi trải nghiệm. Hôm đó, chị ta mang theo một bộ đồ của mình, bảo Bạch Lộ thay. Đó là chiếc váy liền bằng vải cotton màu trắng, thoạt nhìn thấy bình thường, nhưng nhìn kĩ, cả chiếc váy thêu một con phượng hoàng bằng những sợi kim tuyến màu trắng bạc, lấp lánh ẩn hiện dưới ánh nắng hoặc ánh đèn.

Bạch Lộ mười tám tuổi vẫn để kiểu đầu búp bê tròn tròn, đôi mắt trong veo, làn da trắng mịn như ngọc Dương Chi, trong sáng và dễ thương như búp bê sứ. Mặc chiếc váy này, trông cô thanh thoát đến mức khiến người ta phải xót xa. Nhìn cô, Thiệu Dung chỉ biết khẽ thở dài.

Tối đó, Juliet đưa Bạch Lộ đến khách sạn Ariel Bay, vào bar ở đại sảnh gọi đồ uống. Juliet gọi một ly rượu, gọi cho Bạch Lộ một ly cam vắt. Đây là lần đầu tiên Bạch Lộ được đến một nơi lộng lẫy, tráng lệ như thế này, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ như chưa được thấy bao giờ. Juliet nói với cô, đến những khách sạn năm sao như thế này, đa phần đều là những người giàu có, đẳng cấp cao hơn nhiều so với khách ở các hộp đêm.

“Chẳng phải đều là đàn ông sao, có đẳng cấp đến đâu thì cũng không tránh được cái tật chung, trông thấy người đẹp là lại giở thói đứng núi này trông núi nọ. Chỉ khác ở chỗ phong lưu hay hạ lưu. Những chỗ như thế này thường nhiều đàn ông phong lưu hơn, làm việc cũng vui vẻ hơn nhiều.”

Juliet coi kiếp làm gái của mình là công việc, còn làm một cách rất nghiêm túc và hăng hái. Chị ta cũng nhiệt tình chia sẻ với Bạch Lộ làm thế nào để tìm được khách. “Hễ là khách nam đi một mình, em đều có thể để ý. Nếu anh ta cứ ngồi một mình, không có bạn đi cùng, em có thể lại hỏi xem anh ta có bằng lòng ngồi cùng hoặc mời em ly nước không. Nếu anh ta đồng ý thì ca đó có hy vọng rồi. Có những gã đàn ông phong lưu chẳng cần phải mở miệng hỏi, vừa nhìn thấy gái đẹp đi một mình là nháy mắt trêu ghẹo, rồi chủ động đến mời đồ uống.”

Juliet không chỉ nói mà còn thực hành ngay cho Bạch Lộ xem. Ngắm chuẩn một người đàn ông đang uống rượu một mình, chị ta cầm ly rượu của mình, từ từ bước tới. Chỉ thấy chị ta cười duyên dáng mà chẳng biết vừa nói câu gì, người đàn ông lập tức đứng dậy, kéo ghế mời ngồi, sau đó bọn họ nói chuyện khá vui vẻ. Juliet có nụ cười rất đẹp, như một đóa hoa yêu kiều, rực rỡ...