Gặp anh giữa hàng vạn người

Posted at 27/09/2015

562 Views



Đúng lúc này có một người đàn ông khác đi vào, cũng ngồi gần chỗ họ. Đôi mắt cô vô thức liếc sang như bướm gặp hoa. Chương Minh Viễn để ý thấy ánh mắt cô, tưởng tượng rằng nếu không thành công ở chỗ mình, cô gái có thể tiếp tục tìm kiếm những người đàn ông khác, cho đến khi lần đầu tiên của cô được đổi lấy một vạn tệ. Nghĩ đến việc cô có thể sẽ đi thuê phòng cùng gã đàn ông khác, anh ta bỗng cảm thấy trong lòng không thoải mái.

“Được thôi, không cần xem chứng minh thư của cô nữa, cô nói cho tôi cô tên gì rồi chúng ta tiếp tục nói chuyện.”

Anh ta dịu giọng giữ cô, nhưng sự cảnh giác của cô rõ ràng chưa biến mất, chần chừ hồi lâu mới đáp: “Tôi… tôi tên Sương Sương. Tiên sinh, anh còn muốn nói chuyện gì nữa? Nếu anh muốn cùng tôi… vậy thì… dứt khoát đi! Anh trả tiền, tôi lập tức cùng anh đi thuê phòng.”

Ngập ngừng giây lát, cô nhấn mạnh lần nữa: “Anh nhất định phải trả tiền trước, nếu không tôi sẽ không đi cùng anh đâu!”

Xem ra cô gái rất sợ bị lừa nên kiên quyết đòi nhận tiền trước rồi mới cùng anh ta thuê phòng.

Anh ta biết Sương Sương nhất định không phải tên thật của cô, cô tuyệt đối không thể nói tên thật của mình. Nhưng lúc này anh ta cũng không muốn truy hỏi chuyện này, gật đầu dứt khoát: “Được thôi, Sương Sương, một vạn tệ phải không? Tôi sẽ lập tức viết séc cho cô.”

Anh ta rút ra tập séc, múa bút viết một tờ séc tiền mặt đưa cô, cô gái mặc váy trắng này thật khiến anh ta phải tò mò. Anh ta muốn tìm hiểu thêm về cô, không muốn để cô đi sớm vậy, lại càng không muốn để cô tới trước gã đàn ông khác mà rụt rè hỏi có cần người phục vụ không…

Nhìn tấm séc anh ta vừa đưa, cô có chút kinh ngạc: “Đây là… séc?”

Xem ra cô chưa từng nhìn thấy séc tiền mặt, anh ta nói: “Đúng vậy, đây là séc tiền mặt. Ngày mai cô có thể mang nó đến ngân hàng đổi lấy một vạn tệ.”

Cô không chịu, lắc đầu nguầy nguậy. “Tôi không muốn cái này, tôi muốn tiền mặt. Ngày mai đem nó đi đổi tiền, ai biết có đổi được hay không. Anh không có tiền mặt sao? Tôi chỉ cần tiền mặt.”

Anh ta không mang nhiều tiền mặt đến vậy, thời đại này đi đâu cũng có thể quẹt thẻ trả tiền, chỉ cần trong ví có thẻ là ok. Ai ngờ lại gặp phải cô gái nhất định đòi giao dịch bằng tiền mặt, bộ dạng cẩn thận, dè dặt của cô khiến anh ta dở khóc dở cười: “Vậy cô đi cùng tôi đến cây ATM gần đây rút tiền nhé?”

Trông cô có vẻ đã đồng ý, nhưng vừa đứng lên lại lắc đầu, ngồi xuống. “Hay tôi cứ ngồi đây đợi anh đi!”

Có lẽ vì còn quá trẻ, thiếu kinh nghiệm, lại là lần đầu tiên hành nghề, cô gái có vẻ cẩn thận thái quá. Trước khi nhận được tiền, có lẽ cô sẽ không dám cùng anh ta đi đâu cả, cho dù trên danh nghĩa là đi lấy tiền.

Anh ta hết cách. “Được, vậy cô chờ tôi ở đây, tôi rút được tiền sẽ lập tức quay lại. Trước khi tôi trở lại, cô phải giữ lời, đừng có giao dịch với ai khác đấy nhé!”

Hai tiếng “giao dịch” khiến mặt cô gái càng thêm đỏ, cô cúi đầu vẻ vô cùng xấu hổ. “Tôi… tôi sẽ đợi anh.”

Chương Minh Viễn không đến cây ATM rút tiền bởi anh ta vừa ra khỏi khách sạn đã gặp Âu Vũ Trì. Đúng lúc anh ta bị bạn gọi đến khách sạn Ariel Bay đánh bài, trong người mang không ít tiền mặt. Chương Minh Viễn liền mượn của anh ta một vạn, anh ta đưa tiền với vẻ ngạc nhiên: “Cần tiền gấp vậy, có chuyện gì à?”

Lúc này Chương Minh Viễn chẳng có thời gian mà giải thích. “Cậu đi đánh bài trước đi, sau này tôi sẽ kể.”

Sau khi cầm tiền quay vào quán bar, anh ta đưa luôn cho cô gái mặc váy trắng. Cọc tiền mặt màu đỏ mới cứng vừa được rút ở ngân hàng vẫn còn nguyên niêm phong. Cô cẩn thận nhận lấy, nét mặt thoáng qua tia chua xót như đang cầm một cục sắt nung.

Anh ta nghĩ tiền đã trả, có lẽ sẽ tiếp cận được cô thêm chút nữa, hoặc lát nữa sau khi thuê phòng, anh ta có thể nói chuyện với cô nhiều hơn. Đang suy nghĩ thì điện thoại đổ chuông, là Âu Vũ Trì gọi đến, giọng cười xấu xa: “Này, em gái mặc váy trắng đối diện cậu trông có vẻ dễ thương, trong sáng nhỉ! Vừa cưa được à? Vậy không tốt đâu nhé, phải trân trọng hoa cỏ của tổ quốc đấy, biết chưa?”

Sau khi vào khách sạn, mặc dù anh ta và Âu Vũ Trì đã đường ai nấy đi nhưng Âu Vũ Trì rõ ràng vẫn để ý anh ta, nên mới gọi điện trêu chọc. Chương Minh Viễn lúc này cũng chẳng có tâm trạng để ý đến anh ta. “Cái cậu này, nói gì lắm thế, đi đánh bài đi!”

“Được, tôi đi đánh bài đây, cậu cứ từ từ mà cưa nhé! Nói cho cùng thì tôi cũng muốn có thời gian đi trêu hoa ghẹo cỏ, cậu đừng có mà ngắt hết hoa, vặt hết cỏ đấy! Để dành chút hoa thơm cho tôi với!”

Sau khi cúp máy, Chương Minh Viễn tìm cách dò la cô gái ngồi đối diện: “Thế nào? Giờ cô có thể đi cùng tôi được rồi chứ?”

Cô trả lời vẻ do dự: “Vậy… nếu anh không phiền, có thể chờ thêm một lát được không, tôi muốn… tôi muốn để bạn tôi mang tiền về trước.”

Anh ta nhướng mày vẻ ngạc nhiên, thực sự không nghĩ cô gái lại có thể không yên tâm đến vậy. Tiền đã nằm trong tay rồi mà vẫn cảm thấy không an toàn, còn muốn nhờ bạn đến mang về trước. Nhưng anh ta cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể gật đầu. “Được.”

Cô gái mượn điện thoại, ra sảnh gọi cho bạn, khoảng hai mươi phút sau thì người bạn tới. Đó là một cô gái trẻ, khoảng ngoài hai mươi tuổi, ăn mặc rất đẹp và trang điểm đậm, mang đậm vẻ phong trần. Cô ta không lại gần mà đứng ở một góc không xa nói chuyện với cô gái mặc váy trắng, họ vừa nói chuyện vừa liếc ánh mắt về phía anh ta.

Nói chuyện khoảng hơn mười phút, cô gái mặc váy trắng cụp mắt vẻ phục tùng, quay trở về chỗ Chương Minh Viễn, nhỏ nhẹ nói: “Tiên sinh, chúng ta có thể thuê phòng ở đây được không? Tôi không muốn đi chỗ khác.”

Anh ta không có ý kiến gì, đến quầy lễ tân đặt phòng rồi dắt cô gái đi lên lầu. Lúc bước vào phòng, cô gái tỏ ra hơi khúm núm, đôi mắt đầy vẻ sợ hãi, bất an, hai tay đan chặt vào nhau đến nỗi những ngón tay trở nên trắng bệch. Sau khi vào phòng, vẻ sợ hãi, bất an trong mắt cô lại càng tăng thêm, đặc biệt là khi nhìn thấy chiếc giường trong phòng ngủ, cô sợ hãi lùi lại một bước, hàm răng trắng cắn chặt môi dưới, hằn một vết thật sâu.

Nhìn bộ dạng của cô, anh ta không muốn làm cô sợ, kiếm chuyện hòng phân tán sự chú ý của cô: “Cô đói không? Tôi gọi chút gì ăn. Cô muốn ăn gì?”

Cô không nói gì, lắc đầu rồi lại gật, rõ ràng đang rất hoảng loạn. Anh ta tự gọi đồ ăn, hai suất đồ Tây và một chai vang đỏ.

Đây là lần đầu tiên cô ăn đồ Tây, không quen dùng dao dĩa, lóng ngóng cắt thịt bò, ăn từng miếng nhỏ, nhất định không nhấp dù chỉ một giọt rượu. “Tôi… không biết uống rượu.”

Anh ta cũng không miễn cưỡng, tự rót một ly, từ từ uống. “Sương Sương, sao cô phải làm như vậy?”

Anh ta cố gắng hỏi với giọng hết sức tự nhiên nhưng cô nghe mà vẫn giật thót, dao dĩa trong tay trượt một cái, miếng thịt bò ngon lành bay vèo ra khỏi đĩa, nước xốt cũng bắn lên ngực áo sơ mi trắng của anh ta, làm bẩn một mảng. Cô hoang mang với tay ra lau: “Xin lỗi!”

Bàn tay nhỏ nhắn vừa chạm vào ngực áo anh ta đã lập tức rụt về. Tháng Tám giữa hè, quần áo mỏng manh, cách một lớp áo sơ mi trắng mỏng, bàn tay cô như đã trực tiếp chạm vào ngực anh ta. Cô rõ ràng không quen với việc tiếp xúc gần như vậy, nên lập tức rút tay về, mặt đỏ bừng, không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi! Xin lỗi!”

Sự ngây thơ và bảo thủ của cô khiến anh ta rung động. Một cô gái như vậy mà phải làm nghề này, nhất định là bị bức đến đường cùng. Anh ta chợt mềm lòng, nói bằng giọng rất ôn hòa: “Không sao, tôi đi gột qua là được!”

Phòng vệ sinh ở trong phòng ngủ, anh ta đi vào, lấy chiếc khăn bông thấm chút nước, gột qua vết bẩn trên ngực áo.

Sau khi lau qua vết bẩn, anh ta quay lại phòng khách, nhưng nghênh đón anh ta là một cảnh trống vắng, tĩnh lặng. Cô gái váy trắng đã biến mất tựa như mỹ nữ mà yêu hoa biến thành trong Liêu trai chí dị. Sau phút giật mình, anh ta vô thức nhìn về phía cửa phòng, cánh cửa hơi hé mở, trông như một dấu chấm than cực lớn…

Đêm đã về khuya, Bạch Lộ vẫn trằn trọc không ngủ được. Men rượu vẫn bừng bừng trong người, tâm tư hỗn loạn. Cô gần như cả đêm không ngủ, ngồi ôm gối bên cửa sổ, chiếc cằm thon đặt lên đầu gối, mắt đăm đăm nhìn mảnh trăng non lơ lửng giữa màn đêm đen kịt.

Mảnh trăng non như lưỡi liềm, một vành trắng xám lạnh lẽo treo ngoài cửa sổ. Ánh trăng rơi vào mắt cô, như mang đến một cảm giác đau nhói, những giọt lệ long lanh trào lên trong khóe mắt.

Năm năm trước, tại khách sạn Ariel Bay, khi Bạch Lộ lấy hết can đảm đi về phía người đàn ông ngồi bàn bên cạnh, không hề nghĩ mình có thể thành công. Cô chỉ muốn thử một lần, thành công hay thất bại không quan trọng, giống như lời Juliet nói, thử để luyện gan.

Nhưng ngoài dự liệu, lần thử nghiệm vụng về đó lại vô cùng thuận lợi.

Ban đầu, người đàn ông đó tỏ ra rất lạnh lùng, nhưng sau đó, dường như lại dần có hứng thú với cô, hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, còn đòi xem chứng minh thư của cô. Cô suýt cho anh ta xem, cũng may mà đột nhiên cảnh giác.

Thiệu Dung từng dặn dò cô rất kĩ về những điều cấm kỵ của nghề này, trong đó quan trọng nhất là không được để lộ tên và thân phận thật của mình. Sau khi sinh lòng cảnh giác, Bạch Lộ không muốn tiếp tục trò chuyện với người đàn ông kia nữa, theo bản năng muốn chạy thoát thân, nhưng anh ta lại quá nhiệt tình muốn “bàn chuyện làm ăn” với cô: “Được thôi, không cần xem chứng minh thư của cô nữa, cô nói cho tôi cô tên gì rồi chúng ta tiếp tục nói chuyện.”

Cô vẫn rất cảnh giác, sau một hồi do dự liền nói đại một cái tên: “Tôi… tôi tên Sương Sương. Tiên sinh, anh còn muốn nói chuyện gì nữa? Nếu anh muốn cùng tôi… vậy thì… dứt khoát đi! Anh trả tiền, tôi lập tức cùng anh đi thuê phòng.”

Nghĩ một hồi, cô lại nhấn mạnh thêm lần nữa: “Anh nhất định phải trả tiền trước, nếu không tôi sẽ không đi cùng anh đâu!”

Bạch Lộ từng nghe Thiệu Dung nói, đã có một cô gái đi khách, “phục vụ” xong lại bị quỵt tiền. Vị khách kia chơi xấu không chịu trả, cô gái yếu ớt không đòi tiền được, đánh cũng không lại, cuối cùng chỉ biết tự nhận mình xui xẻo.

Lúc này, Bạch Lộ vì bất đắc dĩ mới phải rao bán sự trinh trắng của mình, sự trinh trắng là cái duy nhất và quý giá nhất của một cô gái trẻ như cô. Nếu bị người ta đối xử như thế, sao cô chịu nổi nỗi thiệt thòi này.

Bạch Lộ biết điều kiện cô đưa ra có phần làm khó dễ anh ta. Chưa kiểm nghiệm hàng đã đòi tiền, người bình thường tuyệt đối không đồng ý, đến lúc hàng giả biết làm sao? Nếu anh ta không đồng ý điều kiện ấy thì cũng chẳng có gì lạ. Có điều, cô cũng bất cần, bởi càng nói cô lại càng căng thẳng và sợ hãi, thỏa thuận không thành thì càng dễ rút lui, để cái đầu căng thẳng quá lâu của cô được thả lỏng.

Nhưng không ngờ, người đàn ông này lại đồng ý ngay mà chẳng hề do dự, anh ta gật đầu rất dứt khoát: “Được thôi, Sương Sương, một vạn tệ phải không? Tôi sẽ lập tức viết séc cho cô.”

Cái giá một vạn tệ là do Bạch Lộ nghĩ ra khi cô nhìn chiếc đồng hồ giá trị trên tay anh ta. Trước đó, má mì ở hộp đêm nói có thể giúp cô đòi năm nghìn tệ, dùng cái giá này tham khảo, cô nghĩ đối với người có thể bỏ ra vài chục vạn mua một chiếc đồng hồ, một vạn tệ thật chẳng đáng là bao, bởi vậy mới thử ra cái giá này.

Thực ra, khi ra giá, trong lòng Bạch Lộ thấp thỏm, không biết có bị đối phương giễu cợt không. Nhưng anh ta không những nhận lời ngay mà còn lập tức viết séc. Nhìn tờ séc tiền mặt anh ta đưa, cô không cần suy nghĩ đã lắc đầu, bởi tờ giấy mỏng manh như vậy trông chẳng chắc chắn chút nào. Cô kiên quyết không nhận tấm séc, nhất định đòi tiền mặt. Cầm tập giấy bạc dày cộp trong tay, cô mới cảm thấy chân thực và tin cậy.

Bạch Lộ biết yêu cầu của mình đã làm khó đối phương, nhưng người đàn ông này cũng chẳng nói gì nhiều, lập tức đi rút tiền, còn đồng ý để cô đưa tiền cho Thiệu Dung mang về trước. Hành động hào phóng như vậy, nếu có Juliet ở đây, cô ấy nhất định sẽ kêu lên thán phục vì gặp được khách sang.

“Vụ làm ăn” này đã thành công thuận lợi như vậy, một vạn tệ tiền mặt đã nhận rồi, tiếp đó sẽ đến khâu giao dịch trọng yếu.

Nhưng Bạch Lộ lại không nén được sự sợ hãi.

Với Bạch Lộ, việc nói chuyện “làm ăn” với người đàn ông này ban đầu chỉ là muốn thử nghiệm, không ngờ kết quả lại thành công thuận lợi ngoài dự liệu, đến mức phải lập tức cùng anh ta đi thuê phòng. Mặc dù đã quyết bán thân để kiếm tiền đóng học nhưng sự việc trước mắt vẫn khiến cô căng thẳng và lo sợ.

Cô sợ đến nỗi chân tay lạnh toát, trán đẫm mồ hôi. Sau khi gọi Thiệu Dung đến, cô kéo tay cô ấy, giọng run rẩy: “Chị Dung, em… em sợ lắm!”

Thiệu Dung nhận được điện thoại của cô liền vội vàng chạy tới, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp đầy vẻ không đành lòng và bất đắc dĩ: “Chị biết, chị hiểu, bởi… chị cũng từng phải làm như vậy. Lộ Lộ, nếu em thực sự sợ hãi, hay là hãy thôi đi! Đem tiền trả lại cho anh ta, nói với anh ta em không làm nữa.”

Cô nghĩ một hồi, cuối cùng lắc đầu...

Old school Easter eggs.