The Soda Pop

Vị gió Praha ( Prague )

Posted at 25/09/2015

276 Views

Bập bênh lẳng lặng nằm yên, bất lực đợi bọn trẻ phân cao thấp …

Thiên Ly nằm ngả đầu trên cầu trượt nhựa, tay bụm mắt che đi những sợi nắng gắt, miệng mâm mâm một ngọn cỏ mới ngắt bừa về. Phía khoảng đất trống bên cạnh, áo khoác gió của cô nàng trải rộng, đựng hơn chục chiếc di động do đám bạn gửi lại. Hẳn là họ đang theo giáo viên thể dục chạy bộ trên làn đường trải đầy lá khô và gỗ vụn.

- Lilly, nãy thầy Filip hỏi gì cậu đó?

Giật mình mở mắt. Thiên Ly đối ngay với khuôn mặt phóng to của Veronika. Vừa mới đây thôi, cô nàng còn ngồi vắt vẻo trên đỉnh chiếc cầu trượt khác, giờ đã bò sang dí mặt sát Thiên Ly. Hết hồn!

- Không có gì. Thầy chỉ nói, muốn gỡ điểm 5 hôm bữa thì nộp thầy bài luận.

- Ồ, tốt quá nhỉ! Thomas cũng thế à?

- Hẳn rồi!

Thiên Ly nhích người, thu lại máy MP3 bỏ vào túi, chừa chỗ kế bên cho cô bạn nằm cùng dù khá ngại. Veronika rất thích huyên thuyên những chuyện liên quan đến “ chữ S ” và thường thoải mái đề cập tới mấy thứ trần trụi như phim nóng, tạp chí người lớn… Thiên Ly chính thức khiếp luôn Veronika kể từ lần nàng ta hồn nhiên nhận xét “ Eo ơi, ngực cậu bé quá Lilly! ”.

- Cái anh Jay đó dáng dấp ngon lành ghê. Lên giường vật nhau thích phải biết! - Veronika cười hi hi như bé nai tơ, thơ ngây có hạn, man rợ có thừa.

Cơn choáng váng bỗng đổ ụp khiến Thiên Ly khiếp vía. Da sởn lạnh, tim chết đứng. Sợ còn hơn lúc xem phim kinh dị tới đoạn tên sát nhân dùng rìu bổ đôi đầu con mồi. Tách người khỏi yêu nữ đen tối một chút, Thiên Ly đưa tay che ngang mắt lảng tránh. Hãi thật!

- Cậu có số điện thoại Jay không? Tớ muốn thử! - Veronika lại hi hi cười.

- Tớ không có!

Tự miệng Thiên Ly bật ra lời nói dối trước khi não bộ kịp chỉ huy.Rồi khi thiếp đi giữa hương cây cỏ thơm lành và những ngọn gió hiu hiu, cô nhóc vẫn chưa xác định nổi lý do mình đáp vậy. Vì không muốn Veronika lọt vào tay kẻ săn gái lão luyện hay ngược lại, sợ Jay bị kẻ hám trai lâu năm thịt mất?

Thôi, khỏi tốn công vặn óc băn khoăn. Tóm lại là đằng nào nàng cũng chả ưng nên mới liếm môi ra lời lừa gạt nhanh như chớp thế kia.

***

Sân bóng rộng rãi nằm giữa lòng Công Viên Rừng vang đầy những âm thanh mạnh mẽ. Tiếng mũi giày phanh kít trên sàn cùng tiếng dập bóng chan chát hòa thẳng vào nắng. Mỗi lần vật thể màu cam chui tọt qua lưới, những cái đập tay ăn mừng lại ngạo nghễ phát ra.

Bỗng … bóng rớt bịch, lăn một đường dài trên sân trong giây phút lơ đãng của tất cả. Mọi sự chú ý đều đã đổ dồn về phía cô bé tóc đen vừa cuống cuồng lao vào sân.

Theo sát bộ dạng hớt hơ hớt hải ấy là cô nàng tóc nâu đang cố vươn tay, đòi túm áo người trước. Dáng vẻ gian manh hệt mụ phù thủy trong cổ tích, chuyên cưỡi chỗi truy lùng những bé ngoan.

Cuộc rượt đuổi khó hiểu chỉ chấm dứt khi thầy Filip huýt còi vang sân. Thầy khoát tay ra hiệu cho lớp tiếp tục chuyền bóng rồi lôi hai cô nhóc ra góc riêng, vứt lại sau những ánh mắt hiếu kỳ.

- Nào hai quý cô, giải thích chút chứ?

Mắt đen liếc mắt nâu, làn da ửng hồng đầy ngượng nghịu . Mắt nâu ngó mắt đen, che miệng khì khì. Chẳng mắt nào chịu hứng tia nhìn nghiêm nghị từ … đôi mắt hình viên đạn.

- Veronika! Em nói trước đi! - Thầy Filip chọn đối tượng dễ cạy miệng hơn. Cuốn sổ lớp trong tay tỏa ra thứ sức ép đáng gờm.

Veronika gạt vội những lọn tóc quăn bướng bỉnh đậu trươác trán, ưm a vài từ lí nhí nơi cổ họng nhưng rốt cuộc là chẳng chịu trình bày gì sất. Thái độ bất hợp tác này cũng được Thiên Ly bộc lộ rõ qua cái mím chặt lỳ lợm từ cánh môi xinh xinh. Những ngón tay bé xíu nửa vặn vẹo nửa đan lồng vào nhau. Bối rối.

- Không ai chịu nói chứ gì? - Thầy Filip nghiêm mặt, tay bấm sẵn đầu bút.

- Thì là như này thầy này, hồi nãy em … - Đang kể dở, Veronika chợt tắt tiếng. Cái nhéo lưng đau điếng đã buộc cô nàng phải nuốt gọn vào bụng phần chuyện dang dở còn lại. Ngón trỏ búng sang người bạn nhỏ, tỏ ý nhượng lại quyền ngôn luận.

Thiên Ly tặng lại nàng chiếc lườm nhọn hoắt.

- Chuyện tế nhị con gái, khó nói lắm thầy! Em hy vọng thầy không truy tố lý do, cứ ghi hai đứa em gây mất trật tự trong tiết học được không ạ? - Thiên Ly moi hết can đảm mới nói được trôi chảy nhưng giọng vẫn run, những đầu ngón chân đã co rúm trong căng thẳng. Cô thương lượng với thầy bỏ qua khâu tìm hiểu nguyên do thì chả khác nào thỏ con nhắn sói đừng ăn thịt nó. Rủi ro chất chồng!

Thầy Filip quét tia nhìn dò xét khắp hai gương mặt sáng sủa, thoáng đắn đo thoáng nghĩ suy tý chút rồi tặc lưỡi:

- Thôi được rồi! Tội cũng không lớn. Cho qua lần này! Giờ về lớp đi thôi.

Sợ thầy đổi ý, Veronika tếch ngay tắp lự còn cô bạn tóc đen thì nấn ná ở lại, dời tầm mắt ra sân như đang mải theo dõi trận bóng. Cô đã guồng chân chạy bạt mạng để trốn móng vuốt yêu nữ thì có điên mới về theo nàng ta.

Cảnh tượng ban nãy vừa vụt qua trí óc, Thiên Ly đã lại rét run. Khi cô đang mơ màng ngủ, bỗng có bàn tay nào đó đặt lên cạp quần. Choàng tỉnh thì điệu cười dã man của Veronika tiến ngay vào tai.

“ Lilly à, cậu đang mặc đồ lót kiểu gì? ”

Đến phát hoảng!

Bắt được tia nhìn lạ lùng đang găm trên người mình, Thiên Ly liền nặn ra nụ cười tươi tắn:

- Em muốn học chơi bóng rổ!

- À tốt! Vậy đứng đó xem đi. Cẩn thận bóng lạc.

- Hì, dạ. - Thiên Ly ngoan ngoãn thưa vâng, giả bộ chăm chú dõi theo quả bóng cam nhưng thực chất đang thầm bĩu môi chê bai môn thể thao này. Đã biết lưới thủng còn cố tung bóng vào làm quái gì. Xời!

Thầy Filip trước lúc ra sân còn vứt lại một câu khiến Thiên Ly sần mặt cả buổi hôm đó.

- Bóng rổ là món ăn béo bở của chiều cao. Em chịu khó luyện tập nhé!

Ha, nực cười. Thầy cũng chẳng biết cái lưới kia đã bị khoét lỗ sao?! Hứ, cứ nói toẹt ra người Thiên Ly chỉ mỗi một mẩu. Hừ!

Chân ngắn, sao phải xoắn?


Chap 16: Secret never to be told.
< Bí mật không bao giờ bật mí! >

Anh … yêu chết được điệu bộ em vừa rồi!

---

Rụt rè co tay thành nắm đấm lỏng lẻo, gõ vài cái nhẹ hều như chỉ đang khều khều cánh cửa có đính khung số kim loại. Thiên Ly hồi hộp chờ đợi trong cảm giác khó chịu như có đàn kiến bò ngay dưới chân. Lần đầu tiên cô một mình dấn thân tới khách sạn, lại chỉ để thăm trai. Gớm! Gớm chết được!

Tiếng bước chân vọng ra từ bên trong càng rõ, ý nghĩ bỏ chạy của Thiên Ly lại càng sắc nét thêm. Nhưng cửa đã kịp mở ra ngay khi cô nàng vừa xê xịch mũi giày chút đỉnh.

- À, đến rồi. - Jay cười một nét nhẹ tênh như chỉ nhếch môi, lười biếng lách người chừa lối đi - Vào đi! Vừa hay pizza mới tới.

- Không đâu, em tạt qua thăm anh lát thôi. Anh ổn chứ?

- Sao mà ổn? Đây còn mệt lắm đấy! - Jay nhăn nhăn, giọng nói nửa cáu kỉnh như trách móc, nửa tỉ tê như kể tội.

- Anh uống thuốc hạ sốt hay gì chưa?

- Thuốc nào mà uống?

- Từ qua đến giờ, anh không gọi ai nữa sao?

Chẳng thèm loanh quanh thêm, Jay chộp thẳng tay Thiên Ly kéo vào phòng, tiện thể đỡ lấy chiếc balô béo bự mà nàng đang túm chặt vì căng thẳng. Tích tắc sau, vật thể đầy sách vở ấy bị vứt xó bởi cú vung tay tùy tiện. Liền tiếp theo, cửa phòng đóng sầm ngay sau lưng Thiên Ly bởi cú đạp ít lực.

Đập ngay vào đôi mắt đen láy là mặt bàn kính dăng vài ba lọ thuốc, mấy chiếc nắp tròn lăn lốc kế bên. Cạnh đó, ly nước lọc đã vơi một nửa. Hộp băng mở bung. Sọt rác dưới gầm bàn đầy giấy lau lấm máu khô … Bê bối và tội nghiệp.

Cảm giác áy náy khiến Thiên Ly rùng mình, đầu tự vẽ ra cảnh tượng Jay chật vật xoay sở suốt đêm qua. Cuộc gọi của anh đến từ lúc 1 giờ sáng, hẳn là bí bách lắm mới nhờ vả tới Thiên Ly. Nhưng … Jana đâu? Ồ biết rồi, tính sĩ diện cao ngất ắt sẽ cấm tiệt Jay để bạn gái tận mắt thấy bản thân mình tàn tạ, đau ốm … do chó cắn.

- Sorry! Không nghĩ em đến nhanh thế, không kịp dọn! - Jay vơ chiếc áo khoác trên móc treo gần đó, tấp vội lên đống lộn xộn.

Thiên Ly tủm tỉm cười. Tinh ý chút là biết ngay Jay vừa ngủ dậy chưa được bao lâu, SMS cô gửi từ tận tiết đầu tiên nhưng tan học mới thấy anh nhắn trả. Tóc còn ướt, quần áo thể thao gọn ghẽ. Chắc Thiên Ly mò tới đúng lúc Jay vừa tắm xong.

- Em cười gì đấy? - Jay dừng cắt pizza, ánh mắt còn sắc hơn con dao đang cầm.

Tắt cười. Thiên Ly tảng lờ:

- Tay anh sao rồi? Máu còn chảy chứ?

- Hết rồi! Khỏi lo! - Jay cộc lốc đáp, cộc lốc mời mọc - Lại ngồi ăn.

Thiên Ly gật đầu, không mảy may từ chối. Đẹp đẽ gì mà cứ đứng giữa phòng như búp bê trưng lồng kính. Dù cô có mặt lúc này nói trắng ra là chẳng được tích sự gì nhưng đòi về liền thì quá trơ! Chính cô dặn Jay chiều nay cô hoàn toàn rảnh, có thể dẫn anh thăm thú vùng này nếu thích. Lúc lương tâm cắn rứt thì mạnh miệng thế kia, giờ thấy người ta c không sứt mẻ gì lại tỉnh bơ tếch đi thì … bị tống luôn vào trại thương điên chứ chẳng đùa.

Thoải mái nhận miếng bánh cắt sẵn Jay đưa cho, Thiên Ly hé miệng định cắn nhưng bỗng nhăn mặt khi liếc thấy mấy mẩu nấm lẫn trong nước sốt. Cô làm mặt phụng phịu, kéo kéo áo người kế bên:

- Jay, em chẳng thích nấm tẹo nào đâu!

Chất giọng nũng nịu vừa dứt, khoảng lặng lập tức bao trùm gian phòng rộng nhưng sự im ắng ấy chỉ vài giây sau đã bị cắt phăng bởi điệu cười tinh vi.

Liếc cô bé con đang đỏ mặt cúi đầu, Jay cố tình nhấn nhả chất giọng ma mãnh:

- Anh … yêu chết được điệu bộ em vừa rồi!

Thật thế! Nó ăn đứt hẳn những lần các gái áp vòng một tròn trĩnh vào người anh …

***

Vừa thấy bóng dáng quen thuộc loáng thoáng sau hàng rào gỗ, cô bé tóc đen liền lao vụt tới ôm chầm anh, dụi mặt vào dáng mảnh khảnh khóc òa.

Pink sửng sốt nhìn xuống hai bàn tay nhỏ nhắn đang ghì chặt áo mình, anh hoang mang vỗ nhè nhẹ đôi bờ vai run rẩy:

- Này Lilly, em sao thế?

Đáp lại Pink là tràng nấc nghẹn chật căng ấm ức. Những tiếng hức hức phát ra một thêm to rõ và dày đặc hơn.

- Bình tĩnh chút Lilly! Đừng khóc! Ôi trời ạ, em nín nào!

Vòng ôm ngang bướng của Thiên Ly buông lỏng dần trong tiếng an ủi dịu dàng tựa dòng suối thanh mát...