Ring ring

Nếu như yêu

Posted at 27/09/2015

517 Views


Hoàng Sĩ Nghiêm trơ về nhà, thấy con gái đang ngồi đánh đàn, lâu rồi ông hông thấy Kiều Chinh đánh đàn. Ông nhẹ nhàng bước đến bên cô, đưa tay xoa đầu cô cười âu yếm hỏi:
- Con gái của ba hôm nay có tâm sự à.
- Ba! – Kiều Chinh quay sang nhìn thấy ông , hai mắt rưng rưng, choàng tay qua eo ông, đầu dựa vào người ông nhõng nhẽo gọi một tiếng.
Hoàng Sĩ Nghiêm yêu thương giang tay ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng hỏi:
- Sao thế? Ai ăn hiếp con à.
- Không phải – Kiều Chinh ở trong lòng ông lắc đầu . Cô cứ ôm ba mình như thế, cảm thấy trong lòng ông thật ấm áp. Cho nhớ từ khi cô còn nhỏ, lúc nào cũng thích được ba bế, lúc cô nhõng nhẽo khóc không ngừng, ông ở bên cạnh dỗ dành cõng cô đi mua kẹo. Mỗi tối trước khi đi ngủ, cũng là ông kể truyện cho cô nghe, đôi lúc Kiều Chinh thấy mình thân với ba ơn so với mẹ. Người ta nói, con gái giống cha nhiều hơn là vậy.
- Con gái của ba, có phải là yêu rồi hay không? – Hoàng Sĩ Nghiêm đẩy nhẹ Kiều Chinh ra nhìn cô hỏi.
Kiều Chinh hai má đỏ ửng lên, cô khẽ gật đầu, cắn môi định lên tiếng nói nhưng lại thôi.
- Là anh chàng nào tốt phước được con gái yêu của ba để mắt đến như thế hả? – Hoàng Sĩ Nghiêm trêu cô.
- Ba này! – Kiều Chinh xấu hổ khẽ lườm ông trách, xong cô lại thở dài – Người ta không thèm để ý đến con gái ba.
- Thằng đó là thằng nào thế? Đúng thật là không có mắt, con gái ba xinh đẹp đáng yêu thế này mà còn không để ý hay sao. Con yên tâm đi, cái thằng đó chắc chắn là có mắt như mù mới không thích con, chỉ cần con gái ba lên tiếng, ba tin chắc người xếp hàng theo con dài đến ngập phố. Cái thằng đó chỉ đáng xách dép cho con mà thôi. Nếu nó còn dám làm con buồn, ba nhất định sẽ cho người đánh nó một trận nên thân.
Biết ba nói chuyện an ủi cô, Kiều Chinh bật cười trước lối phóng đại của ông nâng cao con gái quá thể của ông. Nhưng cô cố làm mặt nghiêm nói với ông:
- Người ta còn chưa có nói là có chê con gái ba hay không? Mà đã nghe mấy lời hâm dọa của ba, chắc chắn là xách dép chạy không kịp rồi.
Hoàng Sĩ Nghiêm thấy con gái chịu cười, ông cũng vui vẻ cười lớn.
- Ba nè! Sau này dù con yêu ai, ba cũng sẽ ủng hộ con đúng không? – Kiều Chinh đột nhiên nghiêm mặt hỏi ông một câu.
- Ba tin vào con mắt lựa chọn của con gái ba. Ba tin chàng trai đó chắc chắn là một người đáng để con gửi gắm tình yêu. Con yên tâm, ba không phải là hạng người cổ lỗ nghiêm cấm tình yêu, đòi môn đăng hộ đối gì cả. Chỉ cần thằng đó thật lòng yêu con, làm con hạnh phúc là ba đã vui rồi, của cải của ba về sau cũng thuộc về hai đứa.
- Con cám ơn ba – Kiều Chinh mĩm cười hạnh phúc vòng tay ôm lấy Hoàng Sĩ Nghiêm, cô không sợ mình không đeo đuổi được Cảnh Phong, cô chỉ sợ thân phận của Cảnh Phong như thế sẽ không được ba cô chấp nhận. Nhưng giờ cô có thể yên tâm được rồi, ít ra ba cô cũng sẽ không ngăn cản.

Thời gian cứ thề mà dần trôi qua, thấm thoát cũng hơn tuần trôi qua.
Cẩm Tú vì không có nhiều thời gian, lại vì nhớ Cảnh phong vô cùng nên chạy đến nhà anh thông báo vài câu rồi định nhanh chóng rời đi, bỏ cánh cửa mở rộng như vậy mà không khép lại.
- Lão ta rất đa nghi và xảo quyệt, dù em có hỏi thế nào, lão ta cũng không hé lấy một lời. Chỉ hé mở chút đỉnh thông tin mà thôi – Cẩm Tú đến nhà gặp Cảnh Phong báo cáo cho anh hay hoạt động của Hoàng Sĩ nghiêm mà cô biết được.
- Những thông tin em cung cấp cũng khá tốt, cứ tiếp tục ở bên cạnh lão ta quan sát tiếp. Đợi thời cơ chín mùi, đến khi lão ta tin tưởng em rồi mới moi thông tin. Không nên quá gấp gáp khiến con cáo già đó nghi ngờ. Em phải cẩn thận, anh không muốn vì chuyện này mà khiến em bị hại. Thời gian này, ông ta vẫn chưa tin tưởng anh lắm, cho nên không hề để anh tiếp cận quá sâu vào công việc – Cảnh Phong nhìn Cẩm Tú thở dài, đau xót vô cùng – Cẩm Tú, anh xin lỗi, là anh hại em ra nông nỗi này.
- Cảnh Phong, là em cam tâm tình nguyện. Anh đừng tự trách mình. Chỉ cần anh sớm lật đỗ ông ta thì em có thể thoát khỏi rồi.
- Em yên tâm, anh nhất định phải khiến ông ta chết thảm. Nhưng từ giờ đến phút đó, em phải bảo trọng, đừng làm gì khiến ông ta nghi ngờ mà….nếu em có chuyện gì thì – Mặt Cảnh Phong chìm trong đau khổ, ánh mắt nhìn Cẩm Tú buồn bã.
- Em biết rồi – Cẩm Tú gật đầu, cô vui sướng vì cảnh Phong lo lắng cho mình. Cả tuần nay cô đi theo lão Sĩ Nghiêm phục dịch lão ta, khiến tâm trạng vô cùng buồn chán và nhớ Cảnh phong vô cùng, bây giờ gặp anh, lại nghe giọng quan tâm của anh, nhất thời xúc động không kìm nén được tiến sát lại gần Cảnh Phong, nhìn anh bằng đôi mắt yêu thương nói – Cảnh Phong, em vì anh không tiếc hy sinh bản thân mình ở cạnh lão già khốn khiếp đó. Anh an ủi em một chút có được không? Xóa hết dấu vết đáng thương trên người em đi – Lời cẩm tú da diết, giọng nói khiêu gợi, đôi mắt đong đưa tình ý.
Cảnh Phong nhìn Cẩm Tú một hồi, anh sắp đặt để cô ở bên Hoàng Sĩ Nghiêm làm tình nhân cho lão ta, hy sinh thân xác của cô, để mặc lão ta dày vò trà đạp, anh cũng rất áy náy. Trước lời yêu cầu này của cô, anh không thể từ chối, cũng không có quyền từ chối. Anh choàng một tay qua eo của Cẩm Tú, tay kia khẽ nâng cầm cô ta lên, cúi người bắt đầu hôn lên môi cô ta. Cẩm Tú nhanh chóng đáp lại anh, còn cuồng nhiệt quấy lấy anh. Nụ hôn của Cẩm Tú rất điêu luyện, rất biết cách phối hợp gây kích thích cho người đối diện. Nhưng trong đầu Cảnh phong lại hiện diện lên gương mặt của Kiều chinh và nụ hôn của cô hôm nào.
Hai người con gái này hoàn toàn khách nhau. Nụ hôn của Cẩm Tú có phần thành thục hơn, biết cách dẫn dắt, biết cách thu hút có phần cuồng nhiệt. Còn Kiều Chinh, nụ hôn của cô nhẹ nhàng, gượng gạo, không biết cách mời gọi, cũng không biết cách đáp lại, một nụ hôn chưa từng trải. Bờ môi cô cùng hơi thở của cô có hương dâu ngọt ngào dễ dàng khiến người ta run động, còn Cẩm Tú, vừa có sự từng trải, trong hơi thở lại có mùi bia rượu thật khó chịu.
Cảnh Phong muốn đẩy Cẩm Tú ra nhưng cô đã ôm chặt lấy anh không rời. Đang lúc Cảnh Phong muốn gỡ tay Cẩm Tú ra, muốn phã vỡ nụ hôn chẳng có chút hương vị tình cảm nào thì một bóng người xuất hiện ở cửa nhà anh, nơi cánh cửa vẫn chưa được đóng lại.
- Cảnh Phong, anh xem hôm nay em….- Nụ cười của Kiều Chinh chợt khựng lại khi nhìn thấy cảnh Cẩm Tú và Cảnh Phong đang ôm hôn thắm thiết. Hai chiếc túi đi chợ trên tay của cô rơi xuống, thức ăn rơi ra, mấy trái táo cô mua cứ thế lăn tròn cho đến khi chạm đến vạch ngăn. Đợi mãi, đợi mãi, cô mới gọi điện thoại được cho Cảnh Phong, cô vui mừng khôn xiết, Cảnh phong bảo mấy ngày vừa qua anh bận đi xa, giờ mới trở về, cô vui mừng đến nỗi chẳng nói chẳng rằng chạy ra ngoài đi chợ rồi vội vàng lao đến chỗ anh ngay. Vậy mà…thứ cô nhìn thấy lại là cảnh như thế này.
Gương mặt của Kiều Chinh bỗng tái xanh, ánh mắt vừa sửng sốt vừa đau buồn nhìn hai người bọn họ, không nói nên lời:
- Hai người….
Cẩm Tú và Cảnh Phong vội vàng buông nhau ra, cả hai cũng bất ngờ trước sự xuất hiện của Kiều Chinh. Cô đã lắc đầu nhìn hai người lùi lại mấy bước, khóe mắt bắt đầu kéo màn sương, cuối cùng cô đưa tay che miệng đau khổ quay người bỏ chạy.
Cảnh Phong muốn đưa tay giữ cô lại, nhưng cô đã đi rồi, anh thở dài, cảm thấy trong lòng có gì đó đau đau. Chợt anh nhìn thấy cái bóp của cô cũng rơi ra từ túi đồ ăn. Vội vàng nhặt lên rồi đuổi theo nhanh chóng, không nói thêm lời nào với Cẩm Tú.
Kiều Chinh vừa chạy vừa khóc, cô cứ nghĩ, Cảnh Phong đã hứa sẽ thử đón nhận tình cảm của cô, cô đã hy vọng biết bao nhiêu. Khi Cảnh Phong không liên lạc, cô cảm thấy thất vọng và buồn vô cùng, đến khi gọi được cho anh, nghe giọng nói của anh, tim cô không biết đã vui mừng biết bao nhiêu.
Lời Vĩ Thanh nói hôm nào vang vọng vào tai cô : “Mọi người bảo rằng hai đứa em cùng thích một chàng trai, cho nên mới trở mặt với nhau như thế. Có người còn bảo, người đó vốn là bạn trai của Cẩm Tú, nhưng bị em xen vào.” Cô đã từng nghĩ đến điều này, nhưng nhanh chóng phủ nhận. Nhưng không ngờ háo ra đó lại là sự thật.
Cuối cùn thì cô cũng hiểu vì sao Cẩm tú bỗng trở nên lạnh lùng với cô như thế, vì sao bỗng nhiên trở mặt không nhìn cô. Hóa ra tất cả là vì Cảnh Phong. Nếu như hai người họ đã yêu nhau, vì sao lại bảo với cô họ là anh em cơ chứ, vì sao lại lừa cô, để cô lại yêu anh như thế.
Chỉ thêm vài bước chân, Cảnh Phong đã đuổi kịp Kiều Chinh khi cô đứng dưới đường. Anh nắm lấy tay cô giữ lại khàn giọng nói:
- Để anh đưa em về.
- Không cần đâu. Tôi không muốn bị các người đùa giỡn nữa – Kiều Chinh rút mạnh tay mình ra khỏi tay Cảnh Phong lạnh giọng đáp.
Cảnh Phong không nói không rằng nắm tay cô, lôi cô đi theo mình. Kiều Chinh tức giận mắng:
- Anh làm gì vậy, buông tay tôi ra.
- Ở đây khóa bắt xe lắm, để anh đưa em về - Cảnh Phong cương quyết nói.
- Tôi không cần, tôi tự mình đón xe đi về.
- Em đón xe bằng gì, trong người em không có một đồng thì làm sao mà đón – Cảnh Phong hừ mũi đáp.
Kiều Chinh nghe vậy thì mò mẫm túi mình, cô nhớ cái bóp nhỏ đựng tiền của cô để ở trong túi cách đựng đồ ăn, bên trong còn có điện thoại của cô. Vậy là cô không có tiền, không có điện thoại thật khó liên lạc với ngườc khác tới giúp. Cô cắn môi nhìn vẻ mặt có chút đắc ý của Cảnh Phong lớn tiếng nói:
- Dù sao tôi cũng không cần tới lòng tốt của anh. Tôi có thể tự đi bộ về nhà.
- Em định đi hết cả đêm à. Từ đây về đến nhà em rất xa đó – Cảnh Phong cố tình khích cô.
- Không sao hết, tôi cứ đi bộ ra ngoài đường, bắt bừa một chiếc taxi nào đó rồi về đến nhà thanh toán sau – Cô ngoan cường đáp – Không phiền đến anh.
Cảnh Phong nghe vậy thì nụ cười vụt tắt, anh vội vàng chụp lấy cô giữ lại khi cô đang quay bước. Anh nghiêm túc nói:
- Anh chỉ xem Cẩm Tú là em gái.
- Anh trai có thể hôn em gái như vậy sao? – Cô trừng mắt hỏi , sau đó giọng cô bỗng vỡ òa – Cho dù hai người có yêu nhau hay không. Tôi cũng không để ý. Nhưng vì sao hai người lại gạt tôi chứ? – Nước mắt cô rơi xuống nhìn anh hỏi – Vì sao cho tôi hy vọng như thế. Có phải hai người mỗi khi ở sau lưng tôi cười nhạo không ngớt lời hay không. Là tôi ngu ngốc tin rằng hai người là anh em, cho nên mới thích anh, mặt dày bám theo anh, vì anh mà làm nhiều chuyện ngốc nghếch...