Nếu như yêu
Posted at 27/09/2015
518 Views
Anh thật sự không quan tâm đến cô hay sao?
Cô buồn bã quăng điện thoại xuống giường, rồi ngã nhào lên đó, lấy chăn đưa lên miệng cắn chặt để kiềm nén nổi đau trong lòng mình.
Hết rồi, hết thật rồi, cô hỵ vọng anh sẽ lo lắng, sẽ giải thích với cô về nụ hôn đó, nhưng cuối cùng sự thật đã chứng minh anh không hề bận tâm xem cô buồn hay vui.
Anh không phải là cơn giò thoảng qua của cô, mà chính cô…chính cô mới là cơn gió thoảng qua của anh. Còn vô số cơn gió khác đang không ngừng thoảng qua anh, chẳng biết cơn gió nào mới dừng lại trong tim anh nữa.
Cả một đêm buốn đến không ngủ được, đến khi ngủ thì trời gần sáng, cho nên Kiều Chinh cứ thế ngủ đến trưa, khi giật mình tỉnh giấc thì đã trễ giờ học rồi. Kiều Chinh thở dài một cái, cô lê thân mình vào nhà tắm rửa mặt.
Đôi mắt khóc cả đêm, giờ đây đã sưng vù lên rồi, dù Kiều Chinh cố gắng dùng khăn lạnh ấp cũng không giảm hơn bao nhiêu.
Cô nhìn gương mặt của mình trong gương, cảm thấy nó thảm bại vô cùng, cô đưa hai tay xoa xoa mặt mình, chỉ có một đêm mà nhìn cô tệ hết sức. Kiều Chinh cố chải lại mái tóc cho nhìn dễ coi hơn, cô không muốn mẹ cô nhìn thấy gương mặt cô bây giờ thì ngất xỉu luôn mất.
Mệt mỏi, bụng rỗng, Kiều Chinh thay đồ xong thì cô gắng bước xuống lầu, cô quyết định từ nay không nghỉ đến hai người đó nữa. Không cần phải vì họ mà tiếp tục làm khổ bản thân mình. Cô muốn ăn cái gì đó , để quên đi cảm giác của ngày hôm qua mang đến.
Kiều Chinh vừa lững thửng bước chân xuống, chỉ còn vài bậc nữa thôi là chạm đất, cô nhìn thấy gương mặt đang ngẩng đầu lên nhìn cô mà giật mình, chân bước thụt xuống cầu thang chới với chuẩn bị ngã xuống đất. Một bàn tay nhanh chóng lao đến đỡ lấy cô. Cả thân hình rắn chắc của người đó ôm gọn cô vào lòng, ánh mắt đen sâu hút nhìn cô, cảm giác ấm áp xen lẫn mùi hương nam tính khiến Kiều chinh ngây người.
Thật lâu sau đó mẹ cô lên tiếng mới làm cô tỉnh trí:
- Con không sao chứ, có bị đau không?
Cả hai lặp tức buông nhau ra, mặt Kiều chinh hơi đỏ, cô bối rối đáp lời mẹ:
- Con không sao mẹ, chỉ trượt chân mà thôi.
Bà Kiều Lan nhìn sắc mặt Kiều Chinh thì giật mình, lo lắng vội vàng bước đến hỏi:
- Mặt con sao thế này, đã xảy ra chuyện gì, có phải là bị ốm hay không? Để mẹ đưa con tới bệnh viện.
- Mẹ, không cần đâu, con không sao mà - Cô cố gắng để che giấu giọng nói có phần lạc đi của mình, nhưng mẹ cô vẫn nhận ra.
- Con bé này, còn nói không sao, con xem, cả giọng cũng lạc đi như thế. Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì, con xem, bộ dạng con bây giờ, đến mẹ là mẹ đẻ của con còn không nhận ra nữa là.
Mẹ cô nhìn cô khẽ trách, nhưng giọng nói và động tác vuốt ve gương mặt cô lại đầy sự yêu thương chiều chuộng:
- Có chuyện gì, con mau nói ra, mẹ sẽ giúp đỡ con mà.
- Mẹ, con thật sự là không có gì mà, đêm qua về khuya, gió lạnh nên mới như thế, gậm chút mật ong là sẽ tốt thôi mà - Kiều Chinh chẳng muốn mẹ nghi ngờ, cho nên cô chầm lấy bà Kiều lan nũng nịu nói - Mẹ mau bảo chị bếp nấu cơm cho con đi, con đói gần chết rồi.
- Ai bảo con gái hư quá làm chi, ngủ đến giờ này mới thức dậy. Ngồi xuống đi, trong lúc chờ hâm nóng đồ ăn, mẹ có chuyện muốn nói với con.
Kiều Chinh khẽ liếc nhìn người đó một cái rồi tròn mắt nhìn mẹ khẽ hỏi:
- Có chuyện gì vậy mẹ.
- Con ngồi xuống đây đi - Mẹ cô ngồi xuống bàn ăn, kéo một cái ghế bên cạnh bà chị tay bảo cô ngồi.
Kiều Chinh nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, nhìn mẹ dò hỏi:
- Ba và mẹ bận đi tham dự đám cưới con một người bạn ở Thụy Điển. Có lẽ đi cả tuần mới trở về. Để con ở lại một mình, ba mẹ không yên tâm lắm, cho nên ba con đã thuê một vệ sĩ đến để bảo vệ con.
- Sao ạ! - Kiều Chinh kêu lên rồi quay đầu nhìn Cảnh Phong nghi ngại.
- Cảnh Phong, cậu lại đây - Bà Kiều lan khẽ nhìn cảnh Phong rồi gọi.
Cảnh Phong ung dung tiến bước về phía hai mẹ con, ánh mắt anh khẽ chạm vào mắt Kiều Chinh một cái để lại một tia sáng rồi nhanh chóng rời đi. Cảnh phong đứng nghiêm nghị trước mặt bà Kiều Lan và Kiều Chinh, anh hoàn toàn không giống những vệ sĩ khác là mặc áo vest đen, đeo kính đen, mang giày bóng lưỡng, cảnh phong hoàn toàn thư thái trong chiếc áo thun màu đỏ và chiếc quền jean làm nổi bật thêm nhiều ưu điểm của anh.
Kiều Chinh khẽ cắn môi quay đi không nhìn anh.
- Cảnh phong, đây là con gái của tọi - Kiều Chinh - Con bé sẽ là người mà cậu bảo vệ trong thời gian chúng tôi đi. Mong cậu dốc sức bảo vệ con gái tôi hết lòng - Bà Ngọc Lan nhìn cảnh Phong giới thiệu con gái.
Nghe tới đây, Kiều Chinh không khỏi nhảy dựng lên, cô đứng bật dậy kêu lớn:
- Mẹ! tại sao lại như vậy. Từ trước đến giờ, đâu phải đây là lần đầu tiên ba mẹ đi nước ngoài đâu, sao lần này phải cần đến vệ sĩ chứ? Hơn nữa con đã lớn rồi, con tự biết chăm sóc mình, đâu cần ai khác chăm sóc cho con đâu.
- Kiều Chinh! Con nghe mẹ nói đi. Hiện giờ mấy tình trạng bắt cóc tống tiền rất phổ biến, con cũng biết kinh tế gia đình ta thế nào mà, biết đâu bọn bắt cóc sẽ nhòm ngó đến con thì sao. Tiền ba mẹ có thể trả, nhưng chỉ sợ bọn bắt cóc lấy tiền nhưng không thả người thì sao. Ba mẹ chỉ có mình con, nếu con có mệnh hệ gì thì ba mẹ phải làm sao đây - Bà Kiều Lan tỏ vẻ buồn bã khi nói khiến Kiều Chinh cảm thấy ấy náy trước tình yêu ba mẹ dành cho mình.
- Mẹ! Con biết ba mẹ thương con, nhưng mà đâu ghê gớm đến mức phải thuê vệ sĩ chứ - Kiều Chinh thở dài nhìn mẹ nói - Con hứa với mẹ, trong thời gian ba mẹ đi, ngoài đến trường, con sẽ không đi bất cứ nơi đâu cả. Không cần vệ sĩ đâu mẹ, nha mẹ.
- Không được - Bà kiều Lan cương quyết đáp.
- Mẹ - Kiều Chinh tức giận dậm chân kêu lớn.
- Mẹ nói không là không. Từ nay Cảnh Phong sẽ đi theo bảo vệ con, con cũng ngoan ngoãn đừng đi lung tung nữa có biết không? - Bà kiều Lan cương quyết nói, từ trước đến giờ bà luôn chiều lòng con gái, nhưng chỉ có lần này là ngoại lệ.
Kiều Chinh thấy thái độ của mẹ mình vô cùng cương quyết, cô cắn môi, nước mắt lưng tròng, nhìn thấy Cảnh Phong im lặng, sắc mặt không hề thay đổi , cảm thấy có chút bực tức, cô không nói không rằng, xoay người rời ghế chạy thẳng lên lầu.
- Kiều Chinh - Bà Kiều Lan tỏ vẻ bất lực gọi, sau đó ngồi xuống ghế thở dài một hơi.
Kiều Chinh chạy về phòng đóng sầm cửa phòng lại, cô chạy đến giường phủ mình ngã xuống giường trong ấm ức. Không ngờ cô vừa mới quyết tâm không gặp lại anh nữa thì anh lại xuất hiện trước mặt cô, càng khó chịu hơn nữa là anh đã nhìn thấy vẻ mặt vô cùng thảm hại của cô, chắc là anh sẽ cười nhạo cô.
Điều đáng ghét nhất là, anh lại là vệ sĩ của cô, mà vệ sĩ có nghĩa là phải theo cô như hình với bóng, vậy thì làm sao cô có thể quên anh được .
- Cốc...cốc...cốc...
Tiếng gõ cửa phòng cô đột nhiên vang lên.
Kiều Chinh đoán là mẹ mình, chắc bà lại lên vỗ dành cô như mọi lần, Kiều Chinh không thèm đáp vùi mặt mình vào gối, chẳng buồn nhúc nhích.
Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, kiều Chinh vẫn không lên tiếng, lát sau cô nghe tiếng xoay nắm cửa. Tiếng bước chân tiến đến bên cạnh giường của cô, đứng yên thật lâu không lên tiếng.
Mùi hương bạc hà phản phất bay đến khiến trái tim Kiều Chinh đập liên hồi, tiếng bước chân này không phải của mẹ cô, trong đầu Kiều Chinh nghĩ ngay đến một người. Cả người căng cứng, đến thở cô cũng không dám.
Tình trạng im lặng cứ kéo dài, đến lúc Kiều Chinh sắp ngộp thở, thì Cảnh phong mới lên tiếng:
- Em không thấy ngộp thở sao?
Nghe vậy, Kiều Chinh càng không dám nhúc nhích, không dám ngẩng đầu lên để thở nữa. Cô thà chết chứ không thèm đối diện với anh.
- Váy ngủ của em bị vén lên cao kìa, thấy hết rồi - Cảnh Phong nhẹ nhàng buông ra một câu giễu cợt.
- Á ....- Kiều Chinh hoảng hốt bật mình ngồi dậy, cô vội vàng kéo chiếc váy ngủ của mình ngay ngắn lại, gương mặt nín thở nãy giờ đỏ bừng lên, giờ càng đỏ bừng hơn vì xấu hổ.
Cảnh phong đứng im nghiêng đầu nhìn cô cười thích thú, Kiều Chinh lúc đó mới phát hiện mình bị người ta trêu chọc. Cô tức giận hét lên:
- Anh lừa em.
Kiều Chinh tức giận trừng mắt nhìn Cảnh Phong, anh cố gắng thu lại nụ cười nhìn gương mặt của cô một lát rồi đưa tay chạm nhẹ khóe mắt của cô, cái chạm nhẹ khiến trái tim Kiều Chinh xao động không ngừng.
- Xem ra tối qua em khóc rất nhiều, mắt sưng cả lên rồi – Trong giọng Cảnh Phong có phần xót xa vô cùng.
- Không mượn anh quan tâm – Kiều Chinh lạnh lùng hất tay Cảnh Phong ra, cô lớn giọng xua đuổi – Ai cho anh vào đây, anh có biết phép lịch sự là gì hay không?
- Anh có gõ cửa mà – Cảnh Phong trước sự giận dữ của cô, anh thản nhiên đáp – Có điều em không lên tiếng mà thôi.
- Biết rõ tôi không lên tiếng vì sao anh còn tự tiện bước vào – Kiều Chinh lớn giọng chất vấn.
- Bởi vì đây là nhiệm vụ của anh, anh cần phải biết em như thế nào. Được rồi, đừng hờn dỗi nữa, mau ngồi dậy ăn cơm đi, mẹ em lo lắng đó – Cảnh Phong nhẹ giọng khuyên lơn cô.
- Tôi không đói, không muốn ăn – Kiều Chinh bướng bỉnh nói, nhưng ngay sau đó cái bụng cô lại phản chủ, nó kêu ầm lên biểu tình khiến Cảnh Phong bật cười khúc khích còn Kiều Chinh thì lần nữa xấu hổ đến đỏ mặt.
- Được rồi, đi ăn cơm thôi. Nếu em còn không đi, anh buộc lòng phải bế em xuống lầu đó – Cảnh Phong nheo mắt cười một cách rất hạ lưu bảo.
Kiều Chinh ném cho anh một cái nhìn rồi quyết định đứng dậy đi ăn cơm, cô cũng không cần phải hành hạ mình quá nhiều như thế.
Trong lúc Kiều Chinh ngồi ăn, Cảnh Phong kéo ghế ngồi bên cạnh nhìn cô. Ánh nhìn của anh cứ như xoáy vào cô khiến Kiều Chinh chỉ có thể cuối đầu ăn mà thôi, không dám ngẩng lên.
Một lúc sau, bà Kiều Lan từ trên lầu xách va li đi xuống nhìn Kiều Chinh , vuốt ve mái tóc cô nói:
- Con gái ngoan, ở nhà đừng đi đâu nhiều có biết không. Ba mẹ đi sẽ tranh thủ về sớm với con.
- Con biết rồi – Kiều Chinh ngồi trầm mặt như một đứa trẻ hờn dỗi. Cô đảo đảo một vòng cái chèn cháo trước mặt mình. Chuyện ba mẹ cô đi nước ngoài là chuyện chẳng có gì đáng ngạc nhiên, là chuyện thường xuyên xảy ra, cho nên mấy cái chuyện chia tay bùi ngùi gì đó, cũng chẳng có nhiều – Ba mẹ đi cẩn thận.
Bà Kiều Lan nhìn Cảnh Phong ra lệnh:
- Chăm sóc con bé cho tốt.
Cảnh Phong đứng dậy nhìn bà gật đầu, sắc mặt lạnh tanh.
Kiều Chinh tiễn mẹ đi rồi, cô quay đầu nhìn Cảnh Phong lạnh nhạt nói:
- Anh có thể về được rồi, tôi không cần anh bảo vệ. Anh cứ yên tâm, tôi sẽ nói ba mẹ trả đủ tiền lương cho anh.
- Em nghĩ anh chấp nhận đến đây làm là vì mấy đồng tiền lương đó sao...