Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô
Posted at 27/09/2015
482 Views
”
Hai hôm sau, Linh vẫn không gặp được Phương. Cô Tràm nói dạo này cậu ta toàn thế, đi mất mặt, cũng chẳng thèm về. Buổi chiều, Linh buồn bã đạp xe quanh thành phố, muốn tìm kiếm xem Phương ở đâu, nhưng chạy hết sân bóng, quán net, hay hàng bi a quen thuộc, cũng không thấy bóng dáng Phương đâu. Cuối cùng Linh tới xưởng sửa xe của anh Khánh, nhưng xưởng cũng đóng cửa. Cô dựng xe, ngồi một mình rầu rĩ. Lúc sau, anh Khánh phi xe về, thấy Linh thì vội vàng nhảy xuống.
“Sao em ngồi đây? Sao không gọi anh?”
Linh lắc đầu, đứng dậy, phủi mông.
“Em đi tìm Phương mà không thấy. À, anh Khánh ơi, Thành Cận đâu rồi?”
Anh Khánh loay hoay mở xưởng, đáp lời cô.
“Anh vừa đưa nó ra 559 bắt xe. Chiều nay phải thi lại rồi!”
Linh nghe vậy mặt tái mét. Phương Híp và Thành Cận có mấy môn thi lại giống nhau, nếu Phương vẫn còn vật vờ ở đây, vậy thì việc thi cử thế nào? Thấy vẻ lo lắng của cô, anh Khánh bảo ngồi đợi anh một chút, rồi cầm di động, bấm số hỏi han ai đó.
Anh Khánh mua di động một thời gian lâu lâu rồi. Hồi mới mua, anh ghi số cho Linh, bảo có việc gì thì nhớ gọi anh. Nhưng trước giờ, Linh cũng chưa từng có dịp. Quay ra nhìn, thấy anh Khánh đi đi lại lại ngoài sân, nói nhỏ nhẹ, Linh không nghe ra anh nói gì, nhưng vẻ mặt thì nghiêm lại khó chịu. Một lúc sau, anh đi vào, nói với Linh, buồn phiền.
“Phương đang ở Hải Phòng!”
“Sao cậu ấy lại ở Hải Phòng ạ?”
Im lặng một lúc, Khánh đáp: “Nó đi với Hằng”.
Dù đã đoán trước, nhưng trong lòng Linh vẫn dấy lên nỗi thất vọng mênh mông. Cô ngồi lặng đi giây lát, rồi nhìn Khánh khó xử.
“Anh gọi Phương cho em với. Em muốn nói chuyện với cậu ấy!”
Khánh thở dài, nói khẽ: “Vừa nãy anh cũng thử bảo Phương rồi, nhưng mà…”.
“Em chỉ muốn nói chuyện thôi.”
Linh lặp lại một lần nữa. Khánh suy nghĩ, thở hắt ra rồi lại bấm máy gọi. Anh nói khẽ vào điện thoại.
“Bảo với Phương, Linh cần nói chuyện với nó.”
Mặt anh cau lại, khi đầu dây bên kia luyên thuyên cái gì đó. Anh nói khô khốc.
“Chuyển máy đi.”
Lúc sau, Khánh đưa máy cho Linh. Cầm điện thoại áp vào tai, cô thở sâu, cố gắng nói thật bình thường.
“Híp. Là tớ! Tớ mang quà về cho cậu đây, sao không thèm đến mà khuân quà về hả???”
Đầu dây bên kia, không có tiếng trả lời, mãi sau, tiếng Phương Híp mới vang lên.
“Cậu chưa được nhét đầy lỗ tai chuyện của tớ à? Vẫn còn muốn nói chuyện với cái thằng bỏ đi như tớ sao?”
“Cậu chẳng nói tình bạn của tụi mình có giá trị bảo hành suốt đời mà. Híp, bắt xe về Hà Nội đi, giờ đi vẫn kịp để chiều nay thi đấy!”
Đầu dây bên kia lại là sự im lặng, im lặng rất lâu, đến nỗi Linh tưởng chừng như Phương sẽ không bao giờ lên tiếng nữa. Cuối cùng, Phương cũng nói.
“Tớ không thi nữa. Linh, tớ quyết định bỏ học rồi. Mai tớ về, gặp cậu sau. Thế nhé.”
Phương cúp máy. Linh vẫn đứng im ở khoảng sân đờ đẫn. Cô thử gọi lại lần nữa, số điện thoại đó đã tắt máy. Ở bên cạnh, Khánh vẻ khó xử, muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.
Hai ngày sau, lúc Linh và mẹ đang ở nhà cô Tràm an ủi động viên cô ấy, thì Phương về. Vừa thấy dáng cậu con trai bước vào nhà, cô Tràm đã bật cả dậy. Linh mải nhìn vẻ khác lạ của Phương, chưa kịp phản ứng, cô Tràm đã lao ra tát Phương một cái, khiến mặt cậu ta quay hẳn sang một bên.
“Mày đi luôn đi! Mày còn dám về à?”
Cô Tràm tức vì cái tội trước khi đi, Phương còn mở tủ, lấy của cô một mớ tiền, quẳng lại tờ giấy với dòng chữ liến láu “Con mượn tạm rồi sẽ trả”. Cô Tràm nghĩ đến việc thằng con chưa bao giờ trộm tiền, giờ bỗng khuân đi một đống của nả cho “gái” thì không sao chịu được. Thấy Phương ôm má, không nói không rằng, cô Tràm tức điên lên định lao vào đánh tiếp. Linh vội vàng bảo mẹ giữ cô ấy lại, còn cô thì lôi Phương Híp ra một góc.
Một tháng không gặp, trông Phương khác hẳn. Tóc cắt ngắn, mặt lún phún những cọng râu mờ. Đôi mắt híp tịt thường ngày thâm quầng và mệt mỏi. Hai đứa ngồi phệt xuống bậc thềm, một lúc lâu vẫn chẳng nói với nhau câu gì. Đột nhiên, Linh nhìn sang bên má vẫn đỏ bừng của Phương, chạm nhẹ.
“Có đau lắm không?”
Phương hơi né đi, nghiêng đầu ra chỗ khác.
“Một cái tát thì ăn thua gì.”
Tay cô chơ vơ giữa không trung, rồi từ từ rụt lại. Chẳng hiểu sao, giờ này, nghe giọng bất cần của Phương, Linh thấy mũi mình cứ cay cay xon xót. Từ trước tới nay, thỉnh thoảng cô Tràm vẫn hay quát tháo Phương, nhưng ra tay tát một cái thì Linh chưa thấy bao giờ.
Linh không biết nói gì cả. Những lời khuyên mà cô Tràm muốn cô nói với Phương, cô không sao thốt lên được, cuối cùng đành ngập ngừng.
“Cậu có muốn kể gì cho tớ không?”
Phương quay lại nhìn Linh. Ánh mắt chạm nhau, Linh bỗng thấy bối rối.
“Dù thế nào, tớ vẫn muốn biết mọi thứ, từ cậu?”
Phương đột nhiên bật cười mỉa mai.
“Cậu bình tĩnh thật đấy. Giá cậu giãy lên đành đạch, khóc lóc túm tay tớ, bảo tớ đừng có mà dính tới chị ấy, dính đến chị ấy tớ sẽ tàn một đời, có khi tớ lại vui hơn.”
Linh nhăn mặt, “Cậu sao thế!?”.
Phương im lặng, nụ cười trên môi biến mất đột ngột như khi nó đến. Hồi lâu, cậu ta mới quay sang nhìn Linh chăm chú.
“Ừ, thế cậu nghĩ sao, nếu tớ yêu chị ấy?”
Linh đờ ra, cái nhìn của Phương thẳng thắn và chờ đợi, nhưng trái tim cô lại thấy như đang bị bóp mạnh một cái, đến mức chừng như khó thở. Cô lặng lẽ nhìn lên trời, ngăn dòng nước mắt.
“Cậu sao thế?”, đến lượt Phương Híp hỏi.
Linh cố đáp một cách bình tĩnh: “Ừ, tớ đang sắp xếp suy nghĩ của mình một chút”.
Lúc sau, trấn áp được phần nào cảm xúc của bản thân, cô nhìn Phương, nói thật chân thành.
“Tớ tin sẽ có nhiều cô gái phù hợp với cậu hơn chị Hằng, tớ không nói xứng hơn, mà nói là phù hợp hơn. Nhưng, nếu cậu đã yêu chị ấy, cương quyết yêu cho bằng được, tớ cũng tin rằng, chị ấy có những điểm đáng để cậu yêu.”
Phương cứ nhìn cô đăm đăm, nhìn đến mức nước mắt cô chảy xuống. Linh mỉm cười nhìn cậu, không che giấu được sự đau lòng.
“Cậu có thể yêu chị ấy, hay ai khác, không sao cả! Nhưng đừng bỏ học. Đừng phụ lòng mẹ cậu. Cũng đừng phụ lòng tớ.”
Tối đó, Linh khóc rất lâu. Những giọt nước mắt khi không ai nhìn thấy. Cô cảm thấy đôi chút có lỗi với cô Tràm, vì không khuyên Phương từ bỏ “con hồ ly” ấy, cũng chẳng nói cho Phương hiểu “ra ngô ra khoai” được mọi sự. Lúc nghe Linh nói Phương đừng bỏ học, cậu ta xỏ túi quần, đứng dậy, đáp hững hờ.
“Cậu về nhà đi. Tớ phải có việc đi rồi.”
Chắc sợ cô Tràm túm tóc giật lại nên Phương lỉnh đi ngay. Nhìn theo bóng lưng của Phương, lần đầu tiên, Linh nhận thấy, hóa ra, cũng có lúc, cô thấy Phương xa lạ như thế.
Lúc chở mẹ về, Linh nghe tiếng mẹ vang lên sau lưng.
“Cái thằng Híp. Nó làm mẹ thất vọng quá.”
Khi cô nằm úp xuống gối, nước mắt vẫn chảy ra không ngừng, Linh lúc này mới thấy, cô không chỉ thất vọng, mà còn có cả sự đau lòng. Đau vô cùng tận!
16. Sau khi thi lại, Thành Cận đã trở lại kỳ nghỉ hè. Nhìn thấy Linh, cậu chàng nghĩ ngợi gì đó, rồi thở dài, ôm Linh một cái, vỗ nhẹ vai cô.
“Đừng buồn...