Nếu như yêu
Posted at 27/09/2015
477 Views
“Yêu” có 3 chữ, “Hận” cũng có 3 chữ. Giữa yêu và hận khó có thể dung hòa. Nhưng chính vì quá yêu cho nên mới hận sâu. Cho nên làm tổn thương người mình yêu cũng tức là làm tổn thương mình. Vậy thì lựa chọn duy nhất để giải quyết món nợ vừa yêu vừa hận này thế nào? Mời các bạn cùng theo dõi truyện: Nếu như yêu của tác giả Born
Chương mở đầu
Cộ vội vã chạy đến, vấp ngã không biết bao nhiêu lần, va phải biết bao nhiêu người, trên người cô đầy những vết xướt đến chảy máu, đau nhức vô cùng, nhưng cô mặc kệ, cô cắn răng chạy. Hai chân gần như không còn sức, rã rời như muốn lìa ra, đến cả thở cũng vô cùng khó khăn nhưng cô cố gắng chạy, bụng cô quặng thắt đầy đau đớn, cô phải gập cả người lại, nhưng cô vẫn cố kìm nén cơn đau xuống. Không chạy nổi cô cũng cố gắng chạy, đến khi không chạy nổi thật sự, cô lê từng bước chân khó nhọc đi về phía trước.
Trong đầu cô hình ảnh âu yếm của mình và người con trai mà cô yêu tối hôm qua xuất hiện cùng lời van cầu của cô:
- Có thể bỏ qua hận thù không?
Anh không trả lời cô, chỉ có vòng tay siết chặt lấy cô hơn, hơi thở nóng ấm của anh phủ đầy gương mặt cô, trao cho cô từng nụ hôn ngọt ngào. Từng nụ hôn của anh phủ khắp gương mặt của cô, xuống xương quai xanh của cô. Ngón tay anh bắt đầu len lõi vào trong áo cô, những ngón tay lạnh ngắt của anh chạm vào cơ thể cô làm nó nóng bừng lên. Từng chiếc cúc áo được mở bung ra.
Yêu và được yêu, đó là thứ hạnh phúc không dễ gì có được. Hai người họ cố nắm bắt từng phút giây hạnh phúc bên nhau. Cô nguyện trao cho anh tất cả tình yêu của mình, cả đời con gái mà cô luôn trân trọng và giữ gìn.
Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống từ khoe mắt của cô theo từng trận đau đớn của cơ thể, nhưng lại là những giọt nước mắt hạnh phúc. Cô biết mình mãi mãi không hối hận. Không hối hận dù cô biết tương lai mai này chỉ tràn đầy đau khổ, nhưng cô cam tâm tình nguyện. Cô chỉ có một ước nguyện, đem tình yêu này hóa giải sự hận thù trong anh.
Những ngón tay cô vuốt ve vòm ngực vạm vỡ của anh, chạm vào vết sẹo dài trên lưng anh, những ngón tay cô trở nên run rẩy. Cô đưa môi tìm kiếm môi anh lần nữa rồi , quyện sâu vào trong đó sau đó cô hỏi anh trong nước mắt:
- Anh có yêu em không?
- Có, anh yêu em, mãi mãi yêu em – Anh khàn giọng đáp bên tai cô trong hơi thở gấp gáp.
Cô khẽ nhắm mắt lại, môi khẽ mĩm cười. Mãi mãi không hối hận, phút giây này cô mãi mãi không hối hận.
Cuối cùng công sức của cô cũng đã được đền bù, cái công trường cũ cuối cùng cũng hiện ra trước mặt cô. Cô nhìn thấy rất nhiều xe dựng trước cái nhà kho cũ của công trường, cô cũng nhìn thấy chiếc xe đua của anh dựng ở đó, một cơn ớn lạnh tràn ngập tâm hồn cô.
“Tất cả không phải là sự thật “ cô vừa đi vừa trấn an bản thân mình, cô tin anh yêu cô, cô tin anh không gạt cô, cô tin anh không nỡ đối xử tàn nhẫn với mình như vậy. Cô cắn chặt môi chọn lựa tin tưởng.
Cô thở dốc, đứng trước cánh cổng đi vào nhà kho, run rẩy đưa tay đẩy mạnh cánh cửa kho ra, trong lòng không ngừng run rẩy, hy vọng bản thân chưa đến quá muộn.
- Két …..
Cánh cửa cũ kỹ mở ra trong tiếng tim đập mạnh của cô, cô cố gắng điều hòa hô hấp của bản thân, cố gắng trấn tĩnh lại. Trong lòng cô luôn hy vọng tất cả đều không phải sự thật, bên trong chỉ là buổi tụ tập bình thường của bọn họ mà thôi, hoàn toàn không phải là một hình ảnh đáng ghê rợn nào.
Hai cánh cửa mở rộng ra hai bên, cô lập tức đưa mắt nhìn thẳng vào bên trong. Người bên trong cũng giật mình đồng loạt ngoái đầu nhìn về phía cánh cửa, trước mặt họ là một cô gái, quần áo bị rách, người đầy vết xước, tóc tai rối bời, cả người đầy mồ hôi, gương mặt lấm lem nhưng vẫn không che dấu được vẻ yêu kiều của cô.
Cô đưa mắt nhìn bao quát xung quanh rồi dừng lại ngay chính giữa nhà kho, nơi đó có một người đàn ông nằm bất động, trên người ông ta đầy vết máu đỏ loang dài trên mặt đất. Đôi mắt ông ta nhắm ghiền lại, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy chiếc áo sơ mi của người con trai ngồi bên cạnh.
Người con trai khụy một chân quỳ bên cạnh ông, trên tay còn cầm con dao, khắp người cũng đầy máu, máu nhuộm đỏ trên nền trắng của chiếc áo sơ mi trắng. Cô biết rõ chiếc áo đó, nó cũng chỉ là chiếc áo sơ mi bình thường thôi, nhưng khi nó khoát lên người người con trai đó thì cô lại thấy rất đẹp. Chính tay cô đã cẩn thận chọn chiếc áo đó, còn tự tay giặt và ủi phẳng, không có lấy một nếp nhăn nào.
Cả người cô lặng đi, đôi mắt trở nên vô hồn, cô bước từng bước một về phía trước, tiến về hai con người một nằm một quỳ đó.
Có một người định đứng ra chặn cô lại thì một người khác giữ hắn ta lại, cứ thế để cho cô tiến vào. Những người khác thấy vậy cũng không ngăn cản nữa, cứ để mặc cô từng bước từng bước khấp khểu đi vào. Đôi giày dưới chân của cô đã rách bươn và trầy xước, ngón chân của cô cũng chảy máu gây nhức nhói vô cùng, mỗi bước chân cô đi nặng như chì, như thể cô đi trên một con đường đầy gai nhọn. Mỗi một bước đau nhức tận xương tủy đến chảy máu.
Nhưng cô lại không hề thấy đau đớn vì những thứ đó, bởi vì tim cô đã chết từ lúc nhìn thấy hình ảnh kia. Tim chết rồi thì chẳng còn có thể thấy đau được nữa.
Nếu những người khác nhìn thấy họ sẽ sợ hãi hét lên, nhìn chằm chằm vào người đàn ông nằm dưới đất, rồi lao đến bên cạnh ông ta mà khóc lóc nức nở. Còn cô, cứ từng bước một tiến đến, nhưng ánh mắt cô thay vì dán vào người đàn ông kia thì cô lại nhìn chầm chầm vào chàng trai bên cạnh.
Cô nhìn anh một cách vô hồn, hình bóng anh lúc ẩn lúc hiện trong đôi mắt trong suốt của cô.
Anh từ lúc quay đầu nhìn thấy cô cũng chết lặng, nhìn cô từng bước từng bước tiến lại gần, con dao trên tay anh rơi xuống đất. Anh không biết làm gì, ánh mắt anh cũng không thể rời khỏi ánh mắt của cô, ánh mắt anh sững lại ẩn chứa sự đau xót nhìn toàn thân cô bị thương tích.
Cô cuối cùng cũng bước đến bên cạnh hai người họ, đứng thẳng trước mặt anh, bóng cô trong thật mong manh như cây liễu trước gió.
Anh chờ đợi một cơn thịnh nộ từ cô, một cái tát, những cú đấm, những cú cào cấu, những tiếng mắng chửi….nhưng cô không làm vậy, mà từ từ ngối xuống đối diện trước mặt anh, bốn mặt họ giao nhau, nhưng anh không còn nhìn thấy hình bóng anh trong mắt cô nữa.
Cô đưa tay gỡ tay người đàn ông đang siết chặt lấy áo anh ra, đặt cẩn thận trên người ông, cô lấy chiếc khăn tay đã nhăn nhúm ra cẩn thận giúp ông lau hết vết máu trên mặt ông, sau đó cẩn thận bỏ trở lại vào túi.
Anh nhìn chiếc khăn trên tay cô, chiếc khăn tay mà anh đã đền cho cô, cô cười tươi đắc ý đón nhận và được cô giữ gìn cẩn thận đã nhuốm đầy máu, lòng không khỏi dấy lên chua xót. Đôi bàn tay trắng ngần thon dài chưa từng làm việc nặng vì anh mà tập nấu cơm, giặt đồ giờ đây cũng nhuốm đầy máu, tim anh như bị ai thắt chặt.
Cô nhặt con dao của anh đánh rơi lên, giơ lên trước mặt nhìn ngắm nó, trên đó đầy máu, máu của người đàn ông nằm dưới đất, máu của ba cô, người thương yêu cô nhất trên thế gian này.
Anh nhìn tay cô siết chặt con dao, im lặng không nói gì hết, chỉ có chờ đợi, chờ đợi cô đâm lại mình để trả thù cho ba cô. Con dao giơ lên cao, nhưng mũi con dao không hướng về anh mà lại hướng về trái tim cô. Ngay khi con dao chạm vào vạt áo thì tay anh đã nhanh chóng chụp lấy tay cô giữ lại. Anh siết mạnh một cái kiểm soát tay cô rồi hẩy mạnh một cái, con dao văng ra khỏi tay cô.
Anh hất ngã cô lạnh lùng đứng dậy nhắc:
- Đừng quên, cô còn một người mẹ.
Phải! Sao cô lại quên mất cô còn một người mẹ. Mẹ cô vốn yếu đuối, bà sẽ thế nào khi hay tin chồng mất, nếu ngay cả cô cũng chết thì ai sẽ chăm sóc cho bà, ai sẽ làm chỗ dựa cho bà. Nghĩ đến đây, nước mắt cô rơi ra.
- Anh Phong! Cô ta tính sao. Cô ta đã chứng kiến rồi, nếu không giải quyết tốt, chúng ta sẽ có rắc rối với cảnh sát đó – Một kẻ buôn giọng thâm trầm bước ra hỏi.
Anh quay mặt nhìn cô, nhìn thấy những giọt nước mắt của cô rơi xuống, muốn giang tay lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt cô, muốn xoa dịu trái tim đau đớn của cô. Nhưng anh siết tay lại lạnh lùng buông một tiếng:
- Tùy các người xử lí.
Hai tên lập tức bước ra đến bên cô lôi cô đứng dậy, kéo cô đi ra ngoài.
Cô không vùng quẫy chống cự, cũng không một tiếng kêu gào, cứ bất động mặc kệ bọn họ lôi đi, cô quay đầu lại nhìn anh, đôi mắt của cô không chứa sự tuyệt vọng, không chứa sự oán hận, cũng không chứa sự van xin. Anh không thể nhìn được gì từ đôi mắt của cô. Trước đây, chỉ cần nhìn vào đôi mắt cô, anh có thể biết được cô đang nghĩ gì.
Trước đây, suy nghĩ của cô rất đơn thuần, chỉ cần thấy cô cụp mắt nhìn chú chó nhỏ bị bỏ rơi phía bên kia đường, anh đã biết cô muốn nhận nuôi nó. Dù cô cố giấu đi chăng nữa, nhưng anh vẫn biết được cô đã đến định kì hàng tháng và bị nó hành đau bụng dữ dội…..cô luôn là một cô gái đơn thuần, không bao giờ ẩn chứa suy nghĩ sâu xa, càng đừng nói đến những âm mưu đen tối.
Có thể nói cô hoàn toàn khác với anh, cô là ánh sáng của thiên thần, còn anh là bóng đen hiểm ác. Vậy mà cô lại chấp nhận ở bên cạnh anh, lựa chọn yêu anh, dù biết anh là kẻ thù của cha cô, biết anh đang tìm cách trả thù ông. Cô từng ngây thơ nghĩ, có thể dùng tình yêu của cô để làm lắng dịu sự hận thù trong anh. Dùng tình yêu và cả cuộc đời còn lại của cô bù đắp nỗi đau của anh.
- Anh Phong, không xong rồi, cảnh sát đang đến đây – Một tên đàn em có nhiệm vụ canh gác đã vội vã chạy vào báo cáo.
- Anh Phong, bây giờ tính sao – Người thanh niên lúc nãy đứng ra ngăn cản tên kia ngăn cô vào lại gần anh hỏi.
- Thái, bảo bọn họ thả cô ta ra đi, chúng ta lo giải tán trước khi cảnh sát kéo đến – Anh bình tĩnh đáp.
- Nhưng cô ấy …..- Thái buâng khuâng do dự.
- Yên tâm, nếu cô ta dám hé răng lấy nữa lời tiết lộ, cứ khử cô ta và mẹ cô ta đi – Anh lớn tiếng nói lời đe dọa.
Bọn đàn em nghe vậy lập tức buông tay thả cô ra. Cả đám người nhanh chóng rút lui khỏi nơi này, căn nhà kho cũ lại trở nên vắng vẻ. Chỉ còn lại hai con người một còn sống, một đã chết.
Cô đã không còn sức lực để đứng dậy nữa, cô cố gắng bò lại xác ba mình, cảm giác đau đớn loan tỏa toàn thân cô, tim như chảy máu, đau đớn đến nỗi sống không bằng chết. Người cô yêu thương nhất, người vừa đêm qua đã kề tai cô thì thầm xác nhận “Anh yêu em, mãi mãi yêu em” , lại ngay lập tức ra tay sát hại ba của cô.
Đến gần xác ba cô, cô thổn thức kêu lên:
- Ba…ba….ba…con xin lỗi. Con sai rồi ….
Kêu xong cô gục ngã trên xác ba cô cho đến khi cảnh sát ập vào.
Sau khi ăn mừng cùng đám đàn em trở về nhà, toàn thân anh đầy mùi rượu, anh đã trả được thù cho cha mẹ, nhưng tại vì sao anh không có cảm giác vui sướng một chút nào cả. Anh dừng xe trước cửa nhà, gục đầu xuống vô lăng nhắm mắt nghỉ ngơi cho tỉnh rượu. Lát sau anh mới ngẩng đầu lên mệt mỏi định bước vào nha nằm nghỉ...