Gặp anh giữa hàng vạn người
Posted at 27/09/2015
554 Views
Tuy nhiên, đối với vợ chồng Dương Thị, con trai thoát khỏi án ngồi tù đã là việc may mắn lắm rồi, bồi thường ít tiền cũng chẳng sao, coi như của đi thay người.
Sau khi Dương Quang được trả tự do, Bạch Lộ không gặp anh lần nào. Cô từng lấy hết dũng khí gọi vào di động cho anh nhưng lại nhận được thông báo là số điện thoại này đã bị hủy. Anh đổi số mà không cho cô biết, thái độ đã hai năm rõ mười. Cô biết mình không cần đi tìm anh nữa rồi.
Việc đến nước này, biết đâu kết thúc trong im lặng lại là kết cục tốt nhất.
Cây dành dành mùa hè đã nở hoa, hương thơm tràn ngập khắp đất trời. Trong đêm mát lạnh, ngát hương hoa, Bạch Lộ ngồi một mình bên cửa sổ, ngắm mảnh trăng non trên trời. Mảnh trăng lưỡi liềm màu bạc hơi ẩm ướt, như mắt ai vừa mới khóc xong, gieo xuống thứ ánh sáng trong veo, lạnh lẽo.
Nhìn rồi lại nhìn, nước mắt cô lặng lẽ tuôn rơi.
PHẦN II: BÊN KIA DÒNG NƯỚC
Bên ngoài ô cửa sổ sát đất, nước sông Thames trôi êm đềm, lặng lẽ. Chương Minh Viễn thẫn thờ đứng trước cửa sổ, ánh mắt chăm chú nhìn dòng nước thật lâu. Bên kia bờ sông như phảng phất bóng hình mảnh mai của Bạch Lộ. Một chiếc váy trắng như mộng ảo, cứ khuất dần bên kia làn nước xanh, sương mờ mịt.
Chương 1:
Tháng Tám giữa hè, ánh mặt trời gay gắt. Con đường bị nắng rọi chói chang, nóng đến mức khiến người ta không đứng vững. Đến bữa trưa chẳng có ai muốn xuống lầu ăn cơm, cho nên cơm hộp trở nên đắt hàng.
Trong văn phòng tổng giám đốc Quốc tế Thiên Đô, Vương Hải Đằng và Hoắc Mai đều không có mặt, Bạch Lộ ngồi một mình ở bàn phía ngoài, dán mắt vào máy tính soạn công văn, không để ý đến việc gọi cơm.
Đang lúc bận rộn, kỹ sư mới của phòng Kỹ thuật là Tiểu Trịnh chạy đến gõ cửa, đôi mắt hấp háy ánh cười, thân thiện hỏi: “Bạch Lộ, em đã gọi cơm chưa? Phòng Kỹ thuật bọn anh đang gọi, anh gọi luôn cho em một suất nhé?”
“Vâng, cảm ơn anh! Em muốn một suất cơm thịt kho.” Anh ta cười hì hì, tiến lại gần. “Ấy, em mà cũng ăn thịt à, anh cứ tưởng những cô gái trẻ bây giờ vì giữ dáng mà chỉ ăn mỗi rau với hoa quả.”
Cô cười thản nhiên. “Em chẳng bao giờ ăn kiêng cả!”
“Được, cơm thịt kho, anh nhớ rồi! Chút nữa cơm đến, anh sẽ mang qua đây cho em.” “Vậy cảm ơn anh nhiều!”
“Đồng nghiệp cả mà, đừng khách sáo!”
Tiểu Trịnh nhiệt tình như vậy, Bạch Lộ không khó đoán ra nguyên nhân. Chẳng qua cũng là “yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”. Anh ta mới đến nên không biết rõ về cô, cứ có cơ hội là ra sức ân cần, niềm nở. Nhưng cô nghĩ, anh ta cũng sẽ sớm biết thôi.
Tiểu Trịnh tìm hiểu thông tin còn nhanh hơn cô tưởng tượng, nửa giờ sau, khi anh ta mang cơm đến cho cô, thái độ đã cẩn trọng hơn nhiều, không còn cười nói vui vẻ như trước nữa, đến cách xưng hô cũng thay đổi. “Cô Bạch, cơm thịt kho của cô đây.”
Bạch Lộ vẫn giữ vẻ bình thản nhưng trong lòng lại thầm thở dài. Cô là người phụ nữ của Chương Minh Viễn, đây là “bí mật” mà cả Quốc tế Thiên Đô trên dưới ai cũng biết. Mặc dù chưa có ai nói ra trước mặt cô nhưng thái độ của mọi người đã trở nên khách khí hơn nhiều, đến mức không như đối với một cô thư ký. Đến Tổng giám đốc Vương Hải Đằng khi nói chuyện với cô cũng luôn tỏ ra tươi cười, lễ độ.
Dù là sự khách khí của đồng nghiệp hay là nụ cười của sếp trên, cô đều biết rõ là vì vuốt mặt phải nể mũi, tất cả đều vì nể mặt Chương Minh Viễn mà thôi. Bất giác, cô nghĩ đến câu thành ngữ “cáo mượn oai hùm”. Nhưng trên thực tế, cô tuyệt đối không phải con hồ ly tinh muốn lột da hổ để làm cờ.
Bạch Lộ tiếp tục ở lại Quốc tế Thiên Đô vì Hoắc Mai liên tục gọi điện bảo cô về. Sau khi bất đắc dĩ dọn đến căn hộ của Chương Minh Viễn, cô luôn không kiềm chế được mà muốn chạy ra ngoài, không muốn từ sáng tới tối bị nhốt trong cái nơi giống như chiếc lồng kia. Nghĩ mãi, đương nhiên cô chấp nhận tiếp tục đi làm.
Trước đây, cô kiên quyết xin nghỉ việc ở Quốc tế Thiên Đô cũng vì muốn tránh Chương Minh Viễn. Giờ cô vốn không thoát nổi anh ta thì cũng không cần nghỉ việc ở Quốc tế Thiên Đô nữa. Hơn nữa, Hoắc Mai luôn rất tốt với cô, còn Tổng giám đốc Vương cũng ôn hòa. Cho nên cô lại trở về vị trí của mình.
Đã đến giờ tan sở, Bạch Lộ vẫn chẳng muốn về. Trước đây đi làm, lúc nào cũng cảm thấy thời gian sao trôi thật chậm, ngóng mãi vẫn chưa thấy hết giờ, công việc cũng quá rườm rà, làm thế nào cũng không hết được. Còn bây giờ, Bạch Lộ lại cảm thấy thời gian sao mà trôi nhanh quá, chớp mắt đã hết giờ. Công việc cũng quá ít, làm một loáng là xong. Cô lại không muốn trở về căn hộ đó nên tìm đủ việc để làm, kéo dài thời gian thêm chút nữa.
Nhưng dù thế nào thì cuối cùng vẫn phải về, cô không thể ở công ty cả đời. Mặc dù Dương Quang đã bình an vô sự nhưng cô vẫn không thể làm Chương Minh Viễn bực. Anh từng khéo nhắc nhở cô: “Đừng tưởng Dương Quang được bình an vô sự thì cô có thể bỏ trốn! Cô trốn rồi, không khéo anh ta lại vướng vào chuyện khác, đến lúc đó đừng có quay lại cầu xin tôi.”
Cô hiểu ý của anh, là đang cảnh cáo cô đừng tưởng
Dương Quang được thả thì cô có thể trở mặt. Đến khi đó, anh nghĩ ra trò gì khiến Dương Quang bất cẩn mà gây ra chuyện lớn thì dễ như trở bàn tay. Nói cho cùng, cô vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời, không thể qua cầu rút ván được.
Bạch Lộ lê từng bước trở về căn hộ. Khi mở cửa, cả căn phòng yên lặng như một bức tranh tĩnh vật. Xem ra hôm nay Chương Minh Viễn lại không ở nhà, nếu anh ở nhà thì nhất định sẽ mở ti vi, con người này chịu không nổi sự yên tĩnh, không tạo ra chút âm thanh gì sẽ cảm thấy bứt rứt không yên.
Cô thở phào nhẹ nhõm. Anh cứ ở nhà cô lại cảm thấy không thoải mái. May mà anh cũng lắm bạn bè, thường xuyên không về nhà, có khi mấy ngày liền chẳng thấy bóng dáng đâu, trong căn hộ rộng như vậy chỉ có một mình cô. Suốt ngày im ắng không tiếng người, cô tịch như rừng sâu núi thẳm.
Trong phòng rất sạch sẽ, khắp nơi không có một hạt bụi, xem ra cô quét dọn đã ghé qua lúc chiều. Trời nóng quá, khắp người nhớp nháp mồ hôi, cô vào phòng tắm tắm qua, sau đó tiện thể giặt luôn quần áo, mang ra ban công phơi. Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng mở cửa, là Chương Minh Viễn.
Anh thay dép, đi vào nhà, ngón trỏ quay quay chùm chìa khóa, trông thấy cô ôm đống quần áo liền nhếch mép cười. “Cô tắm rồi à? Tiếc thật, tôi còn định về tắm cùng cô cơ đấy!”
Cô lạnh lùng không thèm để ý, coi anh ta như kẻ vô hình, không nghe thấy, cũng không nhìn thấy, chỉ tập trung phơi quần áo.
Thực ra từ khi chuyển đến đây, Chương Minh Viễn chưa từng động vào cô. Bình thường anh ngủ ở phòng ngủ chính, cô ngủ ở phòng dành cho khách, cả hai nước sông không phạm nước giếng. Điều này vừa nằm trong vừa nằm ngoài dự liệu của cô. Bởi ngay từ đầu, khi đưa ra điều kiện, anh cũng nói rất rõ ràng, muốn cô chuyển đến ở cùng là để phá vỡ “bàn tính như ý” của cô, không cho cô được vẹn cả đôi đường, nhờ anh cứu bạn trai ra rồi tiếp tục cùng anh ta hạnh phúc. Thực ra anh chẳng hứng thú với cô, chuyện ở khách sạn hôm đó cũng do cô chủ động lấy thân ra làm mồi nhử để đưa anh vào tròng. Cuối cùng chính cô cũng bị nhốt trong cái tròng đó.
Cũng may cái gọi là chung sống này không cần phải chung giường, cô thầm cảm thấy may mắn vì điều đó. Nếu Chương Minh Viễn có điểm nào tốt thì đây chắc chắn là một trong số đó, anh không thuộc loại háo sắc. Tuy nhiên, mặc dù chẳng bao giờ động đến cô nhưng lúc nói chuyện, anh vẫn thường giở giọng mờ ám, như hai người gần gũi nhau lắm vậy. Cô biết thực ra anh chỉ muốn làm cô khó chịu nên mỗi lần như thế, cô đều giữ thái độ lạnh lùng, không thèm để ý đến anh.
Thấy Bạch Lộ không thèm để ý đến mình, anh nhún vai làm bộ thở dài. “Cô làm tình nhân kiểu gì vậy, tôi về đã không mỉm cười chào đón, lại còn thái độ với tôi!”
Cô thực sự không nhịn được nữa, lạnh lùng nói: “Nếu anh chê tôi làm không tốt, vậy kiếm người khác thế chân đi!”
“Tôi biết tìm đâu ra người tốt hơn chứ, cô chỉ tôi đi!”
Trái tim bỗng rung lên một nhịp, giọng nói tức khắc dịu đi vài phần: “Chương Minh Viễn, thực ra ở công ty có vài đồng nghiệp trẻ, xinh đẹp lại độc thân, rất ngưỡng mộ vị cố vấn đại nhân như anh đấy. Nếu anh đồng ý, tôi sẽ giới thiệu cho!”
Vứt chùm chìa khóa trong tay xuống bàn trà đánh “keng” một tiếng, Chương Minh Viễn nhếch mép cười, giọng nói mang theo chút lạnh lùng: “Cô muốn tìm người thay thế để mình thoát thân sao? Đừng có tưởng bở! Tôi nói cho cô biết, Bạch Lộ, từ trước tới giờ chưa ai dám lừa tôi như cô cả, mà lại không chỉ một lần, cho nên tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cô!”
Bị anh đi guốc trong bụng, Bạch Lộ nhất thời thẹn quá hóa giận, càng tỏ vẻ lạnh lùng. “Được, nếu đã vậy, anh cũng đừng trách tôi làm không tốt. Xin lỗi, mặt tôi từ bé vốn vậy rồi, thấy không đẹp thì anh đừng nhìn nữa!”
Sau đó cô đi thẳng về phòng, đóng cửa lại. Ngoài phòng khách, Chương Minh Viễn chưa ngủ, mở ti vi ồn không chịu được, cô nghĩ nhất định là anh cố ý. Cũng không muốn ra bảo anh vặn nhỏ tiếng đi, cô đành cố nhịn, thử bịt tai nhưng rốt cuộc vẫn không ngủ được.
Mãi đến quá nửa đêm, Chương Minh Viễn mới tắt ti vi đi nghỉ, căn phòng trở lại trạng thái yên tĩnh. Bạch Lộ mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Cả đêm không được ngon giấc, đến sáng, Bạch Lộ đương nhiên ngủ quá thời gian. Khi tỉnh dậy, cô phát hiện đồng hồ đã chỉ chín giờ. Vội vàng nhảy xuống giường, cô dùng tốc độ nhanh nhất có thể để chải đầu, thay quần áo.
Cửa phòng ngủ của Chương Minh Viễn đang để ngỏ, hẳn là anh đã dậy rồi nhưng trong phòng lại chẳng có người. Anh là vậy, cứ như thần rồng thấy đầu chẳng thấy đuôi. Căn hộ này, anh đi lúc nào, về lúc nào, hoàn toàn không có cái gọi là quy luật. Cô cũng chẳng quan tâm làm gì.
Xuống lầu, Bạch Lộ vội vàng chạy ra ngoài. Trong khu chung cư cao cấp này, người chạy vội vàng như cô rất ít, vì nhà nào cũng có xe nên chắc chỉ có cô đi bộ.
Đường lại tắc đến không nhích nổi, lúc đến được công ty đã hơn mười một giờ, ca làm sáng nay, Bạch Lộ vốn không đi làm. Cô rất áy náy. “Xin lỗi, chị Hoắc!”
“Không sao, hôm nay cũng chẳng có việc gì! Ấy, sao mắt em lại thâm quầng thế kia, chắc tối qua ngủ không ngon hả? Nếu không được khỏe thì cứ về nghỉ đi, chị cho em nghỉ phép một ngày.”
Bạch Lộ không suy nghĩ mà lập tức trả lời: “Không cần đâu ạ, em không sao!”
Đến trưa, bỗng nhiên có việc tìm đến cửa. Khi di dộng đổ chuông, Bạch Lộ nhìn lên màn hình thì vô cùng ngạc nhiên. Là số điện thoại từ Vô Tích, hẳn là chú hay thím nào của cô gọi...