Gặp anh giữa hàng vạn người
Posted at 27/09/2015
553 Views
Căn phòng đã trở lại yên bình, Bạch Lộ nhẹ nhàng ngồi dậy, mặc quần áo, sau đó tìm quần lót của Chương Minh Viễn lau qua những vết bẩn trên giường, rồi dùng một chiếc túi nylon gói lại, bấm máy gọi cho Thiệu Dung tới mang vật chứng này đi trước. Còn cô một mình ở lại, chờ anh tỉnh dậy để nói chuyện.
Thiệu Dung muốn ở lại cùng cô để nói chuyện với anh ta. “Người như Chương Minh Viễn được chiều chuộng quen rồi, em gài bẫy làm anh ta lỗ nặng, chị e anh ta sẽ thẹn quá hóa giận mà giở thói vũ phu. Để em một mình ở lại nói chuyện với anh ta, chị quả thực không yên tâm.”
Cô kiên quyết từ chối. “Có người lạ ở đây anh ta càng cảm thấy mất mặt, sẽ càng nóng giận mà thôi. Không sao đâu chị, anh ta cũng không nổi nóng đến mức giết người đâu, cứ để anh ta đánh vài cái cũng chẳng sao. Nếu anh ta không hợp tác, em sẽ đem tấm thân tàn đi báo án, như vậy lại càng đáng tin.”
Quả nhiên Chương Minh Viễn đã ra tay trong cơn nóng giận, một cái tát ập đến, cả người cô bổ nhào sang tay ghế, gò má tê rần và đau nhức, trong miệng có vị tanh của máu.
Anh dùng sức rất mạnh nhưng cô không cảm thấy sợ hãi chút nào, giây phút khiến cô sợ hãi nhất đã qua. Sự hy sinh của cô lớn đến vậy, phải trả giá nhiều như vậy, giờ đã đến thời khắc bức cung, tuyệt đối không thể nhút nhát mà chùn bước. Anh còn chần chừ không hợp tác, cô sẽ tung đòn sát thủ, nhắc nhở anh, chiếc quần lót của anh đang ở trong tay cô. Cô học điều đó từ Lewinsky, cô thực tập sinh ở Nhà Trắng dựa vào một chiếc váy có dính tinh dịch mà khiến Tổng thống Mỹ vướng vào scandal bế bối tình dục. Cô nghĩ, Chương Minh Viễn cũng chẳng phải kẻ ngu ngốc, hẳn không đến nỗi để sự việc căng thẳng đến mức đó.
Anh suy nghĩ hồi lâu, đáp án đưa ra lại nằm ngoài dự liệu của cô. “Được, tôi có thể nhận lời cứu bạn trai cô, nhưng tôi cũng có một điều kiện.”
Ngừng một lúc, anh nói: “Yêu cầu của tôi rất đơn giản, từ hôm nay, cô dọn đồ đến chỗ tôi ở, đến khi tôi cho phép mới được đi!”
Cô kinh ngạc. “Anh… như vậy là có ý gì?”
Ý của anh là gì, anh nói cho cô rất rõ ràng, rành mạch, ngữ khí bất cần và tàn nhẫn. Cô nghe xong lập tức hiểu ra, thực ra anh không phục vì bị cô giăng bẫy, trong lòng khó chịu vì ngậm một cục tức nên cũng quyết tâm không để cô yên. Anh làm vậy, mục đích chính là ngăn không cho cô và Dương Quang tiếp tục đến với nhau. Anh không cam tâm cứ để bị cô uy hiếp, ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của cô, bèn phản lại một đòn rất bất ngờ: Người được cứu ra rồi thì làm được gì chứ, cô đừng mong có thể tiếp tục cùng anh ta chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào, mà chỉ có thể nhún nhường, vì đại cục mà làm người tình của anh. “Nếu không đồng ý, vậy thì cứ việc mặt dày mà làm loạn, tôi sẽ chơi với cô đến cùng, có điều việc của tôi có thể trì hoãn nhưng vụ án của bạn trai cô hẳn không hoãn được lâu.”
Bạch Lộ cứ nghĩ mọi việc đã được cô sắp đặt chu toàn, nào ngờ Chương Minh Viễn vẫn còn cơ hội phản kích, mà đòn này lại như đánh vào đầu rắn, nhằm đúng điểm yếu của cô. Vẻ mặt anh như mang nỗi hận kiểu không cam tâm khuất phục mà bất cần xông tới.
Hơn nữa, vụ án của Dương Quang cũng không nên kéo dài, cuộc sống tù tội của anh như thế nào, một ngày dài như một năm, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được chứ đừng nói một khi đã chính thức chịu án, chính thức bị đưa vào trại giam, chịu đòn và sự bắt nạt của những tù nhân cũ. Chỉ cần nghĩ một chút thôi, trong lòng cô đã khó chịu đến cực độ. Dương Quang của cô, một chàng trai luôn luôn tỏa sáng, sao có thể bị nhốt trong tù ngục?
Còn cô, phải chăng cũng không còn lý do để tiếp tục đi cùng Dương Quang? Trước đây, cô định sau khi trả hết tiền cho Chương Minh Viễn sẽ giải thích mọi chuyện với Dương Quang, và tin rằng anh nhất định sẽ hiểu. Nào ngờ vận mệnh lại vô thường đến thế, đất bằng nổi phong ba, Dương Quang vướng phải chuyện khủng khiếp như vậy. Anh cũng vì oán hận cô, ngày hôm đó, ở đồn cảnh sát, anh chẳng buồn nhìn cô lấy một lần, như kẻ xưa nay chưa từng quen biết. Không, thậm chí còn chẳng bằng người lạ, ít ra anh sẽ không hận một người mình không quen.
Hơn nữa, giờ đây cô cũng không còn là cô gái trong sạch Dương Quang từng yêu. Cô đi tìm anh giải thích cũng vô ích. Liệu anh có tin cô vì cứu anh mới lên giường cùng Chương Minh Viễn? Hay chấp nhận thực ra cô và Chương Minh Viễn từ lâu đã có mối quan hệ bất chính? Cô không chắc chắn. Một khi đã vậy, cô còn kiên trì làm gì?
Nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Lộ biết mình đã không còn lựa chọn. Nhắm mắt lại, trước mặt cô chỉ là bóng tối, cô nghe thấy giọng nói nhẹ như tơ của mình: “Được, tôi đồng ý!”
Hôm sau, Bạch Lộ thu dọn những đồ đạc đơn giản chuyển đến căn hộ của Chương Minh Viễn. Chương Minh Viễn cũng giữ lời, lập tức lo lót cho vụ án của Dương Quang.
Âu Vũ Trì không thể lý giải nổi chuyện này. “Minh Viễn, không phải cậu đã nói chắc như đinh đóng cột rằng sẽ không nhúng tay vào việc này hay sao? Sao lại đổi ý rồi, Bạch Lộ thôi miên cậu rồi à?”
Mặt Chương Minh Viễn không chút biểu cảm, hít một hơi thuốc, giọng cứng nhắc: “Cứ coi như tôi bị cô ta thôi miên đi!”
Hai người vốn là bạn rất thân, Âu Vũ Trì chân thành khuyên bảo: “Minh Viễn, thực ra những chuyện thế này cậu quả thực không nên nhúng tay vào. Vụ án giao thông do người say rượu lái xe giờ rất được dư luận chú ý, rất dễ trở thành đề tài nóng trên internet. Nếu cậu tìm cách giúp Dương Quang thoát tội, không chừng khiến người nhà nạn nhân tức giận, bất mãn mà đi kiện cáo khắp nơi, ít nhiều cũng gây phiền hà cho cậu. Nếu sự việc đến tai ông già nhà cậu thì chẳng tốt đẹp gì đâu! Ông ấy vốn không cho phép chị em cậu lợi dụng những mối quan hệ bên ngoài của ông để làm những chuyện linh tinh, nhất là những sự việc nhạy cảm, dễ kích động quần chúng như thế này.”
Sao Chương Minh Viễn có thể không biết mình không nên nhúng tay vào những việc như thế nhưng hiện giờ anh đang cưỡi trên lưng cọp nên không thể không theo.
“Tạm thời cậu đừng nói gì nữa, cùng tôi đi gặp luật sư biện hộ của Dương Quang trước đã. Theo Bạch Lộ nói thì cái gã đen đủi này bị đổ oan, nếu quả thực là vậy thì việc tôi nhúng tay vào cũng không có gì phiền phức.”
Tại một quán trà đã hẹn trước, vị luật sư thuật lại cho Chương Minh Viễn nghe tường tận những chi tiết khả nghi trong vụ án, vừa lắng nghe anh ta vừa suy nghĩ. “Nếu Dương Quang không nói dối, trí nhớ cũng không có gì nhầm lẫn, khi đó quả thực có một người phụ nữ lái xe đưa anh ra rời khỏi quán bar, vậy thì người gây tai nạn trăm phần trăm không phải anh ta mà chính là người phụ nữ kia.”
Luật sư vừa gật đầu vừa buông tay vẻ bất lực. “Tôi tin đương sự của tôi không nói dối nhưng vấn đề ở chỗ không thể tìm ra người phụ nữ kia.”
Âu Vũ Trì như dội thêm gáo nước lạnh. “Cho dù có tìm được cô ta, nếu không có bằng chứng thuyết phục, cô ta cũng có thể kiên quyết không nhận tội.”
Chương Minh Viễn suy tính một hồi, trong đầu bỗng lóe lên một ý. “Giờ muốn tìm người phụ nữ kia quả rất khó, muốn cô ta nhận tội càng không thể, nhưng chúng ta có thể thử tìm xem, khi đó có ai nhìn thấy một người phụ nữ áo tím lái chiếc Jetta màu trắng đi qua. Đoạn đường từ quán bar đến nơi xảy ra tai nạn tổng cộng có vài tuyến đường có thể đi, chúng ta lần lượt liệt kê các tuyến đường, sau đó điều tra theo từng tuyến đường xem có manh mối gì không.”
Đây quả thực là một biện pháp, mặc dù hy vọng rất mong manh nhưng ít ra cũng còn hơn không có hy vọng. Chương Minh Viễn đích thân đi tìm một vị lãnh đạo cốt cán của ngành công an trong thành phố, thận trọng thỉnh cầu xin giúp đỡ. “Ban đầu, cháu quả thực không dễ mở miệng để cầu xin chuyện này, dù sao cũng là người anh em này không cẩn thận mà gây ra chuyện. Cha cháu thường ngày cũng căn dặn, nếu không có việc gì thì đừng làm phiền các chú, nhưng hai ngày nay cháu mới được biết vụ án này thực ra còn nhiều uẩn khúc, nhiều khả năng người anh em của cháu bị vu oan, cho nên, có thể nhờ chú Điền nói một câu để cấp dưới điều tra lại không ạ?”
Cha Chương Minh Viễn từng là cấp trên của vị lãnh đạo này. Con của sếp cũ đích thân đến nhờ cậy, đương nhiên ông không thể không nể mặt mà vui vẻ nhận lời.
Cấp trên đích thân gọi đến hỏi han về vụ án, chỉ ra những uẩn khúc cần điều tra rõ ràng, đội cảnh sát giao thông tuyến dưới cũng không dám coi nhẹ, bèn lật lại vụ án của Dương Quang, điều tra lần nữa. Làm theo ý kiến của Chương Minh Viễn, đánh dấu từng tuyến đường từ quán bar đến địa điểm xảy ra tai nạn, tổng cộng có ba tuyến đường có thể đi. Cả ba tuyến đường đều có người đến điều tra, thăm dò xem hôm xảy ra tai nạn có ai nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo tím lái xe qua. Đối tượng thăm dò trọng điểm đương nhiên là các hàng quán ven đường.
Tại một cửa hàng thuốc, cảnh sát tìm được một manh mối quan trọng. Một nhân viên thu ngân khi bị hỏi đi hỏi lại nhiều lần đã nhớ ra một chuyện, rằng khoảng mười một giờ đêm hôm đó, có một người phụ nữ mặc áo tím đến mua một hộp bao cao su. Cô ta vội vội vàng vàng, thanh toán xong lập tức rời đi. Vì thứ cô ta mua là đồ dùng cho sinh hoạt gối chăn, hơn nữa lại lấy loại đắt nhất nên nhân viên thu ngân không khỏi dùng ánh mắt hiếu kỳ tiễn cô ta ra ngoài, thấy cô ta lên một chiếc Jetta màu trắng đang dừng trước cửa rồi phóng đi.
Cảnh sát lập tức truy hỏi: “Có phải cô ta lên ghế lái không?” “Đúng vậy!”
“Vậy khi đó, cô có thấy người nào ngồi trên ghế phụ không?”
“Khi cô ta mở cửa xe ra, tôi thấy có người nằm bên ghế phụ.” Cô nhân viên thu ngân như sợ cảnh sát nghe không hiểu, còn dùng bút vẽ lại. “Ghế được ngả nằm, người trên đó nằm yên bất động. Tôi đoán có thể anh ta say rượu.”
Lời khai của cô nhân viên thu ngân ở hiệu thuốc khiến người phụ nữ áo tím không còn là lời khai từ một phía của Dương Quang. Các tình tiết như chiếc Jetta trắng cùng một người đàn ông nằm trên ghế phụ mà cô ta nói đến đều chứng thực cho lời khai của anh ta. Để xác minh, cảnh sát còn căn cứ vào lời khai của cô nhân viên thu ngân, xem băng ghi hình tại một ngã rẽ cách hiệu thuốc khoảng vài trăm mét. Camera cũng chứng minh, mười một giờ một phút đêm hôm đó, chiếc Jetta của Dương Quang đã chạy qua. Thời gian này trùng khớp với thời gian người phụ nữ mặc áo tím đi vào cửa hàng thuốc như lời cô nhân viên thu ngân đã nói. Như vậy đã có thể xác định, đêm xảy ra tai nạn, người lái chiếc Jetta không phải Dương Quang mà là một phụ nữ áo tím. Vụ tai nạn xảy ra lúc mười một giờ hai mươi tám phút, cô ta mới là kẻ tình nghi số một.
Nắm bắt cơ hội này, cảnh sát lại tập trung điều tra con đường nhỏ ven bờ sông, nơi phát hiện ra Dương Quang cùng chiếc xe gây tai nạn. Vì sau khi người phụ nữ áo tím lái xe gây tai nạn rồi bỏ chạy, cô ta nhất định đã xuống xe ở đây và đổ tội cho Dương Quang. Đêm đó, liệu quanh đây có ai vô tình nhìn thấy cô ta?
Công tác điều tra ở con đường này ban đầu có chút không thuận lợi, hỏi rất nhiều người nhưng vẫn chẳng thu thập được gì. Sau này, cảnh sát thay đổi hướng tư duy, sau mười một rưỡi đêm mới cử người đến hỏi thăm những người đi qua đó. Kết quả, khi hỏi một người phụ nữ trung niên vừa tan ca đêm, chị ta đã gật đầu và nói: “Một chiếc xe con màu trắng hả? Cách đây không lâu, một buổi tối khi tan làm về, tôi có thấy.”
Người phụ nữ này nói, đêm đó, sau khi tan ca, đang đạp xe về nhà, một chiếc xe con màu trắng loạng choạng từ phía sau vụt qua, suýt đâm phải chị ta. Lúc đó chị ta còn quát lớn một câu: “Chạy nhanh vậy đi ăn cướp à!”
Sau đó chị ta tiếp tục đạp xe đi, khi rẽ vào con đường gần khu nhà mình, lại thấy một chiếc xe con màu trắng đỗ dưới bóng cây ở phía xa. Cửa bên ghế lái để ngỏ, một phụ nữ đứng trước cửa xe đang cúi người, kéo gì đó trong xe. Chiếc gối dựa màu đỏ đã che mất tầm nhìn, chị ta không thấy người phụ nữ kia kéo cái gì, chỉ cảm thấy cô ta phải kéo rất vất vả, như đang lấy thứ đồ gì vậy, nhưng sau đó lại tay không mà đứng thẳng lên, đóng cửa xe. Dường như phát hiện ra ánh mắt hiếu kỳ, người phụ nữ kia liếc về phía chị ta một cái rồi lập tức quay người bỏ đi theo hướng ngược lại, bước chân vội vàng.
“Khi đó tôi đã thấy cô ta có vẻ hơi kỳ quặc nhưng cũng không để ý lắm. Vì đã về đến nơi nên tôi vội vàng đi lên nhà, gia đình tôi ở ngay trong khu này.”
Khu nhà người phụ nữ trung niên chỉ chỉ cách nơi phát hiện chiếc xe vài trăm mét. Viên cảnh sát nhìn chị ta một lúc rồi hỏi: “Chị có nhớ người phụ nữ đó có đặc điểm gì không? Ví dụ như mặc đồ màu gì?”
Không cần suy nghĩ, chị ta lập tức trả lời: “Màu tím.
Thoạt đầu khi ở dưới bóng cây, tôi không nhìn rõ cô ta mặc màu gì nhưng khi cô ta đi về phía con đường đó, vừa khéo có vài bóng đèn đường, chiếu rõ mồn một, là màu tím nhạt. Phải rồi, tôi còn nhớ hai chữ số cuối cùng trên biển số xe.”
“Ồ, là số nào vậy?”
“Số mười tám, vừa khéo trùng với tuổi con gái tôi.” Biển số xe của Dương Quang có hai số cuối chính là mười tám, mọi chi tiết thu thập được đều trùng khớp. Rõ ràng người phụ nữ mặc áo tím kia sau khi hoảng hốt lái xe khỏi hiện trường gây tai nạn đã cho xe dừng ở con phố này, sau đó kéo Dương Quang đang nằm say khướt ở ghế phụ sang ghế lái, đổ tội cho anh.
Vụ án điều tra tới đây, có thể nói về cơ bản đã rõ ràng. Mặc dù vẫn chưa tìm ra tên tuổi, thân phận người phụ nữ kia nhưng Dương Quang đã được loại khỏi danh sách bị tình nghi, nhanh chóng được thả. Chỉ là, dù anh không phải người lái xe nhưng chiếc xe gây tai nạn là của anh nên phải có trách nhiệm bồi thường một khoản...