Gặp anh giữa hàng vạn người
Posted at 27/09/2015
557 Views
Vài ngày không gặp, trông cô tiều tụy đi rất nhiều. Chiếc cằm thon ngày càng gầy, đôi mắt trũng sâu, để lộ quầng thâm. Anh đã một lần mềm lòng rồi bị hớ, đến nỗi bị cô lừa gạt, lần này, anh không những chẳng mềm lòng mà còn không khách khí đuổi thẳng cô ra ngoài.
Cô cũng thật lì lợm, đứng canh trước cửa mãi không đi.
Anh cùng Âu Vũ Trì rời khỏi phòng xuống quán bar kiếm gì uống, cô cũng một mực bám theo. Đến khi bước vào quán bar dưới sảnh, cô mới đứng lại, lưỡng lự không vào.
Anh nhận ra sự do dự ấy, cũng lờ mờ đoán được nguyên nhân. Đột nhiên trong đầu lóe lên ý tưởng, anh nghĩ mình vẫn có thể được hả giận thêm nữa. Quả nhiên, không ngoài dự tính, khi phát hiện anh chỉ đùa bỡn cô như mèo vờn chuột, cô cũng tức giận giống anh đêm đó, như muốn phát điên. Cầm lấy ly nước cam, hất thẳng về phía anh, nghiến răng nghiến lợi. “Chương Minh Viễn, anh chết đi!”
Anh đã sớm phòng bị, cô gái như Bạch Lộ, bình thường có vẻ nhỏ bé, vô hại như hạt sương nhưng một khi đã giận sẽ lập tức biến thành một cơn mưa đá khiến đối phương sứt đầu mẻ trán.
Anh nhanh chóng né người tránh ly nước cam, tư thế vẫn vô cùng tao nhã, khóe miệng lộ rõ vẻ khoái chí. “Làm gì mà giận dữ vậy? Cô không chịu thì thôi, tôi cũng chẳng miễn cưỡng cô. Tôi không thích bức con nhà lành.”
Dĩ nhiên anh không muốn ép buộc cô. Thực ra, cho dù cô có miễn cưỡng đồng ý lên giường cùng anh, anh cũng không đồng ý. Anh luôn cảm thấy chuyện chăn gối phải tình em ý tôi mới thú vị, như Bạch Lộ thì chỉ vì muốn cứu bạn trai mới chấp nhận lên giường cùng anh. Cơ thể cô ở bên anh nhưng đầu óc lại nghĩ đến kẻ khác, vậy thì còn gì thú vị chứ? Anh cũng chẳng phải không kiếm được phụ nữ.
Trút được cơn giận, lòng dạ Chương Minh Viễn thoải mái hơn nhiều, cao hứng cùng Âu Vũ Trì cụng hai ly. Gần mười hai giờ, Âu Vũ Trì nhận được một cuộc gọi, cô nàng minh tinh mới đổ của anh ta nhõng nhẽo đòi anh ta đến phim trường thăm. “Tối nay phải diễn đến quá nửa đêm cơ, buồn ngủ và đói chết đi được, anh cũng không đến thăm em sao?”
Âu Vũ Trì hỏi Chương Minh Viễn có muốn đi cùng không, anh chẳng nghĩ đã lắc đầu. “Không có hứng, không đi! Tôi uống hơi nhiều rồi, lên lầu ngủ thôi!”
Chương Minh Viễn có chút choáng váng, một mình đi về phòng, chuẩn bị tắm rồi đi ngủ. Vừa cởi được cúc áo đầu tiên thì nghe thấy có người gõ cửa, anh ta tưởng Âu Vũ Trì quên gì quay lại lấy liền ra mở cửa, lại là Bạch Lộ đứng ngay trước mặt, khuôn mặt trắng bệch, như bất chấp tất cả. “Tôi đến để cùng anh lên giường.”
Anh sững sờ, sau đó cười một tiếng đầy vẻ giễu cợt. “Vậy sao? Nhưng giờ tôi thay đổi ý định rồi, không cần cô nữa, cô đi đi!”
Nói xong, anh ta toan đóng cửa nhưng cô vẫn cố chen vào. “Anh không thể nói mà không giữ lời. Anh từng nói, chỉ cần tôi làm cho anh thỏa mãn ở trên giường, anh sẽ cân nhắc việc cứu bạn trai tôi.”
Vừa rồi cô cũng rõ anh chỉ nói đùa, còn giận dữ hắt ly nước cam vào anh, bảo anh đi chết đi, giờ lại quay lại đứng trước cửa. Xem ra cô quả thực coi anh ta như cọng cỏ cứu mạng cuối cùng nên bám lấy không rời.
Anh chẳng buồn dây dưa với cô, cố tình dùng giọng khích bác. “Giờ tôi phải tắm, cô thực sự muốn ngủ cùng tôi à? Được thôi, vậy thì cởi hết đồ ra rồi cùng tắm đi!”
Cô như bị đông cứng, không nói thêm gì nữa. Anh biết cô chỉ là nhất thời làm liều, mang một nỗi niềm bi thương, sẵn sàng hy sinh vì tình yêu. Nếu không phải là anh mà là gã đàn ông khác, lẽ nào mỡ đến miệng mèo lại không ăn. Nhưng anh không hứng thú với những trường hợp không cam tâm tình nguyện thế này.
Cũng không nói thêm gì nữa, anh đi thẳng vào phòng tắm, cởi quần áo tắm rửa. Khi từ phòng tắm bước ra, anh thấy cô vẫn đứng ngẩn người trong phòng khách.
“Cô vẫn chưa đi à?”
Cô im lặng chẳng nói một lời, anh cũng mặc cô đứng đó, trước khi đóng cửa phòng ngủ còn lạnh lùng nhắc nhở: “Lúc nào đi nhớ khóa cửa giúp tôi, cảm ơn!”
Nằm trên chiếc giường rộng rãi và êm ái, sau khi thoải mái thả lỏng toàn thân, cộng thêm hơi men Brandy, Chương Minh Viễn nhanh chóng rơi vào giấc ngủ sâu.
Mơ màng trong cơn say, anh lờ mờ cảm thấy như có người vừa nằm xuống bên cạnh. Mơ hồ với tay qua, tay chạm phải một mảng da thịt mượt mà và mềm mại, mũi phảng phất ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ, là mùi của hoa nhài. Anh mơ màng mò mẫm tiếp, những ngón tay trượt trên làn da mịn màng, lòng bàn tay đột nhiên chạm phải bầu ngực nhỏ nhắn nhưng rắn chắc, mướt mát như đào mật. Trong phút chốc, dòng máu pha chút hơi men trong huyết quản giống như rơm gặp lửa, bốc cháy không cách nào ngăn chặn. Cơ thể bị dục tình thức tỉnh lập tức bùng cháy…
Chương Minh Viễn ngỡ mình nằm mơ, một giấc mộng xuân cực đẹp. Nhưng sau khi anh mơ hồ tỉnh dậy, lại phát hiện việc này không giống giấc mộng xuân biến mất không dấu vết, Bạch Lộ đang lặng lẽ ngồi trên chiếc sofa ở bên cạnh.
Cô đã mặc quần áo chỉnh tề, vẻ mặt cũng vô cùng bình tĩnh. Xem ra cô đã ngồi đó cả đêm như không có chuyện gì xảy ra cả nhưng anh biết rõ, đêm qua cô đã lên giường của anh, nhân lúc anh đang say ngủ. Anh không ngờ cô lại dám làm như vậy.
Sau phút kinh hoàng, anh bỗng ngồi thẳng dậy, thẹn quá hóa giận. “Ai cho cô vào đây? Tôi đã nói không cần cô lên giường với tôi, cô vẫn mặt dày tìm đến. Tôi chưa thấy cô gái nào tệ như cô. Tôi nói cho cô biết, cho dù cô có ngủ cùng tôi, tôi cũng không cứu bạn trai cô đâu, cô cứ ở đó mà chờ tiễn anh ta vào tù.”
Những lời cay độc của anh, Bạch Lộ nghe mà không chút xao động, bộ dạng bình tĩnh, giọng nói cũng đều đều: “Chương Minh Viễn, bây giờ tôi không cầu xin anh nữa mà nói cho anh biết, anh phải cứu bạn trai tôi.”
Anh giận dữ, cười lạnh nhạt. “Vì sao tôi phải giúp cô? Dựa vào cái gì? Dựa vào việc cô đã hiến thân cho tôi một lần sao? Cô tưởng mình còn là gái trinh mười tám tuổi chắc! Đã là đồng nát chẳng đáng một xu rồi!”
“Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ báo cảnh sát rằng anh cưỡng bức tôi.”
Lời nói thốt ra từ đôi môi Bạch Lộ nhẹ tựa lông hồng, nhưng khi lọt vào tai Chương Minh Viễn lại nặng tựa ngàn cân khiến toàn thân anh chấn động. Lúc này anh mới hiểu ra mọi chuyện, vì sao đêm qua rõ ràng cô đã hùng hổ bỏ đi, rồi lại quay trở lại, cô đã diễn một vở kịch để lừa anh. Chẳng trách đêm qua, khi anh bảo cô cởi quần áo cùng vào tắm, cô nhất định không vào, anh còn tưởng cô lại nuốt lời, thực ra cô sợ lúc tắm chung mà phát sinh quan hệ thì sẽ chẳng giữ được chứng cứ gì.
Không ngờ Bạch Lộ lại uy hiếp anh. Mặt anh xám lại, trả đũa bằng giọng không hề yếu thế: “Cô muốn kiện tôi tội cưỡng bức? Được, có bản lĩnh thì cô cứ kiện đi, xem cô có thể thắng kiện không. Tối qua, rất nhiều bạn bè tôi ở đây có thể chứng minh rằng tôi vốn chẳng thèm nhìn cô thì làm sao cưỡng bức cô được? Hơn nữa, cô có tin không, tôi có cách để cơ quan công an lấy lý do không đủ chứng cứ mà không nhận thụ lý vụ án của cô.”
“Cơ quan công an không thụ lý, tôi sẽ tìm đến Bộ Công an, Bộ Công an không thụ lý, tôi sẽ đến Quốc hội kêu oan. Tôi sẽ đăng bài lên mạng, tố cáo anh dựa vào gia thế mà cưỡng bức tôi. Giờ những bài viết thế này có tỉ lệ người xem rất cao, rất dễ thu hút sự quan tâm của xã hội. Cho dù cuối cùng tôi không thắng kiện, người khác cũng chẳng nghĩ anh trong sạch, mà cho rằng anh đã ỷ vào thế lực của gia đình để dẹp chuyện rắc rối này. Hơn nữa, nếu chuyện loan ra khắp thành phố, nhất định anh sẽ rất mất mặt. Những kẻ có gia thế như anh hẳn sẽ không chịu vì thế mà mất mặt đâu nhỉ? Dù sao cũng chẳng còn gì để mất, cái danh trong sạch tôi cũng không cần nữa. Chương Minh Viễn, anh nghĩ cho kĩ đi, có muốn chết chung với tôi không?”
Giọng Bạch Lộ bình thản như đang nói về một người khác vậy, nhưng từng từ đều thể hiện rõ quyết tâm - quyết tâm dồn anh đến đường cùng. Chương Minh Viễn lại lần nữa bị cô làm cho tức giận, lửa giận hừng hực cháy trong lòng, nóng đến mức anh không có cách nào giữ được bình tĩnh nữa, liền giận dữ lật tung chiếc chăn, nhảy xuống giường, xông tới tát cô một cái. “Bạch Lộ, cô giỏi lắm!”
Anh tát rất mạnh, một bạt giáng xuống khiến cả người Bạch Lộ lảo đảo, ngã bổ nhào ra tay vịn của sofa.
Đây là lần đầu tiên Chương Minh Viễn đánh phụ nữ, trước đây anh luôn coi thường những kẻ đánh phụ nữ, cảm thấy những kẻ ỷ thế mạnh trời cho mà uy hiếp một cô gái yếu đuối quả thực quá làm mất mặt đấng nam nhi. Nhưng lần này anh thực sự quá giận, lửa giận thiêu rụi cả lý trí, đến bản thân chưa mặc gì cũng không để ý, cứ thế nhảy từ trên giường xuống tát cô. Tát xong mới chợt nhớ mình vẫn đang lõa thể, vội vàng quay người tìm quần áo.
Anh nhớ đêm qua sau khi tắm xong còn mặc quần con, cái quần đó giờ ở đâu rồi? Theo bản năng, anh tìm trên giường trước, lật chăn lên, bỗng nhiên ngây người. Trên giường có vết máu, một màu đỏ thẫm loang lổ trên ga trải giường.
Điều đó… thực sự ngoài dự liệu của anh. Anh không nghĩ đây là lần đầu tiên của cô, còn tưởng cô yêu bạn trai mình đến vậy, không thể nào vẫn còn trong trắng.
Trong khi vội vã, nhìn thấy chiếc quần dài vắt trên kệ để đầu giường, Chương Minh Viễn mặc tạm quần dài trước, rồi mặc áo sơ mi. Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, anh tìm bao thuốc lá, lấy một điếu rồi châm lửa, hít một hơi thật dài. Trong lòng thấy vô cùng hỗn loạn, như một mớ dây tìm mãi chẳng thấy đầu, cứ xoắn xít vào nhau thành một cục.
Sau khi hứng cái tát của anh, cơ thể mong manh của Bạch Lộ sõng soài trên tay ghế hồi lâu mà vẫn không ngồi thẳng người lên được, như cành lau mảnh mai bị bẻ gãy. Chương Minh Viễn biết mình vì quá giận mà ra tay hơi mạnh, muốn tới xem cô thế nào nhưng lại có chút chần chừ, do dự.
Năm năm trước, chính tại khách sạn này, anh từng bị cô lừa gạt. Năm năm sau, anh lại bị lừa lần nữa. Cô vì muốn cứu bạn trai mà đã bày ra màn kịch để đưa anh vào tròng khiến anh vô cùng tức giận.
Yên lặng một hồi, cuối cùng Bạch Lộ cũng từ từ ngồi thẳng dậy. Một bên má đã sưng đỏ, mép trái còn vương sợi máu. Trên gương mặt trắng nhợt của cô, sợi máu ấy như cành mai Chu Sa1 được chấm phá trên giấy Tuyên Thành màu trắng tuyết. Cô nhìn anh, trong mắt là một vẻ thê lương, u ám như sương mù, giọng nói cũng vô cùng lạnh lẽo, như tiếng sáo tiêu điều dưới đêm trăng. “Chương Minh Viễn, anh đừng trách tôi, là anh ép tôi phải làm vậy. Tôi biết uy hiếp, đe dọa thế này là không hay nhưng tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Tôi bất đắc dĩ mới phải làm thế này và cũng đã phải trả giá cho nó. Anh đã thấy rồi đấy, mặc dù tôi không còn là cô bé mười tám tuổi nhưng tôi vẫn còn trong trắng, không phải thứ đồng nát gì. Tôi quả thực rất hối hận, hối hận khi còn yêu Dương Quang đã không dâng hiến cho anh ấy. Cho anh ấy rồi, giờ dùng tấm thân này để bẫy anh, tôi cũng không đến mức phải hy sinh quá lớn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ là số mệnh. Năm năm trước đây, tôi đã lần đầu tiên bán mình cho anh, nhưng lại vì hoảng sợ mà bỏ chạy. Còn cứ nghĩ mình may mắn nên thoát được vận này nhưng rốt cuộc vẫn phải tự mình đến dâng cho anh lần nữa. Chương Minh Viễn, lần này tôi thực sự không còn nợ anh bất cứ thứ gì, nên anh cũng đừng giận quá, giúp tôi cứu Dương Quang ra ngoài, tôi bảo đảm sau này không đến làm phiền anh nữa.”
Chương Minh Viễn vẫn chẳng nói một lời, chỉ trầm lặng hút từng hơi thuốc. Khói thuốc nhả ra hết vòng này đến vòng khác, như con tằm liên tục nhả tơ, khói thuốc màu xanh nhạt khẽ lượn lờ, vấn vít xung quanh anh như một cái kén vô hình...