XtGem Forum catalog

Gặp anh giữa hàng vạn người

Posted at 27/09/2015

555 Views



Sự trầm lặng của anh khiến giọng nói của Bạch Lộ càng trở nên lạnh lẽo. “Chương Minh Viễn, anh biết quần lót anh đang ở đâu không?”

Anh kinh ngạc, vừa rồi không tìm thấy quần lót, anh cũng không để ý lắm, giờ nghe cô nói mới thấy có gì đó bất thường. “Là cô đã giấu nó sao?”

“Đương nhiên, đó là bằng chứng giá trị nhất để tôi có thể khởi kiện anh, không phải sao? Nhưng anh cũng đừng mất công tìm kiếm ở chỗ tôi, một vật chứng quan trọng như vậy, tôi không dám giấu trong người. Anh là đàn ông, khỏe hơn tôi, lỡ có chuyện gì tôi đánh chẳng lại anh, cho nên nửa tiếng trước tôi đã gọi bạn đến mang nó đi rồi. Chương Minh Viễn, thứ anh để lại trong người tôi không bảo quản được lâu, để tránh anh dùng kế hoãn binh, cho nên tôi không thể không cẩn thận. Anh yên tâm, chỉ cần Dương Quang không sao, tôi lập tức trả nó lại cho anh, tuyệt đối không dùng nó để uy hiếp anh nữa. Tôi thề với trời!”

Bạch Lộ nói hết những tâm tư trong lòng, Chương Minh Viễn lại im lặng hồi lâu. Cô gái mảnh mai như cọng lau trước mắt, mỏng manh như chỉ một trận gió thổi qua là sẽ đổ, đến khi bắt buộc phải tàn nhẫn lại dường như không để cho người ta một lối thoát.

Hít mạnh một hơi thuốc, cuối cùng anh cũng quyết định: “Được, tôi có thể nhận lời cứu bạn trai cô, nhưng tôi cũng có một điều kiện.”

Vẻ mặt Bạch Lộ hơi kinh ngạc, hẳn cô không nghĩ anh vẫn còn ra điều kiện, cho rằng anh đã chẳng còn đường nào khác. Có lẽ anh không cam tâm bị hạ gục dưới tay cô như vậy, dù cùng đường cũng phải mở một con đường máu, nếu không thì thất bại thảm hại quá!

“Yêu cầu của tôi rất đơn giản, từ hôm nay, cô dọn đồ đến chỗ tôi ở, đến khi tôi cho phép mới được đi!”

Cô tròn mắt kinh ngạc. “Anh… Vậy là ý gì?”

Lúc này, Chương Minh Viễn đã hoàn toàn trấn tĩnh, dúi mạnh mẩu thuốc vào gạt tàn, nói bằng giọng bất cần và tàn nhẫn: “Ý gì tôi còn phải nói thẳng ra sao? Bạch Lộ, đây là tự cô đến chọc ngoáy tôi, giờ cô nói không muốn đến làm phiền tôi nữa nhưng tôi lại muốn làm phiền cô đấy. Cô đừng có nằm mơ! Tưởng tôi giúp cô cứu bạn trai ra ngoài thì cô và anh ta có thể hạnh phúc đến với nhau? Muốn tôi ra tay cứu anh ta cũng được nhưng cô phải dọn đến làm tình nhân ở cùng tôi trước đã. Tóm lại là, tôi sẽ không để cô được vẹn cả đôi đường. Nếu cô không bằng lòng thì cứ kiện tôi đi, muốn làm ồn ào thế nào cũng được, tôi cũng chơi với cô đến cùng, cùng lắm thì chỉ là mất mặt thôi! Có điều, tôi phải nhắc nhở cô, chúng ta có thể từ từ chạy maraton kiện cáo chuyện trai gái, nhưng việc của bạn trai cô e chẳng đợi được đâu. Những vụ án kiểu như thế này, không chạy chọt thì chỉ còn nước ngồi tù. Mà nghe nói phạm nhân mới vào tù đều bị đánh rất thảm, cũng chẳng biết có ăn uống được không, có khi bị đánh đến tàn phế cũng nên. Thế nào? Có bằng lòng hay không cô hãy mau quyết định, cô biết tôi không phải người kiên nhẫn mà!”

Anh nói xong, Bạch Lộ thừ người ra không nói, mặt tái nhợt như lớp băng dày nghìn năm trên thảo nguyên Pamirs.

Chương Minh Viễn cũng không nói thêm nữa, lại châm một điếu thuốc. Đầu thuốc đỏ lửa kẹp trên tay anh ta lúc mờ lúc tỏ, thiêu đốt đoạn thời gian trầm lặng.

Sau khi hắt ly nước cam, Bạch Lộ hùng hổ rời khỏi khách sạn Ariel Bay. Cô thề rằng sẽ không cầu xin Chương Minh Viễn nữa bởi cô biết có tiếp tục cũng vô dụng, không chỉ lãng phí thời gian mà còn bị anh ta giễu cợt. Con người này vốn chẳng có chút lòng thông cảm.

Sấm rền từng hồi, lúc xa lúc gần, mà mưa mãi vẫn chẳng chịu rơi, không khí vô cùng oi bức. Cô chưa đi được mấy bước mà mồ hôi đã đầm đìa, quần áo ướt dính cả vào người, rất khó chịu. Về đến nhà cô liền đi tắm, vừa ra khỏi phòng tắm thì nhận được điện của Thượng Vân, hỏi cô đã nhờ được Chương Minh Viễn chưa?

Cô không biết phải trả lời thế nào, nói quanh co đối phó vài câu, đầu máy bên kia bỗng vô cùng phẫn nộ: “Rốt cuộc cô có để tâm đến chuyện của Dương Quang hay không hả? Đừng quên rằng nó vì cô mà ra nông nỗi này, nhanh chóng nghĩ cách cứu nó ra ngoài là trách nhiệm của cô.”

Cúp máy, giọng nói sắc nhọn của Thượng Vân như vẫn còn văng vẳng trong đầu Bạch Lộ. Chán nản ôm đầu ngã xuống giường, cô không biết phải làm sao mới được. Dạ dày âm ỉ đau, cô chợt nhớ buổi tối chưa ăn gì. Mặc dù chẳng muốn ăn vẫn phải cố nuốt thứ gì đó, nếu không sẽ đau dạ dày ngay. Cô bò dậy kiếm đồ ăn, loanh quanh một vòng trong phòng mà chẳng thấy có thứ gì bỏ bụng được, đành gượng sức xuống siêu thị dưới lầu mua mì ăn liền.

Trong siêu thị, bà chủ đang ngồi cắn hạt dưa, xem ti vi. Ti vi đang phát tin Tống Sơn Mộc, tổng giám đốc tập đoàn Sơn Mộc vì có liên can đến vụ cưỡng hiếp nhân viên mà bị bắt giam. Có vài người khách cũng đứng xem, vừa xem vừa bày tỏ ý kiến.

“Sao phải khổ vậy chứ! Một tổng giám đốc mà lại đi cưỡng hiếp nhân viên.”

“Đúng vậy, có tiền còn sợ không kiếm được đàn bà hay sao, việc vì phải giở trò cưỡng hiếp! Giờ thì xong rồi, chuyện bị phanh phui nên bị cảnh sát bắt rồi.”

“Bắt chuẩn đấy, đồ đáng chết! Loại người như vậy cứ ỷ mình có tiền có thế là muốn gì cũng được. Giờ bị buộc tội cưỡng hiếp, ngồi đó mà chờ đi tù!”



Ban đầu, vì chuyện chẳng liên quan đến mình, Bạch Lộ cũng không chú ý tới tin tức này lắm. Lấy vài gói mì rồi ra quầy thanh toán, nghe mấy người đứng đó bàn luận sôi nổi, cô bỗng nảy ra một ý. Một ý tưởng mơ hồ như hạt giống trong lòng đất nảy mầm, vươn lên từng chút một, rồi dần lớn lên thành hình dáng rõ ràng… Trái tim đập loạn trong lồng ngực, cô bị chính ý nghĩ của mình làm cho sợ hãi.

Một tia chớp xanh vụt sáng, một tiếng sấm vang rền nổi lên. Sấm chớp qua đi, cuối cùng những hạt mưa cũng ào ạt rơi xuống. Hàng nghìn, hàng vạn hạt mưa long lanh, như vô số giọt nước mắt đau thương xối xả rơi giữa màn đêm mờ mịt.

Lúc mưa rơi to nhất, Bạch Lộ đội cơn mưa chạy ra ngoài. Cô quyết định đến khách sạn Ariel Bay lần nữa. Cô nhất định phải cứu Dương Quang, dù phải trả bằng bất cứ giá nào. Chỉ hận là cô đã không dâng tặng lần đầu tiên cho Dương Quang.

Bạch Lộ đã từng thử đi con đường đó nên cô luôn tự cảm thấy cuộc đời mình có một vết nhơ. Vì muốn rửa sạch vết nhơ khiến cô càng tự trọng. Cô không để Dương Quang vượt quá giới hạn chính vì không muốn anh nghĩ mình dễ dãi. Nếu cô dễ dàng chấp nhận lên giường với anh, có thể anh sẽ nghĩ cô cũng như vậy với người khác. Quan trọng hơn là sau này, lỡ có người nhắc lại chuyện xưa, anh sẽ càng cho rằng trước giờ cô luôn là đứa con gái dễ dãi.

Nhưng dù cô là người có lòng tự trọng, đêm nay, cuối cùng vẫn phải đi con đường mà chính mình khinh bỉ, tự đem thân hiến dâng đến tận giường của Chương Minh Viễn.

Khi lần nữa bước chân vào khách sạn Ariel Bay, trong mắt Bạch Lộ chứa đầy vẻ đau thương, cam chịu. Năm năm trước, chính tại đây cô đã thử bán mình, Chương Minh Viễn chính là người khách đó. Cô đã nhận tiền của anh nhưng lại không thực hiện cuộc “giao dịch” đó. Còn tưởng đã thoát khỏi kiếp nạn, ai ngờ đời người như một vòng xoáy, chậm rãi quay hết một vòng rồi lại đưa cô trở về nơi cũ. Có phải vận mệnh đang đùa giỡn cô?

Khi gõ cửa phòng, Chương Minh Viễn hiển nhiên không nghĩ rằng cô quay lại, vẻ mặt anh rõ ràng rất ngạc nhiên. Cô hít một hơi thật sâu, nói thẳng: “Tôi đến để lên giường cùng anh.”

Cô đã bất chấp tất cả, không ngờ anh lại tỏ ra không có hứng. “Vậy sao? Nhưng giờ tôi đã đổi ý rồi, tôi không muốn ngủ cùng cô nữa, cô đi đi!”

Vừa dứt lời, anh toan đóng cửa. Cô lo lắng, tìm mọi cách để len vào trong. “Anh không thể nói mà không giữ lời.”

Anh nhìn cô, không còn cự tuyệt nữa, giọng khinh thường: “Giờ tôi phải tắm, cô thực sự muốn ngủ cùng tôi à? Được thôi, vậy thì cởi hết đồ ra rồi cùng tắm đi!”

Cô không nghĩ anh ta sẽ đưa ra yêu cầu đó, nhất thời sửng sốt. Nếu tắm chung, cô có thể lưu lại chứng cứ không? Vậy chẳng phải cô đến vô ích sao? Thấy cô cắn răng không nói, anh cũng chẳng thèm để ý, một mình đi vào phòng tắm, tắm xong liền lên giường đi ngủ, chẳng buồn nhìn cô lấy một lần. “Lúc nào đi nhớ giúp tôi khóa cửa, cảm ơn!”

Nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, trong lòng Bạch Lộ đầy cay đắng. Không ngờ trong thời khắc quan trọng, Chương Minh Viễn lại tỏ vẻ chính nhân quân tử, bộ dạng thẳng thắn, không chút hứng thú với cô, vậy kế hoạch của cô phải thực hiện sao đây? Cô lại không biết cách đối phó với đàn ông, đặc biệt là cách mê hoặc một người đàn ông, một chút kinh nghiệm cũng không có.

Một mình ngơ ngẩn đứng trong phòng khách, Bạch Lộ không muốn ở lại cũng chẳng muốn rời đi. Nghĩ một hồi, thấy không cam tâm nếu cứ rời đi như vậy, cô bèn ngồi xuống sofa trong phòng khách, ôm đầu suy nghĩ.

Cô ngồi ngơ ngẩn hồi lâu mà vẫn không nghĩ được cách gì, cuối cùng chỉ còn nước gọi điện nhờ Thiệu Dung chỉ giáo. Thiệu Dung nghe xong kế hoạch của cô, suy tư một lúc mới lên tiếng: “Em thực sự muốn làm vậy sao? Suy nghĩ kĩ rồi chứ?”

“Em đã suy nghĩ rất kĩ rồi. Chị Dung, đây là cách duy nhất. Cầu xin anh ta vô tác dụng, em chỉ có thể dùng cách này bức ép, anh ta sẽ không còn đường lùi mà phải giúp em ra tay cứu Dương Quang.”

Thiệu Dung có chút tức giận. “Để cứu Dương Quang mà phải hy sinh bản thân mình, có đáng không? Bố mẹ cậu ta bình thường chẳng coi em ra gì, đến lúc cần lại bắt em phải nghĩ cách cứu con trai họ. Họ không biết tự nghĩ cách cứu con trai mình hay sao?”

“Chị Dung, dù cha mẹ của Dương Quang không tốt nhưng anh ấy đối với em rất tốt. Em không thể nhìn anh ấy vì em mà ra nông nỗi này.”

“Sao lại là tại em, tự cậu ta uống rượu rồi lái xe nên mới gây ra chuyện phiền toái này.”

“Không, em tin là Dương Quang bị oan. Hơn nữa, dù thế nào chuyện này cũng vì em mà nên, em nhất định phải cứu anh ấy.”

Thiệu Dung lại thở dài. “Lộ Lộ, em cũng là người trưởng thành rồi, nếu em đã quyết định, chị cũng không nói nhiều nữa. Được, chị chỉ cho em làm thế nào để đối phó được với Chương Minh Viễn.”

Thiệu Dung bảo Bạch Lộ chờ Chương Minh Viễn ngủ say rồi mới vào phòng của anh ta. “Chẳng phải em nói Chương Minh Viễn vừa uống rượu dưới quán bar sao? Tửu luôn là bà mai của sắc, dễ gây mất kiểm soát nhất đấy. Dù lúc còn tỉnh táo anh ta đã từ chối em nhưng khi đã ngủ say, em vào nằm cạnh khiêu khích anh ta, chỉ cần anh ta là đàn ông sẽ rất dễ hưng phấn mà nảy sinh ham muốn.”

Cửa phòng ngủ không khóa, khẽ vặn là đã mở. Khi bước vào, cơ thể Bạch Lộ hơi run rẩy.

Đêm rất yên tĩnh, đến mức chỉ nghe thấy nhịp tim đang đập. Thình thịch, thình thịch, lại thình thịch… càng đập càng nhanh, như tiếng trống dồn dập trên sân khấu kịch, thúc giục diễn viên bước ra khỏi cánh gà. Đúng vậy, đã đến lúc cô phải nhập vai. Đêm nay, cô sẽ diễn một vai trong truyện Viên mỡ bò1.

Cởi bỏ hết quần áo, Bạch Lộ dùng bàn tay run rẩy vén một góc chăn rồi chui vào. Trong chăn rất ấm, là hơi ấm từ người Chương Minh Viễn, ấm áp như mặt trời tháng Năm nhưng cô vẫn không kìm được mà run cầm cập. Cô đang căng thẳng và sợ hãi.

Mặc dù Chương Minh Viễn đã ngủ say nhưng trong lúc mơ màng, có lẽ cũng cảm nhận được có người vào trong chăn, miệng vô thức “ư” lên một tiếng, một tay mò mẫm về phía cô. Khi bị bàn tay to lớn, nóng bừng chạm vào cơ thể, cô bỗng hơi thu người, lùi lại. Cánh tay đó như một con rắn trườn khắp cơ thể lõa lồ của cô, cuối cùng dừng lại trên bầu ngực. Rất nhanh, người đàn ông đang say giấc nồng trở nên hưng phấn, một cái lật mình, cả người anh nằm sấp trên thân cô…

Khi một cơn đau nhói từ nơi bí ẩn nhất trên cơ thể, Bạch Lộ đã khóc. Từng giọt nước mắt lã chã rơi như chuỗi ngọc trai bị đứt dây, rơi đầy gối...