XtGem Forum catalog

Những ngón tay đan

Posted at 27/09/2015

492 Views

"Như loài Phượng Hoàng kiêu hãnh trầm mình trong lửa đỏ, vượt qua mọi niềm đau để rồi tái sinh trong hình hài rực rỡ nhất, rồi tung cánh bay về phía mặt trời - Đó là tình yêu của chúng tôi."

Những ngón tay đan là một tác phẩm mới nhất của tác giả Hân Như được đăng tải sớm và luôn được cập nhật. Mong các bạn Like và Share Facebook để ủng hộ tác giả sớm hoàn thành tác phẩm này nhé


Chương 1: Đóa hoa màu tím


Hoàng Anh sửa lại chiếc cà vạt cho ngay ngắn, nhìn xung quanh một vòng, đảo mắt qua những con người xa lạ đang tất bật với công việc của chính họ. Những ngày giáp Tết này, có những người vô cùng bận bịu, nhưng cũng có rất nhiều người rảnh rỗi chọn cho mình một góc quán quen thuộc, cùng với ly café bốc khói, sóng sánh và đậm đà, cứ thế có thể ngồi từ sáng tới trưa. Có người chọn cách hòa mình vào thế giới ảo trên ipad hoặc máy tính cá nhân, có những người lại chọn cho mình một việc tưởng như nhàm chán, đó là nhìn người ngược xuôi trên phố, nhìn cuộc sống trôi dần theo ngày tàn tháng tận.

Những tháng cuối năm nhà nhà đều bận rộn, đua nhau chạy nước rút với các hạng mục, chỉ tiêu thì Hoàng Anh lại cảm thấy mình ít bận bịu nhất. Nếu không phải quá nhàn nhã thì anh đã không nghĩ đến nhiều vấn đề, cuối cùng đưa ra một quyết định tương đối điên rồ, đó là chuyện sẽ xảy ra sau cánh cửa kính kia không lâu nữa. Và đến lúc này, Hoàng Anh vẫn còn đang đấu tranh tư tưởng cho việc ấy. Anh có thể thẳng thừng sa thải bất kỳ nhân viên nào, thế nhưng để đưa ra quyết định cho buổi gặp gỡ này, anh đã phải ngập ngừng rất lâu.

Hoàng Anh vẫn đứng dán chân ở chỗ cũ, mắt nhìn chằm chằm vào hai chữ “Push in” (Đẩy vào) dán bằng băng dính đỏ trên cánh cửa kính trong suốt của quán café. Anh chàng nhân viên đứng sau cánh cửa kính vẫn đang nhìn anh một cách chờ đợi, như thể chỉ cần anh nhích thêm một bước chân nữa là cậu ta sẽ lập tức bước lên, mở cửa và tươi cười chào khi anh bước vào quán. Cuối cùng, Hoàng Anh vẫn chọn tiến tới, bởi lui bước không phải là phong cách của anh.

Anh chàng nhân viên trẻ tươi cười mở cửa và chào anh, sau đó hỏi anh tới một mình hay đã có bạn. Hoàng Anh đảo mắt nhìn theo thói quen, sau đó mới đáp:

- Tôi đã có bạn đợi trên tầng hai.

Sau đó anh dợm bước tiến về phía cầu thang. Tầng hai dường như bố trí để dành riêng cho những người thích không gian riêng tư. Các bàn đều chỉ dành cho hai người ngồi và khoảng cách giữa các bàn cũng rộng hơn so với bên dưới. Khác với không gian ồn ào và sôi nổi với mấy bản nhạc chào xuân ở tầng một, trên này mang một bầu không khí trầm lắng, yên ả, cả không gian tràn ngập hương thơm dịu nhẹ của một loài hoa nào đó và một bản nhạc không lời anh cũng chẳng biết tên. Vài cặp đôi ngồi nói chuyện nhỏ nhẹ với nhau, nụ cười của những cô gái đang ngồi trong cái không gian đầy vẻ thánh khiết này cũng trở nên vô cùng dịu dàng. Chỉ cần khẽ đảo mắt Hoàng Anh đã tìm ngay được người mà mình hẹn gặp ngày hôm nay. Đúng như ước định, cô gái ấy mặc một chiếc váy màu tím nhạt, trên vai choàng hờ hững một chiếc khăn dệt màu sậm hơn một chút. Mái tóc cô để xõa, gương mặt thon thả với sống mũi cao, hàng lông mi dài và cong, nhìn nghiêng nghiêng vô cùng đẹp. Nhìn từ xa, cô y như một bông hoa màu tím, mảnh mai, quyến rũ và đầy bí ẩn, hệt như cái tên của cô: Thạch Thảo.

Cô gái đang quay mặt ra nhìn quang cảnh bên ngoài qua bức tường bằng kính, chợt cảm thấy dường như có người đang nhìn mình nên cô quay vào. Hoàng Anh hơi sửng sốt một chút, có lẽ là do cô gái này hơi khác so với hình người ta gửi cho anh qua Internet, trên ảnh nhìn cô già dặn hơn rất nhiều so với con người thật trước mặt anh lúc này. Đôi mắt to tròn dưới hai hàng lông mày kẻ thẳng, bên trong ẩn chứa một chút ngạo khí và bướng bỉnh cũng không ngần ngại chiếu tướng lại anh. Hoàng Anh nhớ lại tên của cô, sau đó dợm bước tới gần. Anh kéo ghế, ngồi xuống đối diện với cô. Sau khi gọi đồ uống, anh mỉm cười với cô và hỏi:

- Em là Thạch Thảo phải không?

- Đúng vậy, và anh là Hoàng Anh, người muốn hẹn gặp em hôm nay?

- Trừ phi còn một ai khác cũng tên giống anh, cũng hẹn gặp em trong hôm nay, vào giờ này và cũng tại đây nữa. – Hoàng Anh nhún vai cười, vẻ tự tin khi nói chuyện với người lạ của anh luôn là một thế mạnh mà không phải bất kỳ người nào cũng có thể có được.

- Nguyên tắc của em là không gặp quá ba khách hàng trong cùng một ngày. Và trong ba khách em gặp hôm nay thì cũng không có ai trùng tên với ai cả.

Cô gái tỏ ra không hề kém cạnh. Hoàng Anh âm thầm đánh giá, có lẽ do tính chất công việc mà tính cách cô gái này dạn dĩ hơn so với gương mặt non nớt của mình. Hoàng Anh không nhịn được nhận xét:

- Anh có cần phải đòi xem chứng minh thư của em không nhỉ? Anh không nghĩ em 22 tuổi như trong bản lý lịch người ta gửi cho anh đâu.

- Vậy anh cho là em bao nhiêu tuổi? – Cô gái tên Thạch Thảo nhếch miệng cười hỏi lại.

- Anh chỉ muốn chắc chắn, anh không thích dây dưa với trẻ vị thành niên. – Hoàng Anh nhún vai.

- Thứ nhất, khi em vào làm ở đây, bên công ty đã kiểm tra chứng minh thư của em rồi, họ không dại gì mà thu nhận trẻ vị thành niên cả. Thứ hai, dường như theo thỏa thuận ban đầu của anh với bên công ty thì em sẽ làm bạn gái của anh trong vòng ba tiếng buổi sáng vào ngày 24/12 này, không đi xa quá việc ôm hôn, như thế thì chẳng ai tống giam anh nếu như anh lỡ ôm hôn một cô bé chưa tới 18 tuổi cả đâu. – Giọng nói trong veo có mang theo một phần châm chọc, Thạch Thảo không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt anh.

- Ok, bỏ qua chuyện đó. Vậy là những gì anh cần em làm em cũng đã nắm rõ rồi, anh tin những cô gái có nghề như bọn em sẽ diễn xuất tốt hơn việc anh đi mượn một cô bạn nào đó của mình vào vai người yêu anh. Và theo như thỏa thuận, em sẽ mặc đồ do chính anh đưa, đồng ý?

- Không thành vấn đề, nhưng anh phải đưa trước cho em ít nhất một ngày để em còn chọn tông trang điểm cho phù hợp. – Cô gái nhún vai. – Anh sẽ phải thanh toán cho công ty tiền lệ phí và trả trước cho em 50% trong vòng 1 ngày kể từ lúc ký hợp đồng. Hợp đồng đây, anh xem đi, nếu cảm thấy không có vấn đề gì thì chúng ta cùng ký.

- Không thành vấn đề. Anh sẽ trả luôn cho em một triệu rưỡi, đúng theo thỏa thuận là 500 nghìn một giờ. Nếu em làm tốt, anh sẽ thưởng thêm cho em. – Hoàng Anh cầm lấy hai bản hợp đồng mà cô gái đẩy tới trước mặt mình sau đó xem qua thật nhanh.

- Anh không sợ trả tiền trước thì em sẽ bùng mất sao? – Thạch Thảo hơi ngạc nhiên trước bộ dạng thanh toán đầy sảng khoái của anh.

- Cứ cho là em 22 tuổi đi, thì thời gian anh ăn muối vẫn nhiều hơn em ăn cơm đấy nhóc ạ. – Hoàng Anh bật cười, đặt hợp đồng xuống bàn, sau đó rút cây bút trong túi áo ngực ra và kí vào phần dành cho mình.

- Cây Packer Duofold xanh trắng đẹp đấy. – Cô gái buông một câu nhận xét.

Hoàng Anh vừa ký vừa liếc nhìn cô, trong lòng hơi ngạc nhiên khi cô gọi được chính xác tên của cây bút này của mình.

- Em thì chỉ có bút bi một ngàn rưỡi thôi. – Thạch Thảo cười cười để lộ hàm răng đều và trắng bóc, sau đó cũng đặt bút ký vào tờ còn lại.

- Với 500 nghìn một giờ hẹn hò của em thì chẳng mấy chốc em có thể mua được nó. – Hoàng Anh châm chọc lại.

- Đâu phải lúc nào cũng có giá đó đâu anh. Noel mà, ngày ấy nhiều người cô đơn lắm nên phải tranh thủ mà kiếm thôi. Mà dù ngày nào cũng kiếm được với mức giá đó thì em cũng không đổ ngần ấy tiền vào để mua một cây bút đâu. – Thạch Thảo nhún vai, đưa lại tờ hợp đồng cho anh và nói thêm. – Em có điền thêm số điện thoại của em vào rồi đấy, trước ngày Noel anh nhớ đưa cho em đồ nhé!

- Ok, anh sẽ gọi cho em sớm thôi. Tiền anh sẽ chuyển cho em thế nào?

- Bình thường thì em sẽ lấy trực tiếp khi kí hợp đồng.

- À, vậy để anh xem…

Hoàng Anh nói rồi lấy ví ra. Anh đếm được trong ví của mình, ngoài ngoại tệ ra thì chỉ còn hơn hai trăm ngàn tiền Việt. Anh cười trừ:

- Anh không mang theo nhiều tiền như thế, hộp đựng card anh cũng để ở công ty rồi. Hay em cho anh số tài khoản đi, chút nữa về công ty anh sẽ chuyển khoản cho em ngay.

Thạch Thảo ngẩn ra, sau đó ngẫm nghĩ rồi nói:

- Vậy thôi, hôm Noel em sẽ lấy một thể cũng được.

- Em không sợ anh lừa em, xong việc rồi không trả tiền sao?

- Các bạn cùng làm với em, có người hẹn hò với khách xong, lại phục vụ anh ta cả đêm, cuối cùng xong anh ta chuồn mất. Đó là lý do bọn em luôn yêu cầu khách thanh toán trước ít nhất 50% khi ký hợp đồng. – Thạch Thảo nhún vai. – Nhưng em tin là anh không lừa em.

- Em sẽ mất nhiều thứ nếu như em quá cả tin. – Hoàng Anh cảm thấy cô gái này khá ngây thơ so với cách nói chuyện dạn dĩ ban đầu của mình. – Nhưng mà bọn em còn phục vụ cả chuyện ấy cơ à? Thế này thì khác nào kinh doanh mại dâm trá hình?

- Tất nhiên theo nguyên tắc của công ty thì không được phép. Nhưng nếu khách có yêu cầu riêng và đưa ra một mức giá phù hợp thì nhiều người vẫn tự nguyện. Số tiền này họ cũng không phải trả hoa hồng cho công ty mà có thể đút túi hết. Việc có lời như thế, ai thích làm thì làm thôi, miễn là không ai nói ra là được.

- Thế em thì sao? – Hoàng Anh đột ngột hỏi.

Đôi môi màu hồng cánh sen hơi nhúc nhích, định nói gì nhưng sau đó lại mím chặt. Đôi mắt Thạch Thảo sa sầm xuống sau câu hỏi đầy khiếm nhã đó. Hoàng Anh biết mình lỡ lời, vội vàng giải thích:

- Em đừng hiểu lầm ý anh. Anh sẽ không đòi hỏi gì quá mức hợp đồng của chúng ta đâu. Thôi, coi như anh chưa hỏi gì nhé!

- Không sao, nếu anh thực sự muốn biết cái giá của em thì có thể hỏi sau khi chúng ta kết thúc buổi hẹn hò hôm Noel tới đây. Giờ em còn cuộc hẹn khác, em phải đi đây.

Sau một phút chết lặng, cuối cùng Thạch Thảo cũng lấy lại được vẻ bình thản vốn có. Cô đeo túi xách lên vai và đứng dậy, chào anh, sau đó vội vàng rời đi như chạy trốn. Hoàng Anh cũng đứng dậy, thanh toán và đuổi theo cô ra ngoài.

- Này, em đi gì tới đây? Hay để anh đưa em tới chỗ hẹn kia nhé? – Anh đuổi kịp sau khi vượt qua mấy số nhà.

- Em có bạn tới đón rồi, cảm ơn anh. – Thạch Thảo cười và từ chối một cách nhã nhặn.

Sau đó cô bước qua anh, để lại Hoàng Anh đứng nguyên tại chỗ với mùi hương nước hoa nhè nhẹ quanh quẩn mãi không tan.

Hoàng Anh không quay lại công ty nữa vì cũng sắp tới giờ nghỉ, anh lái xe rẽ qua siêu thị mua ít đồ khô để ăn dần, cuối cùng ghé vào quán ngẩu pín nướng ở trong Phương Liệt. Quán nhìn ra hồ Rùa, lúc nào cũng đông nghẹt khách. Chỉ cần một cái bàn, một cái ghế, một chai rượu cá sấu và một đĩa tràng nhồi thịt và hành nướng thơm lừng, Hoàng Anh có thể ngồi ở đó một mình tới tận đêm khuya...