Old school Easter eggs.

Gặp anh giữa hàng vạn người

Posted at 27/09/2015

552 Views

Bình thường họ rất ít gọi cho cô, còn cô cũng chỉ dịp lễ, Tết mới gọi về hỏi thăm vài câu. Mặc dù cô được hai người chú nuôi lớn nhưng thực sự tình cảm không được sâu nặng lắm. Ý nghĩa của bốn chữ “ăn nhờ ở đậu”, cô đã biết và được nếm khi còn ở với họ, cho nên sau khi đến Bắc Kinh, cô cũng không thường xuyên liên lạc.

Nhấc máy, trong điện thoại là giọng của thím út. Nói vòng vo một hồi, cuối cùng thím mới ấp úng nói, thì ra chú út của cô bị đau dạ dày đã nhiều năm nay, gần đây bệnh thường xuyên tái phát, bệnh viện thành phố không tìm ra được nguyên nhân cụ thể nên hai người định đến Bắc Kinh khám bệnh, vì cảm thấy bệnh viện ở thủ đô sẽ tốt hơn.

“Bạch Lộ, thím nghe người ta nói, đến Bắc Kinh khám bệnh thực ra có một vài chi phí còn rẻ hơn ở địa phương, tay nghề bác sĩ cũng tốt hơn nên muốn đưa chú của cháu đến đó khám cho triệt để. Lần này phiền cháu cho chú thím ở nhờ vài hôm được không?”

Bạch Lộ sững người, đây quả là một câu hỏi hóc búa. Giờ cô đang ở căn hộ của Chương Minh Viễn, gian phòng cô thuê trước đây đã trả lại cho chủ nhà, giờ biết tìm đâu chỗ cho chú thím ở? Hơn nữa, chỉ ở có vài ngày thì không có cách nào thuê nhà được. Hiện giờ, muốn thuê nhà ít nhất cũng phải trả một đặt ba, nghĩa là đóng tiền nhà một tháng rồi phải đặt cọc thêm ba tháng, nếu chỉ ở vài ngày thì chẳng kinh tế chút nào. Ở chỗ Thiệu Dung cũng không tiện, dù sao họ cũng không phải chú thím của chị ấy, mà cô cũng đã làm phiền chị ấy nhiều.

Cô nghĩ trước nghĩ sau, nhất thời chưa thể trả lời được. Thím út ở đầu máy bên kia lại có chút hiểu lầm.

“Bạch Lộ, cho dù chú thím trước đây không tốt với cháu nhưng ít ra cũng không phải quá tệ. Tốt xấu gì thì cũng là người nuôi cháu lớn, cho dù việc cháu học đại học chú thím chẳng giúp đỡ được gì nhưng thay cha thay mẹ nuôi dưỡng cháu suốt chừng ấy năm, không có công thì cũng có sức. Giờ chú cháu đến Bắc Kinh khám bệnh, không lẽ ở nhờ chỗ cháu vài hôm cũng không được? Dù sao thì cũng là họ hàng thân thích.”

Đó là điều chắc chắn, suy cho cùng, Bạch Lộ thực sự đã lớn lên ở nhà hai người chú, dù gì họ vẫn có ơn dưỡng dục với cô. Cô lập tức giải thích: “Thím út, cháu không có ý như vậy. Chỉ là nhất thời không có chỗ cho chú thím ở, vì hiện tại cháu đang mượn tạm nhà của người ta. Nhưng thím yên tâm, cháu nhất định sẽ lo được chỗ ở cho chú thím.”

Thím út giờ mới thấy hài lòng. “Bạch Lộ, vậy làm phiền cháu rồi! Chỉ cần có chỗ ở là được, xấu đẹp gì cũng không thành vấn đề. Thím biết một mình cháu ở Bắc Kinh cũng không dễ dàng gì, nếu không phải không còn cách nào khác, thím cũng chẳng đến làm phiền cháu. Chi phí đến Bắc Kinh chữa bệnh đã tốn lắm rồi, nếu còn phải lo nơi ăn chốn ở nữa thì lại càng tốn kém. Tốt nhất cháu tìm cho thím chỗ nào có thể tự nấu ăn ấy.”

Yêu cầu của thím út càng khiến Bạch Lộ không biết phải làm sao. Ban đầu cô định nếu không tìm được thì thuê tạm nhà nghỉ cho chú thím ở vài ngày, nhưng thím còn muốn có chỗ để nấu cơm, cô biết tìm chỗ nào đây?

Cuối cùng Bạch Lộ quyết định đi thuê nhà. Sau khi tan ca, cô tìm đến vài công ty môi giới nhà đất, muốn hỏi xem có căn nhà nào cho thuê ngắn hạn, dù giá cao một chút cũng được. Nhưng người ta vừa nghe đã lắc đầu. “Chủ nhà không đồng ý cho thuê nhà ngắn hạn, ngại phiền hà.”

Chạy mãi mà chẳng thu hoạch được gì, khi Bạch Lộ lết đôi chân mỏi nhừ về căn hộ chung cư, bất ngờ thấy Chương Minh Dao đang ngồi trong phòng khách. Vẫn mặc bộ đồ công sở tao nhã, bên tay là một gói công văn. Nhìn thấy cô, vẻ mặt lãnh đạm của chị ta ngầm mang chút xem thường. “Cuối cùng cũng về rồi, tôi chờ cô đã lâu!”

Mặc dù không biết vì sao Chương Minh Dao lại chờ mình nhưng Bạch Lộ cũng không khó đoán ra nguyên nhân.

Lần đầu tiên gặp Chương Minh Dao, cô đã nhận ra chị ta không ưa cô. Nhất định chị ta đã nghĩ rằng cô là loại chuyên đi đào mỏ, chỉ chăm chăm quanh quẩn bên em trai mình để kiếm trác. Những cô gái thân phận nghèo hèn nếu quá gần gũi với những chàng trai con nhà khá giả thường không tránh khỏi bị người ta nghĩ vậy.

Thực ra không chỉ Chương Minh Dao, những đồng nghiệp không biết rõ nội tình cũng theo phỏng đoán cá nhân mà nói xấu đủ điều sau lưng cô. Tất cả đều cho rằng vì cô bám được Chương Minh Viễn nên mới chia tay bạn trai. Những lời bàn tán đó chẳng mấy chốc mà bay đến tai cô nhưng cô chẳng hơi sức đâu mà giải thích. Giải thích làm gì chứ, có giải thích cũng vô ích, đằng nào thì cuộc sống của cô cũng không trở lại như trước được.

Bạch Lộ tỏ thái độ rất đúng mực, đi tới ngồi xuống bên cạnh chị ta. “Xin hỏi chị có chuyện gì không ạ?”

Chương Minh Dao không trả lời mà hỏi lại: “Cô có biết Chương Minh Viễn đã có vị hôn thê không?”

Đương nhiên cô biết. Thực ra trước khi Chương Minh Viễn bắt cô chuyển đến đây, cô còn lấy chuyện đó ra với hy vọng xoay chuyển tình thế. “Anh đừng quên anh đã có vị hôn thê, việc tôi chuyển đến đây nếu bị cô ấy biết, hẳn anh sẽ gặp phiền phức đấy!”

Anh chỉ nói một câu mà đã khiến cô không còn gì để nói: “Phiền phức của tôi không khiến cô bận tâm!”

Giờ Chương Minh Dao lại nhắc đến ba chữ “vị hôn thê”, cô chỉ biết cười khổ. “Em biết, nhưng anh ta kiên quyết muốn em chuyển đến.”

Chương Minh Dao rất nhanh nhạy: “Ý cô là, thực ra cô không muốn?”

Bạch Lộ đón ánh mắt dò xét của chị ta, thản nhiên nói: “Đương nhiên! Em cũng không còn cách nào cả. Chương tiểu thư, có thể chị nghĩ rằng em có ý đồ gì với em trai chị nhưng thực tế không phải như vậy. Em có nỗi khổ riêng, còn tin hay không thì tùy chị.”

“Nếu đã vậy thì cô có thể chuyển đi bất cứ lúc nào, phía Minh Viễn tôi sẽ đứng ra dàn xếp giúp cô.”

Bạch Lộ kinh ngạc, không ngờ thời thế lại có cơ hội xoay chuyển. Cô nghĩ ít nhất cũng phải ở cùng anh ta khoảng một năm, ai ngờ Chương Minh Dao lại là vị cứu tinh của cô.

“Chương tiểu thư, vậy cảm ơn chị rất nhiều! Giờ em sẽ lập tức chuyển đi.”

Bạch Lộ không nói thêm, lập tức đi thu dọn đồ đạc. Đồ cô mang đến cũng không nhiều, sống một mình ở Bắc Kinh đã nhiều năm, cô cũng có nhiều đồ đạc, quần áo nhưng hầu hết đều gửi chỗ Thiệu Dung. Lúc chuyển đến đây, cô chỉ mang theo vài bộ và đồ dùng cần thiết hằng ngày, một va li du lịch là đủ.

Chương Minh Dao chú ý đến hành lý đơn giản của cô, trong mắt thầm lóe lên một tia kinh ngạc. “Sau khi rời khỏi đây, cô có chỗ nào để đi chưa?”

“Có ạ, chị không cần lo đâu!”

Bạch Lộ nghĩ kĩ rồi, sau khi rời khỏi đây, tối nay tạm thời nghỉ ở chỗ Thiệu Dung, ngày mai cô sẽ đi thuê nhà. Đến lúc chú thím đến Bắc Kinh chữa bệnh thì cũng có nơi để ở.

Khi Bạch Lộ kéo va li hành lý đến quán bar của Thiệu Dung, cô ấy đang chào hỏi một vị khách nam lịch sự đang ngồi một mình. Miệng tủm tỉm cười, hai người nhìn nhau vô cùng tình tứ. Cô có chút ngạc nhiên bởi chưa bao giờ thấy Thiệu Dung như vậy.

Thiệu Dung còn giới thiệu với cô vị khách nam ngoài ba mươi tuổi đó. “Bạch Lộ, vị này là Thành tiên sinh.”

Cô càng ngạc nhiên, trước đây Thiệu Dung chưa từng giới thiệu vị khách nam nào cho cô, nói rằng không muốn để cô nói chuyện với những gã đàn ông chẳng ra gì, vậy thì vị Thành tiên sinh này rõ ràng là một ngoại lệ.

Sau khi nói chuyện với cô, Thiệu Dung quả nhiên thừa nhận cô ấy có cảm tình với Thành tiên sinh. Nói anh ta không phải hạng đàn ông thường lui đến những nơi phong nguyệt, đến đây cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, cùng bạn bè đi uống vài ly. Thoạt đầu cô cũng chỉ tiếp đón như những người khác nhưng dần dần phát hiện người đàn ông này rất đứng đắn, lịch sự, không có bất cứ cử chỉ khiếm nhã nào, mỗi hành động, lời nói của anh ta đều vô cùng lịch thiệp, dần khiến cô phải nhìn bằng ánh mắt khác.

Thiệu Dung bị đoán trúng tim đen. Bạch Lộ cẩn thận hỏi lại: “Chị Dung, có phải chị đã thích anh ta rồi không?”

Thiệu Dung khẽ cười, một nụ cười thê lương. “Em yên tâm, mặc dù chị có thiện cảm với anh ta nhưng sẽ không dễ dàng phải lòng đâu. Tình yêu không phải thứ dành cho loại đàn bà như chị.”

Nghe tin Bạch Lộ dễ dàng thoát khỏi Chương Minh Viễn, Thiệu Dung có chút kinh ngạc. “Thoát ra dễ dàng vậy sao? Cũng tốt, cứ ở tạm chỗ chị trước đã, nhà cửa có thể từ từ đi tìm, không phải vội.”

“Không được, em muốn trong hai ngày tới phải thuê được nhà. Chú thím em chuẩn bị đến Bắc Kinh khám bệnh.”

Hôm sau Bạch Lộ xin nghỉ, đội cái nắng chang chang đi tìm nhà trọ. Lần này chú thím định đến bệnh viện Hiệp Hòa ở Bắc Kinh khám bệnh, cô nghĩ tốt nhất là tìm một phòng trọ gần bệnh viện này. Hỏi đến vài công ty môi giới, xem đến mấy phòng đều không thấy hài lòng. Có căn thì không đầy đủ trang thiết bị, có căn đầy đủ thì giá lại cao… Cuối cùng, một công ty môi giới giới thiệu cho cô một căn phòng ở ghép, đồ dùng trong phòng bếp và đồ điện mặc dù hơi cũ nhưng đầy đủ.

“Đó là căn hộ có hai phòng ngủ, hơn bốn mươi mét vuông. Hiện tại có một người phụ nữ mới ly hôn thuê phòng lớn, còn một phòng nhỏ, tiền thuê mỗi tháng một nghìn ba trăm tệ. Phòng khách, phòng bếp, phòng vệ sinh dùng chung. Thế nào? Cô muốn đi xem nhà không?”

Bạch Lộ cảm thấy cô có thể gánh được tiền thuê căn hộ này, sau khi đi xem cơ bản cũng hài lòng, thầm nghĩ chắc sẽ chọn căn này. Khi ký hợp đồng, cứ theo quy định trả một đặt ba, cô trả một lần hết năm nghìn hai trăm tệ, lấy được chìa khóa nhà liền gọi điện cho thím út. Nói với bà là vấn đề chỗ ở đã được giải quyết, chú thím có thể đến Bắc Kinh bất cứ lúc nào.

Tất nhiên Thím út rất vui vẻ, nửa tiếng sau liền gọi lại cho cô, thông báo đã mua được vé tàu ngay tối hôm đó, đến trưa mai là tới.

“Có bệnh thì khám càng sớm càng tốt, để lâu quá lại thấp thỏm, lo âu. Bạch Lộ, ngày mai cháu có thời gian đến đón chú thím chứ? Đương nhiên nếu cháu bận thì cứ đưa địa chỉ cho thím, thím và chú cháu tự tìm cũng được.”

Cô đương nhiên không coi lời nói khách sáo của thím út là thật. “Cháu có thời gian, cháu sẽ đến đón chú thím. Ga Bắc Kinh rất lớn, thành phố Bắc Kinh càng lớn hơn, cháu không đến đón thì chú thím khó mà tìm được.”

Việc thuê nhà có thể coi là khá thuận lợi. Giải quyết được một vấn đề lớn, Bạch Lộ thở phào nhẹ nhõm. Khi đến chỗ Thiệu Dung lấy đồ, cô không mang quá nhiều hành lý, lấy luôn chiếc va li mang từ nhà Chương Minh Viễn về. Những thứ khác cô tạm thời chưa có thời gian chuyển, thầm nghĩ chờ sau khi chú thím về rồi sẽ từ từ sắp xếp. Căn phòng nhỏ như vậy mà ở những ba người, đương nhiên là chú thím ngủ giường, cô hoặc là trải đệm nằm dưới đất, hoặc là ra sofa ngoài phòng khách, nếu chuyển quá nhiều đồ đến chỉ có tốn diện tích, lúc đấy lại càng phiền thêm.

Dọn dẹp phòng ốc xong, Bạch Lộ tiện thể chạy đến bệnh viện Hiệp Hòa tìm hiểu một chút, xem đâu là nơi đăng ký, đâu là phòng hội chẩn, đâu là khu xét nghiệm… Ngày mai chú thím đến, cô còn biết đường mà đưa đi.

Đang đi loanh quanh khắp bệnh viện, ở một chỗ rẽ, Bạch Lộ bỗng gặp phải một gương mặt quen thuộc, là Thượng Vân. Trong tay đang ôm một bó hoa, có lẽ là đi thăm người ốm.

Sau khi kết thúc mối quan hệ với Dương Quang trong yên lặng, Bạch Lộ không còn gặp lại anh, cũng không gặp lại người nhà của anh...