XtGem Forum catalog

Gặp anh giữa hàng vạn người

Posted at 27/09/2015

558 Views

.

Mà chạy chọt thế nào, lo lót ra sao, vợ chồng Dương thị đã dùng mọi cách, mọi mối quan hệ. Chỉ cần có một tia hy vọng, họ đều không bỏ qua.

Bạch Lộ đến trước nhà họ Dương, người giúp việc ra mở cửa. Trong phòng khách, cha Dương Quang là Dương Trạch An mang vẻ mặt nặng nề nói gì đó với Thượng Vân, thấy cô đến, đột nhiên không nói nữa.

Cô cảm thấy những điều họ nói có liên quan đến mình, hẳn vẫn đang trách cô đã hại Dương Quang. Cô cảm thấy có chút hổ thẹn, rơi lệ, nói: “Chú Dương, cô Thượng, cháu biết, chuyện của Dương Quang là do cháu mà nên. Cháu có lỗi với cô chú, cháu cũng không dám cầu xin cô chú tha thứ. Cô chú muốn đánh hay mắng cháu cũng được, cháu tuyệt đối không oán hận một lời.”

Thượng Vân “hừ” mạnh một tiếng. “Dương Quang đúng là bị cô hại cho thê thảm, nếu không phải vì cô, sao nó có thể đến quán bar uống rượu? Nếu không phải vì uống đến say khướt, sao đến nỗi bị người ta đổ oan là lái xe gây tai nạn? Tất cả đều là vì cô đấy!”

Sau khi Dương Quang bị tạm giam, Bạch Lộ không biết tình hình của anh cũng chẳng hỏi han được ai. Giờ biết anh bị oan, cô càng cuống đến rơi nước mắt, liên tục hỏi: “Cái gì? Dương Quang bị người ta đổ oan ư? Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Cô Thượng, cô có thể nói rõ hơn được không?”

Thượng Vân kể lại cho Bạch Lộ nghe chuyện về người phụ nữ mặc đồ tím, giận giữ nói: “Bởi không có thông tin nào nên giờ không thể tìm ra cô ta, Dương Quang sẽ phải chịu tội thay. Nếu nó phải ngồi tù, vậy thì quá oan ức, cô nói có phải không?”

Người phụ nữ áo tím dù chỉ là lời khai một phía của Dương Quang nhưng Bạch Lộ vẫn hoàn toàn tin tưởng. Dương Quang không thể nói dối, cô tuyệt đối tin anh. Vừa biết anh bị oan mà phải chịu tội thay kẻ khác, trái tim cô càng đau thắt. “Vậy giờ phải làm sao? Không tìm được người đó, Dương Quang nhất định phải ngồi tù.”

Dương Trạch An mượn lời đó của cô mà nói tiếp: “Cũng không phải không có cách.”

Bạch Lộ như gặp được cứu tinh, sốt sắng hỏi: “Chú Dương, cách gì có thể cứu được Dương Quang?”

Dương Trạch An định nói rồi lại thôi, suy nghĩ trong giây lát như đang sắp xếp lại từ ngữ, cuối cùng nhìn sang Thượng Vân, nói: “Hay là… bà nói với nó đi!”

Thượng Vân không do dự. “Nói thì nói!”

Thượng Vân quay lại, nhìn thẳng Bạch Lộ, nói: “Bạch Lộ, lần này gọi cô đến là có việc cần cô giúp đỡ. Nếu làm được, Dương Quang sẽ không phải ngồi tù.”

Bạch Lộ vội gật đầu. “Có việc gì, chỉ cần cháu làm được, cô Thượng, cô cứ nói đi ạ!”

“Cha của Dương Quang vừa hỏi thăm được, nói vụ án của Dương Quang có thể nhẹ mà cũng có thể nặng. Mặc dù đã đâm chết một người nhưng người bị thương trong bệnh viện tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Luật sư nói, những tội gây tai nạn làm chết một người hoặc ba người bị thương nặng thường sẽ bị xử phạt từ ba đến bảy năm tù, cũng có thể phạt dưới ba năm hoặc ngắn hạn. Mà phạt dưới ba năm có thể được hoãn thi hành án, không phải ngồi tù nữa. Chủ động nhận tội và đền bù cho người ta, rồi lo lót trên dưới, trước sau, Dương Quang sẽ có nhiều cơ hội được tha, nhưng những mối quan hệ của ông Dương đều không dùng được, chạy vạy lo lót các nơi mà vẫn chẳng ăn thua. Bạch Lộ, không phải cái anh Chương Minh Viễn ở công ty cô rất có gia thế sao? Nếu cô nhờ anh ta, Dương Quang nhất định sẽ được cứu.”

Lời của Thượng Vân khiến Bạch Lộ như hóa đá. Cô không ngờ thì ra họ vội gọi mình đến là vì chuyện này. Trong thời khắc quan trọng, họ cũng nghĩ đến Chương Minh Viễn, hy vọng thông qua kẻ “tình nhân hờ” là cô đây xin cho con trai mình.

Thấy Bạch Lộ sững sờ không nói, Thượng Vân không kìm được, hỏi dồn: “Thế nào, cô không đồng ý hả? Bảo cô đi nhờ Chương Minh Viễn đâu phải làm khó cô, không phải hai người rất thân thiết sao?”

Bà ta nhấn mạnh hai chữ “thân thiết”. Bạch Lộ nghe mà mặt trắng bệch, không cầm lòng được mà lên tiếng biện minh: “Cô Thượng, cháu và cố vấn Chương không phải như cô nghĩ…”

Thượng Vân nghe mà chẳng lọt tai, ngắt lời: “Giờ tôi không cần biết giữa cô và anh ta rốt cuộc là quan hệ gì, điều này không quan trọng. Quan trọng là con trai tôi không thể bị ngồi tù. Bạch Lộ, giờ cũng không phải lúc cô cần chứng minh trinh tiết, một câu thôi, rốt cuộc cô có muốn cứu Dương Quang không? Có phải cô muốn nó ngồi tù? Nếu cô còn có chút lương tâm, không nhẫn tâm nhìn nó rơi vào tình cảnh này, hãy lập tức đi nhờ Chương Minh Viễn. Bất kể cô dùng cách gì đi chăng nữa, chỉ cần cứu được Dương Quang ra.”

Khi rời khỏi nhà Dương Quang, bước chân Bạch Lộ nặng như đeo chì, mãi không thể bước đi.

Lời của Thượng Vân lúc trước rất rõ ràng, giọng nói nghiêm nghị và lạnh lùng ấy như lưỡi dao cứa vào tai cô. “Nếu cô còn có chút lương tâm, không nhẫn tâm nhìn nó rơi vào tình cảnh này, hãy lập tức đi nhờ Chương Minh Viễn. Bất kể cô dùng cách gì đi chăng nữa, chỉ cần cứu được Dương Quang ra.”

Bất kể cô dùng cách gì đi chăng nữa, chỉ cần cứu được Dương Quang ra… Đây là mục đích Thượng Vân gọi cô đến, là nhiệm vụ mà bà ta muốn cô phải hoàn thành.

Trời lại ngả về chiều, bầu trời xanh tím đang che giấu một cơn mưa nhưng những hạt mưa vẫn chần chừ không rơi xuống. Phía xa loáng thoáng có tiếng sấm, từng tiếng, từng tiếng nặng nề. Bỗng một cơn gió mạnh quét qua, mang theo đầy cát và bụi bẩn. Trên đường, người đi lại nhắm mắt, bịt miệng hòng tránh khỏi sự tấn công của cát bụi. Chỉ có Bạch Lộ không nhắm mắt, không che mặt, không trốn tránh… mặc cho cát bụi làm mờ mắt. Từ trong đôi mắt đang đau nhói, nước mắt từng hàng, từng hàng lặng lẽ rơi.

Đôi mắt đẫm lệ mãi mới khô, quyết tâm của Bạch Lộ cũng dần kiên định hơn trong nước mắt. Dương Quang bị đổ oan, cô không thể để anh ngồi tù oan ức như vậy. Lấy di động, cô tìm số của Chương Minh Viễn, dứt khoát bấm nút gọi đi. Mặc dù trước đây cô đã xóa số của anh ta trong danh bạ nhưng vẫn có thể tìm lại trong danh sách gọi đến. Chuông điện thoại kêu mãi nhưng chẳng có người bắt máy, không biết vì không mang máy theo hay vì thấy tên cô mà anh ta cố tình không nghe. Cô vẫn kiên trì gọi, cuối cùng cũng có người bắt máy.

Giọng Chương Minh Viễn rất khách khí: “Cô gọi mãi thế có phiền không vậy? Sao vẫn tìm tôi làm gì? Tôi nhớ là có người từng nói không bao giờ muốn nhìn thấy kẻ đê tiện như tôi nữa mà?”

Quả thực Bạch Lộ đã từng hùng hổ nói câu này, nếu còn có cách nào khác, hẳn cô đã chẳng tìm anh ta. Nhưng giờ đây, cô chỉ có thể thấp giọng cầu xin: “Cố vấn Chương, chuyện tối hôm đó… là tôi không đúng, tôi đã quá kích động. Anh có thời gian không? Tôi muốn gặp mặt xin lỗi anh.”

Chương Minh Viễn “hừ” một tiếng, giọng lạnh nhạt như dòng nước ở Siberia băng giá: “Khỏi cần, tôi không nhận nổi đâu! Bạch Lộ, cô không cần phải diễn kịch nữa, vì sao cô gọi điện cho tôi, lý do gì tôi đã rõ. Nói thật cho cô biết, tôi chẳng hơi đâu mà quan tâm đến chuyện bạn trai cô, anh ta ngồi tù cũng tốt, tử hình cũng được, đều chẳng liên quan đến tôi, sao tôi phải để tâm? Cô đừng lãng phí thời gian của tôi nữa.”

Điện thoại “tút” một tiếng rồi ngắt, thái độ của Chương Minh Viễn còn tồi tệ hơn tưởng tượng của Bạch Lộ, không cho cô cơ hội mở miệng nói một lời. Cô cứng đầu gọi tiếp nhưng trong máy là một giọng nữ, nói chủ thuê bao đã tắt máy. Điện thoại không liên lạc được, không biết làm sao, cô chỉ còn cách đến nhà tìm anh ta.

Tìm đến khu căn hộ cao cấp của Chương Minh Viễn, Bạch Lộ bị bảo vệ ngăn lại ở cổng, họ cần phải liên lạc hỏi ý kiến của chủ nhà mới có thể cho vào. Nhưng khi người bảo vệ nhấn nút gọi lên số phòng cô nói thì chẳng có ai trả lời.

“Cô gái, xem ra Chương tiên sinh không ở nhà rồi. Cô có thể liên lạc trước với anh ấy không?”

Bạch Lộ hờ hững gật đầu, nếu không thể tìm thấy Chương Minh Viễn ở đây, cô thực chẳng biết đi đâu tìm anh ta. Lại thử gọi lần nữa, điện thoại vẫn đang tắt máy. Cô ngẩn ngơ đứng đó một hồi, cho đến khi người bảo vệ tốt bụng nhắc nhở: “Cô gái, cô tạm thời về đi! Hôm nào hẹn lại rồi hãy đến.”

“Xin hỏi, tôi có thể ở đây chờ anh ta về không?” Bạch Lộ không muốn đi, ngoài chỗ này ra, cô không biết đi đâu tìm Chương Minh Viễn. Cô muốn ôm cây đợi thỏ, ở đây đợi anh ta về.

“Cô gái, ở đây cấm người ngoài đứng đợi, không cho ở lại mà không có lý do, hơn nữa, tôi thấy cô không cần phải đứng đây đợi. Chương tiên sinh không phải ngày nào cũng về đây, có khi mười ngày, nửa tháng không về.”

Lời của người bảo vệ đã thức tỉnh Bạch Lộ. Chương Minh Viễn không phải lúc nào cũng ở Bắc Kinh, thường đi khắp trời Nam đất Bắc, cô có ở đây mãi cũng chẳng ích gì. Nghĩ một hồi, cô vội vàng đến Quốc tế Thiên Đô, rất có thể Vương Hải Đằng biết Chương Minh Viễn hiện đang ở đâu.

Sau khi đến Quốc tế Thiên Đô, Bạch Lộ được biết Vương Hải Đằng không có ở công ty, còn Hoắc Mai vừa gặp cô đã hỏi giọng bằng nghiêm trọng: “Bạch Lộ, có phải em đã đắc tội với cố vấn Chương không?”

Bạch Lộ chột dạ. “Chị Hoắc, sao chị lại nói vậy?” “Hôm đó, chị mang gói đồ em gửi tới nhà cố vấn Chương, anh ta vừa mở ra xem, không nói một lời, lạnh lùng ném nó vào góc tường. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Câu hỏi của Hoắc Mai, Bạch Lộ nhất thời không nói được, chỉ trả lời qua quýt: “Chị Hoắc, em… em đã đắc tội với cố vấn Chương, giờ em muốn tìm anh ta xin lỗi nhưng anh ta không nghe điện thoại của em, cũng nhất định không chịu gặp mặt. Chị có thể giúp em nghĩ cách tìm anh ta không?”

“Để chị thử xem.”

Sau khi gọi vài cuộc điện thoại, cuối cùng Hoắc Mai trả lời: “Cố vấn Chương đang ở khách sạn Ariel Bay chơi bài cùng vài người bạn.”

Khi Bạch Lộ đến cửa khách sạn Ariel Bay, trời đã tối đen như mực. Trong màn đêm, tòa nhà khách sạn tỏa ra vô vàn những ánh sáng rực rỡ, đẹp hơn cả những vì sao trên trời.

Năm năm trước, lần đầu tiên cô đến khách sạn năm sao hoa lệ này, năm năm sau, cô lại lần nữa bước vào đây. Ngước nhìn khối kiến trúc đẹp đẽ, huy hoàng trước mắt, lòng cô ngổn ngang những tâm trạng phức tạp và nặng nề.

Trời sắp mưa, những cơn gió ngày càng mạnh, từng trận, từng trận rít qua người cô, mái tóc dài trong gió như những sợi tơ rối thành từng búi, nhưng cũng không thể rối bằng lòng cô. Nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, cô cố gắng lấy lại tinh thần đang hoảng loạn, bước vào cửa khách sạn.

Vào thang máy đi lên lầu, đến trước cửa phòng mà Hoắc Mai thông báo, Bạch Lộ dừng bước. Sau vài giây do dự, cô khẽ gõ cửa. Rất nhanh, có người ra mở, một cô gái xinh đẹp mỉm cười, giọng nói vô cùng mềm mại: “Cô tìm ai vậy?”

“Tôi tìm Chương Minh Viễn.”

Cô gái không hỏi thêm nữa. “Vào đi!”

Bạch Lộ đi vào theo. Đây là một căn phòng thượng hạng. Trong phòng khách rộng lớn, bảy, tám người trẻ tuổi, nam có, nữ có ăn vận thời trang đang ngồi đánh bài rất khí thế. Cô nhìn qua, phát hiện hai gương mặt quen thuộc. Ngoài Chương Minh Viễn, Âu Vũ Trì cũng có mặt.

Chương Minh Viễn đang chau mày nhìn sảnh bài trong tay. “Không phải chứ, sao tay tôi lại thối thế này? Bài bốc lên ngày càng nát.”

Cô gái xinh đẹp đi tới, điệu đà vỗ lên vai anh ta. “Chương công tử, có một cô gái đến tìm anh, xem có thể giúp anh chuyển vận không.”

“Ai tìm tôi?”

Chương Minh Viễn vừa nói vừa ngước mắt nhìn về phía cửa phòng. Bạch Lộ đứng đó, cố nở nụ cười thật tự nhiên. “Cố vấn Chương, chào anh!”

Có câu rằng, đưa tay đừng đánh kẻ cười, nhưng trước bao nhiêu người như vậy, Chương Minh Viễn vẫn không để cho Bạch Lộ chút thể diện nào...