Gặp anh giữa hàng vạn người
Posted at 27/09/2015
560 Views
“Cái thằng này, mày uống bao nhiêu rượu? Uống đến đâm phải người ta còn chẳng biết gì, tao mà là thẩm phán thì sẽ cho mày ngồi tù mọt gông.”
Vì có liên quan đến vụ tai nạn giao thông, theo luật sẽ bị tạm giam hình sự, nên sau khi vụ án được tiếp nhận điều tra, cảnh sát lập tức làm thủ tục bắt giữ tạm thời với Dương Quang.
Khi lệnh bắt giữ tạm thời được đưa đến tay vợ chồng Thượng Vân, hai người họ dường như suy sụp. Con trai vừa tốt nghiệp đại học, trong cơ quan cũng được lòng lãnh đạo, vốn là một thanh niên tuấn tú, tài năng, tiền đồ rộng mở… chớp mắt đã trở thành tội phạm. Hai người không thể chấp nhận sự thay đổi lớn thế này, Thượng Vân khóc nấc không thành tiếng. “Sao lại thành như vậy! Sao lại thành như vậy chứ!”
Bản thân Dương Quang cũng không thể chấp nhận hiện thực khi tỉnh rượu thấy mình ở trong tù, vẻ mặt ngỡ ngàng không hiểu nổi, không ngừng hỏi viên cảnh sát thụ lý vụ án: “Tôi đã đâm vào người ta sao? Tôi thực sự đã đâm người ta sao? Có phải tôi đang nằm mơ không?”
“Đương nhiên anh hy vọng mình đang nằm mơ, đáng tiếc là không phải. Lần cuối cùng tôi nói cho anh biết, anh uống rượu rồi lái xe đâm chết một người, rồi đâm một người khác bị thương.”
Vẻ mặt Dương Quang ngỡ ngàng. “Tôi thực sự đã đâm vào người ta sao? Sao tôi chẳng nhớ gì hết, thậm chí tôi còn chẳng nhớ mình đã lái xe.”
Viên cảnh sát chỉ biết lắc đầu. “Người uống rượu rồi lái xe tôi đã gặp nhiều rồi, nhưng say đến mức như anh thì là lần đầu đấy! Vụ án của anh rất nghiêm trọng, chúng tôi phải tiến hành tạm giam. Anh chờ một thời gian nữa sẽ ra tòa. ”
Dương Quang bắt đầu hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc, mặt trắng bệch, cắt không còn giọt máu.
Lúc này, Bạch Lộ lảo đảo chạy đến tìm, Thượng Vân thấy cô liền nổi giận, xông ra giáng cho một cái bạt tai thật mạnh. “Đều là do cô! Tôi luôn không đồng ý việc cô và Dương Quang đi lại với nhau chính vì ở bên cô, nó chẳng gặp điều gì tốt đẹp. Không ngờ… không ngờ vì cô mà nó phải ngồi tù. Sớm biết như vậy, lẽ ra ngay từ đầu tôi đã phản đối cô và nó yêu nhau, biết đâu bây giờ đã không có chuyện gì. Bạch Lộ, cô là đồ yêu tinh hại người!”
Cái tát của Thượng Vân nặng nề giáng xuống má Bạch Lộ nhưng cô không hề cảm thấy đau, bởi trái tim cô đã quá đau rồi. Nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt thảm hại, thất hồn lạc phách của Dương Quang, trái tim cô đau đến mức như bị ngàn mũi dao đâm xé. Nhìn anh mà nước mắt chứa chan, giọng nói cũng đầy bi thương: “Dương Quang…”
Dương Quang không nhìn cô, dường như trong mắt không có sự tồn tại của cô vậy. Trên khuôn mặt anh chỉ có sự thảm hại và u tối, không hề bộc lộ cảm xúc nào khác. Lê đôi chân nặng nề, tê dại, anh đi theo hai viên cảnh sát lên xe của trại giam. Giây phút cánh cửa xe khép lại, anh mới lao về phía cửa sổ nhìn cha mẹ, đau khổ khóc thất thanh: “Cha, mẹ… con không muốn ngồi tù.”
Ngày Dương Quang bị tạm giam, Bạch Lộ gần như không ngừng khóc. Nước mắt giàn giụa trên đôi má trắng nhợt.
Khi Thiệu Dung biết tin chạy đến, Bạch Lộ đã khóc đến sưng đỏ hai mắt. Nhìn thấy Thiệu Dung, cô như trông thấy vị cứu tinh, nhào đến ôm lấy cô ấy cầu khẩn: “Chị Dung, chị quen biết nhiều, nhất định phải giúp em nghĩ cách cứu Dương Quang. Anh ấy không thể ngồi tù, nếu ngồi tù thì chẳng còn gì nữa, anh ấy trẻ như vậy, không thể bị hủy hoại như thế này. Nếu anh ấy phải ngồi tù, em… em… em quả thực có lỗi với anh ấy!”
Thiệu Dung vội ngắt lời cô: “Lộ Lộ, đừng bao giờ nghĩ như vậy, chuyện này không thể trách em. Đúng, Dương Quang vì em mới bực bội chạy đến bar uống rượu. Nhưng hành vi lái xe sau khi uống rượu là việc mọi người đều biết không được vi phạm. Biết là vi phạm mà cứ làm, đó là trách nhiệm của cậu ta.”
Bạch Lộ vẫn nước mắt nhạt nhòa. “Bất kể thế nào, sự việc này cũng vì em. Nếu không phải vì em, Dương Quang hẳn vẫn đang ở cơ quan làm việc. Nhưng bây giờ, anh ấy lại ở trong trại tạm giam. Chị Dung, chị giúp em, giúp em nghĩ cách cứu anh ấy với!”
“Được, chị giúp, chị giúp. Nếu có thể, chị nhất định sẽ giúp. Em đừng khóc nữa, nhìn mắt em sưng rồi kìa!”
Thiệu Dung đồng ý giúp nhưng sự giúp đỡ của cô cũng có hạn. Mặc dù cô quen biết nhiều nhưng đa phần đều là khách làng chơi. Hơn nữa, đến quán bar của cô phần lớn là những người làm ăn buôn bán, ông chủ này ông chủ nọ, mười người thì có chín mới phát tài, trên người còn vương mùi bùn đất. Nếu cần tiền gấp, cô có thể nghĩ cách moi được một khoản từ tay đám khách kia, nhưng giờ vấn đề lại không phải là tiền. Hiện tượng uống rượu rồi lái xe đã trở thành vấn đề tiêu điểm của xã hội, đang trong giai đoạn được kiểm soát nghiêm ngặt và trừng phạt nghiêm minh, mà Dương Quang lần này lại đâm chết một người, làm một người bị thương nặng, cho dù có đền bù rồi nhẹ nhàng rút khỏi vụ này cũng không phải chuyện dễ.
Bạch Lộ cũng biết là rất khó nhưng dù thế nào cũng không nguôi hy vọng. “Chị Dung, chị nghĩ lại xem, có người bạn nào có thể giúp không? Cho dù đó là bạn của bạn cũng được.”
Thiệu Dung hiểu tâm trạng của cô nhưng thực tình không thể làm gì được. Hai ngày nay, cô cố gắng tìm mối quan hệ nhưng không có chút tiến triển, chỉ có thể an ủi: “Lộ Lộ, chị sẽ cố gắng nghĩ tiếp nhưng nếu quả thực không tìm được ai giúp, em phải sẵn sàng đối diện với hiện thực.”
Nước mắt Bạch Lộ lại lã chã rơi. “Không, sẽ không như vậy, nhất định sẽ có cách. Cha mẹ Dương Quang hẳn cũng đang tìm cách giúp anh ấy. Họ là người Bắc Kinh, lại là giáo sư, họ nhất định có cách, nhất định sẽ cứu được anh ấy.”
Mang theo hy vọng này, biết rõ sẽ không được nghênh đón, hôm nay Bạch Lộ vẫn lấy hết dũng khí tìm đến nhà Dương Quang. Cô muốn hỏi cha mẹ Dương Quang về tình hình mới nhất của sự việc. Kết cục đương nhiên là cô bị Thượng Vân giận dữ đuổi ra khỏi cửa.
Giáo sư Thượng điềm đạm, nho nhã trước đây giờ như trở thành một người điên, việc Dương Quang bị tạm giam là một đòn đả kích lớn với bà ta, đặc biệt là khi nghĩ con trai có thể phải đối diện với án tù từ ba đến bảy năm, bà ta càng nóng giận. Nhìn thấy Bạch Lộ, hai mắt bà ta đỏ ngầu như nhìn thấy kẻ thù, cuồng loạn đuổi cô ra khỏi nhà. “Cái thứ sao chổi như cô còn dám đến đây sao? Nếu không phải vì cô thì giờ Dương Quang đã chẳng bị tạm giam. Cô cút khỏi đây ngay, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!”
Tuy chưa kịp hỏi nhưng nhìn thấy bộ dạng cuồng loạn của Thượng Vân, Bạch Lộ cũng hiểu vụ việc chẳng có chuyển biến gì. Cô đến với một tia hy vọng rồi phải ra về trong thất vọng. Thực sự thì tâm trạng cô gần như tuyệt vọng nhưng trái tim như tro tàn lại không nỡ từ bỏ, vẫn nhen nhóm vài tia hy vọng. Nếu cô bỏ cuộc thì Dương Quang sẽ ra sao? Cô nghĩ, dù thế nào cũng không được buông xuôi, phải tìm mọi cách để cứu anh.
Có bệnh vái tứ phương, sau khi rời khỏi nhà Dương Quang, Bạch Lộ không chỉ gọi điện cầu cứu Thiệu Dung mà còn chạy đến Quốc tế Thiên Đô tìm Vương Hải Đằng, cầu xin ông ta ra mặt nhờ cậy những mối quan hệ của mình.
“Tổng giám đốc Vương, ông quen biết nhiều người, quan hệ rộng rãi, ông xem có cách gì giúp được không? Chỉ cần có thể cứu được bạn trai tôi, chi phí bao nhiêu cũng không thành vấn đề.”
Mặc dù Bạch Lộ không còn bao nhiêu tiền nhưng cô có thể tìm Thiệu Dung. Hơn nữa, bên cha mẹ Dương Quang, chỉ cần có thể cứu được con, phải tốn bao nhiêu họ cũng không tiếc, cho nên cô mới dám nói vậy trước mặt Vương Hải Đằng.
Vương Hải Đằng lại tỏ ra khó khăn. “Bạch Lộ, cô cũng biết đấy, giờ những vụ say rượu lái xe bị pháp luật xử rất nghiêm. Nhất là bạn trai cô lại đâm những hai người, một người chết một người bị thương, nếu không có mối quan hệ đặc biệt, sao có thể cứu được! Hơn nữa, tôi cũng chẳng quen ai làm trong ngành cảnh sát giao thông cả.”
Bạch Lộ vô cùng thất vọng. “Tổng giám đốc Vương, đã vậy tôi không phiền ông nữa!”
Cô đang định đứng lên thì bị Tổng giám đốc Vương gọi giật lại: “Bạch Lộ, hay cô đi hỏi thử cố vấn Chương đi! Gia thế cậu ta có lẽ cô chưa rõ, tôi cũng không tiện nói cụ thể với cô nhưng nếu cậu ta chịu giúp, tôi đảm bảo bạn trai cô sẽ nhanh chóng được tha, không phải chịu cảnh tù tội nữa.”
Chương Minh Viễn… Bạch Lộ ngẩn người. Mấy hôm nay, chuyện của Dương Quang khiến cô lo lắng đến phát cuồng, con người này, cái tên này, cô không hề nghĩ tới. Giờ nghe Vương Hải Đằng nhắc đến, đôi mắt cô lóe sáng nhưng ngay sau đó lại trở nên tối sầm…
Sau khi rời khỏi công ty, Bạch Lộ đứng ngẩn người dưới tòa nhà một hồi lâu. Tối đó, chính ở chỗ này, cô đã cho anh ta một bạt tai thật mạnh, nói rằng sẽ nhanh chóng mang tiền đến trả, không còn dây dưa, nợ nần gì, sau này cô không muốn nhìn thấy một kẻ đê tiện như anh ta thêm lần nào nữa. Nhưng giờ đây, cô lại muốn nuốt lời, quay trở lại, cúi đầu hạ giọng cầu xin anh ta sao?
Cho dù cô có chịu vứt bỏ lòng tự trọng, hạ mình đến cầu xin, có khi anh ta cũng chẳng thèm để ý. Cô đã đánh anh ta, người ta vẫn nói đánh người chớ đánh mặt, cô lại nhằm thẳng mặt anh ta mà tát. Giờ nghĩ lại mới thấy, hành động hôm đó hơi quá khích. Giả sử người bị tát là cô hẳn cũng chẳng nuốt trôi cơn tức ấy. Bây giờ còn muốn tìm người ta nhờ vả, người ta để ý đến cô mới là lạ!
Đang ngơ ngẩn, Bạch Lộ bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi, giai điệu rất quen thuộc, là nhạc chuông cô mặc định riêng cho Dương Quang. Toàn thân cô như bị chấn động, là anh gọi đến sao? Anh được thả rồi ư?
Bạch Lộ vội vàng mở túi, lục tìm điện thoại, cuống đến nỗi đồ đạc trong túi rơi xuống đất cũng chẳng buồn nhặt lên, chỉ lo cầm điện thoại lên nghe máy. “A lô, Dương Quang, là anh sao?”
Bên tai lại vọng đến giọng nói của Thượng Vân: “Bạch Lộ, giờ cô lập tức đến nhà tôi một lát!”
Bà ta vừa đuổi cô ra khỏi cửa như đuổi rắn rết, giờ lại lấy điện thoại của Dương Quang tìm số cô để gọi, bảo cô quay trở lại. Mặc dù cô không biết có chuyện gì xảy ra nhưng nhất định là rất quan trọng, nếu không, Thượng Vân sẽ chẳng chủ động tìm cô.
Không kịp suy nghĩ, Bạch Lộ lập tức bắt taxi chạy đến nhà họ Dương.
Về vụ tai nạn giao thông của Dương Quang, vợ chồng Dương thị đã chính thức mời luật sư. Luật sư đến trại tạm giam nói chuyện với anh, hỏi kĩ quá trình gây án, anh vẫn rất mơ hồ, làm thế nào cũng không nhớ nổi mình đã lái xe đâm phải người ta. Sau này, dưới sự dẫn dắt từng bước của luật sư, anh cố gắng nhớ lại, cuối cùng nhớ ra trong lúc say rượu rời khỏi quán bar, có một người phụ nữ đã dìu anh lên xe. Anh đột nhiên giật thót, giọng run run: “Lẽ nào người phụ nữ ấy đã lái xe gây tai nạn? Hẳn là cô ta, nhất định lúc đó cô ta đã lên xe của tôi. Đúng rồi, tôi nhớ trong lúc mê man, hình như cảm thấy có lần xe rung mạnh.”
Những lời nói của Dương Quang rất được luật sư coi trọng, nhưng hỏi kĩ người phụ nữ đó tên gì thì anh không hề biết, hình dáng thế nào cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ cô ta mặc một bộ đồ màu tím. Luật sư báo cáo lại những tài liệu này cho cảnh sát, họ không giấu được vẻ giễu cợt: “Anh ta nói có một người phụ nữ như vậy nhưng lại không có chút thông tin gì về cô ta, bảo chúng tôi điều tra kiểu gì đây? Chẳng phải là tìm kim đáy bể sao? Hơn nữa, có phải anh ta bịa đặt hay không cũng khó nói.”
Dù nói vậy nhưng bên cảnh sát vẫn làm hết chức trách, tiến hành điều tra. Người phục vụ ở quán rượu rất có ấn tượng với Dương Quang, chứng minh đêm đó anh uống đến say khướt mới về nhưng không hề thấy có người phụ nữ áo tím nào đi cùng. Mà ngõ sau quán bar rất ít người đi lại, càng chẳng tìm được nhân chứng nhìn thấy cô ta dìu Dương Quang lên xe. Người phụ nữ ấy dường như chỉ có trong lời nói của anh. Không người làm chứng, chỉ có anh nói vậy nên khó mà tin được.
Luật sư vẫn rất tin tưởng đương sự của mình, trực giác và kinh nghiệm đều nói với ông rằng Dương Quang không nói dối. Nhưng không tìm thấy người phụ nữ áo tím như anh mô tả, muốn dùng chi tiết này để lật lại vụ án là không thể. Vậy trong vụ án giao thông nghiêm trọng này, tội của Dương Quang như ván đã đóng thuyền. Cuối cùng, luật sư đành thở dài từ biệt vợ chồng Dương thị, còn Dương Quang khó mà thoát được tội trạng trong vụ án này, chỉ có thể tìm cách chạy chọt, lo lót xem có thể giảm nhẹ được chút nào không....