Gặp anh giữa hàng vạn người
Posted at 27/09/2015
556 Views
Vứt toẹt sảnh bài trên tay xuống, khuôn mặt anh ta bỗng lạnh lùng như băng giá. “Ai cho cô ta vào? Tôi không quen người này, bảo cô ta đi đi!”
Thái độ thay đổi trong chớp nhoáng của anh ta khiến mọi người trong phòng đều kinh ngạc, ngoài Âu Vũ Trì. Âu Vũ Trì lắc lắc đầu, đứng dậy đi đến gần Bạch Lộ. “Sao cô lại đến đây? Mau đi đi! Cô cũng thấy rồi đấy, Minh Viễn rất không hoan nghênh cô.”
Bạch Lộ mở miệng định nói nhưng lại thôi. Âu Vũ Trì liên tục thúc giục: “Mau đi đi, giờ cô có nói cũng vô dụng, cậu ấy sẽ chẳng nghe đâu!”
Nhìn bộ dạng của Chương Minh Viễn, Bạch Lộ cũng biết lúc này cứ cứng đầu ở lại có khi thành vô ích, liền rời khỏi căn phòng trong im lặng. Cánh cửa đóng ngay lập tức, như một bức tường thép ngăn cô lại. Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa, đứng yên như pho tượng, một bước không rời.
Không biết đã bao lâu, cánh cửa được mở ra lần nữa, một người trẻ tuổi đi ra nghe điện thoại. Thấy cô đứng đó, anh ta rất bất ngờ, mặt đầy vẻ kinh ngạc. “Cô vẫn chưa đi à?”
Bạch Lộ lặng lẽ cúi đầu, không nói, mà cũng chẳng có gì để nói.
Sau khi chàng trai trẻ gọi điện thoại xong quay vào, Âu Vũ Trì liền bước ra cửa xem sự tình, vừa lắc đầu vừa thở dài, nói: “Cô định làm gì vậy? Cô đứng ở đây không về thì Minh Viễn cũng chẳng quan tâm đâu! Tính cậu ta là vậy, tốt nhất đừng chọc giận, một khi cậu ta đã giận, cả đời này sẽ không thèm nhìn cô lần nữa đâu. Tôi không ngại nói thật với cô, việc của bạn trai cô, cậu ta không đến làm cho nghiêm trọng hơn là đã tốt lắm rồi, cô còn muốn xin cậu ta giúp đỡ? Cậu ta dựa vào đâu mà phải giúp cô? Còn cô dựa vào cái gì mà đi nhờ cậu ta? Dựa vào cái tát cô tặng cậu ta sao? Cô có biết, cậu ta lớn thế này rồi, đến cha mẹ còn không nỡ động một ngón tay, vậy mà lại bị cô cho ăn tát. Bạch Lộ, sớm biết có hôm nay, sao trước còn làm vậy? Giờ cô hối hận cũng muộn rồi. Mau về đi, đừng đứng đó nữa, vô ích thôi!”
Bạch Lộ mặc kệ, đây là cách duy nhất mà cô biết. Cô vẫn kiên trì đứng trước cửa, không rời một bước, như một cái cây đã mọc rễ ở đó. Hôm nay, dù thế nào cô cũng phải gặp Chương Minh Viễn để nói chuyện, nếu không lần sau có trời mới biết anh ta ở đâu. Cho dù thái độ của anh ta có kịch liệt ra sao, cô cũng sẽ không ăn miếng trả miếng. Chỉ còn cách để anh ta trút nỗi bực dọc này, cô mới có thể mở miệng cầu xin.
Không biết bao lâu sau, cánh cửa phòng lại mở ra. Mấy chàng trai, cô gái nối đuôi nhau đi ra, mỗi người khi đi qua Bạch Lộ đều nhìn cô với vẻ hiếu kỳ. Một lúc sau, Chương Minh Viễn và Âu Vũ Trì mới sóng bước đi ra, dường như anh ta không hề thấy sự tồn tại của cô, chẳng buồn liếc một cái.
Nhìn họ đi về phía thang máy, Bạch Lộ mặt dày lẽo đẽo đi theo. Đi đến quán bar ở sảnh mới đột ngột dừng bước.
Cũng không biết vô tình hay cố ý, Chương Minh Viễn và Âu Vũ Trì vào trong, gọi đồ uống. Bạch Lộ không khỏi nhớ về năm năm trước, khi cô lấy hết dũng khí đến bắt chuyện với anh ta chính tại nơi này.
Cô đứng ngẩn người cho đến khi bị một người phục vụ nhìn thấy, đến gần chào hỏi: “Cô đi mấy người ạ?”
Cô trả lời máy móc: “Tôi… đi một người.”
Người phục vụ dẫn cô vào trong. “Vậy mời ngồi bên này! Xin hỏi cô muốn uống gì ạ?”
Một quyển menu thiết kế đẹp mắt được mang tới, cô lật đại vài trang, đối với cô, một ly nước ở đây cũng có giá trên trời. Đang định chọn một loại đồ uống rẻ nhất, đột nhiên nghe có người cất giọng trả lời thay: “Cho cô ấy một ly nước cam, tôi mời!”
Là giọng nói của Chương Minh Viễn, giọng nói lạnh lùng, không cảm xúc, Bạch Lộ nghe mà trong lòng giật thót. Vô thức nhìn sang nơi phát ra tiếng nói, phát hiện anh ta đang đứng dậy, đi về phía cô, trên khóe miệng là nụ cười như có như không.
Bạch Lộ sợ nhất điệu cười này của Chương Minh Viễn. Cô cảm thấy bộ mặt lạnh tanh, giận dữ của anh ta còn tốt hơn kiểu nửa cười nửa không thế này. Ít ra vừa rồi cô còn đoán được anh ta không vui, không thích, không phấn chấn… nhưng giờ đây, cô quả thực không đoán được phía sau biểu cảm đó của anh ta là gì, anh ta đang nghĩ gì, lại định làm gì?
Anh ta đi thẳng đến ngồi ngay cạnh cô, năm ngón tay thon dài hững hờ gõ xuống bàn. “Tôi mời cô uống một ly, cô nên nói gì với tôi nhỉ?”
Cô ngẩn người. “Vâng… Cảm ơn!”
“Có hai từ vậy sao? Không còn gì khác sao? Năm năm trước, cũng ở nơi này, sau khi tôi mời cô một ly nước cam, không phải cô đã hỏi tôi có cần người phục vụ không sao?”
Chương Minh Viễn vừa nói xong, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng sấm khiến Bạch Lộ cảm thấy toàn thân chấn động, tiếng sấm như nổ tung trong người cô. Giây phút ấy, cô mơ hồ đoán được vì sao anh ta đột nhiên mang theo một nụ cười như vậy đến nói chuyện với mình.
Cô im lặng. Anh ta lại thong thả nói tiếp: “Bạch Lộ, năm năm trước, chính tại khách sạn này, cô đã đồng ý phục vụ tôi nhưng lại cầm một vạn rồi chạy mất. Cô đừng tưởng đem tiền trả tôi là xong chuyện. Muốn nhờ tôi giúp đỡ? Được thôi, lên giường cùng tôi đã, cô có làm được không? Nếu làm thì lên lầu chờ tôi ở phòng đó, không làm thì lập tức cuốn xéo, đừng có lượn đi lượn lại trước mặt tôi!”
Tiếng sấm lại vang lên từng hồi “đì đùng, đì đùng”, càng lúc càng vang dội và dồn dập, trái tim cô chấn động, cảm thấy như sắp rung đến vỡ tan. Nhưng cô biết, lúc này mình không thể hoang mang, Chương Minh Viễn đã ra điều kiện, cô phải lập tức trả lời đồng ý hay không.
Chỉ một phút do dự, Chương Minh Viễn đã hết kiên nhẫn, đứng dậy định đi. Bạch Lộ cũng vội vàng bật dậy, không màng xấu hổ mà hỏi thẳng: “Nếu tôi lên giường cùng anh, anh sẽ đồng ý giúp bạn trai tôi chứ?”
Khi hỏi câu này, trong lòng Bạch Lộ đã hạ quyết tâm, chỉ cần Chương Minh Viễn đồng ý, cô sẽ cùng anh ta lên phòng. Sự việc đã đến nước này, vì tự do của Dương Quang, cô cam tâm đánh đổi bằng mọi giá.
“Cô lên giường cùng tôi rồi hãy tính, nếu biểu hiện của cô đủ tốt, làm tôi hài lòng, tôi có thể cân nhắc lời thỉnh cầu của cô.”
Thái độ hờ hững và cả giọng điệu mỉa mai của Chương Minh Viễn khiến Bạch Lộ chợt hiểu, anh ta thực ra không phải muốn cùng cô lên giường, chỉ là muốn dùng cách này để hạ nhục cô mà thôi, cho nên chỉ đưa ra điều kiện mà không hứa hẹn điều gì. Nói cách khác, chẳng qua anh ta chỉ đùa bỡn cô như mèo vờn chuột.
Trong chốc lát, cô quả thực muốn vung tay tát anh ta lần nữa, tát bay nụ cười có mà như không trên khóe miệng anh ta. Gã đàn ông đê tiện này, anh ta dựa vào đâu mà xem thường cô chứ? Nếu không phải vì anh ta, cuộc sống của cô và Dương Quang vẫn trời yên bể lặng. Nhưng bây giờ, thế giới của cô như vừa trải qua một trận núi lở đá trôi, tất cả mọi thứ đều không còn nguyên vẹn.
Người phục vụ mang đến một ly nước cam, Bạch Lộ không uống dù chỉ một hớp. Vẻ mặt lạnh lùng, cô cầm ly nước lên, nhằm thẳng Chương Minh Viễn mà hắt tới. “Chương Minh Viễn, anh chết đi!”
Bạch Lộ giận dữ, hùng hổ đi ra khỏi khách sạn, Chương Minh Viễn trở lại chỗ ngồi, Âu Vũ Trì vừa cười vừa vỗ tay. “Minh Viễn, thân thủ cậu cũng nhanh đấy chứ! Tránh nhanh thật đấy, ly nước cam to như vậy mà không dính một giọt lên người.”
Chương Minh Viễn nhấc ly rượu Brandy vừa rót uống một hơi, thản nhiên nói: “Tôi hớ một lần rồi, phải khôn ra chứ! Nhìn vẻ mặt cô ta, tôi đã biết cô ta định toan tính điều gì, không tránh có mà là thằng ngu! Cô nàng này trở mặt còn nhanh hơn giở sách, phút trước vừa tỏ ra đáng thương, giây sau đã thành sư tử Hà Đông gào rống.”
Âu Vũ Trì cũng gật đầu thừa nhận: “Tôi vẫn còn nhớ năm năm trước, cô ta mặc bộ đồ trắng ngồi đây, quả thực khiến người ta rung động, tôi nhìn cũng muốn thương. Ai ngờ là sói đội lốt cừu, lừa Chương công tử cậu một vố, mất cả chì lần chài.”
Chuyện của năm năm trước, Âu Vũ Trì luôn cho rằng Chương Minh Viễn gặp phải kẻ lừa đảo. Giống như ngoài đường thường có người tự nhận đến Bắc Kinh du lịch nhưng bị mất hết tiền và giấy tờ, cầu xin những người hảo tâm cho ít tiền lộ phí hay lại có người tự nhận gia cảnh khó khăn, mong người hảo tâm bố thí tiền học phí… Nhưng Chương Minh Viễn lại cảm thấy không phải vậy, bởi cô gái tên Sương Sương đó quả thực chẳng giống kẻ lừa đảo. Sự nhút nhát, căng thẳng, đỏ mặt e thẹn của cô… đều không giống đang đóng kịch. Nếu cô quả thực là kẻ lừa đảo thì chỉ có thể nói cô vào vai quá đạt, đến diễn viên đoạt giải Oscar cũng không sánh bằng.
Rốt cuộc Sương Sương có phải kẻ lừa đảo hay không? Đây là điều bí ẩn trong lòng Chương Minh Viễn suốt một thời gian dài. Thời gian đầu sau khi sự việc xảy ra, mỗi khi tới các khách sạn lớn, anh vẫn thường để ý những cô gái đi một mình, xem liệu có gặp lại cô gái kia hay không nhưng một lần cũng chẳng thấy, cô gái như biến mất khỏi những nơi thế này. Điều đó khiến anh vừa thất vọng lại vừa vui mừng. Nếu thực sự lần nữa nhìn thấy cô trong bộ dạng đáng thương, ngồi bên những gã đàn ông rồi nói đây là lần đầu tiên hành nghề, anh chỉ còn nước tức giận điên cuồng vì bị lừa.
Chớp mắt đã năm năm. Thời gian như thoi đưa, chuyện ngày xưa đã bị kết thành tấm vải gấm mang tên dĩ vãng. Rất nhiều chuyện cũ đã bạc màu, nhưng có nhiều chuyện vẫn tươi màu như trước. Đêm đó, từ khách sạn đi ra, Chương Minh Viễn theo kế khoạch đến văn phòng của Quốc tế Thiên Đô ngay gần đấy. Người ở đó chờ anh không phải Hoắc Mai mà là một cô thư ký xinh đẹp khác. Cô gái này trước giờ anh chưa từng để ý nhưng sau giây phút mặt đối mặt, anh lại cảm thấy như đã gặp ở đâu.
Chuyện năm xưa như phát ra ánh hào quang giữa mảnh gấm thời gian của dĩ vãng, anh nhìn cô, nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên nhớ ra - chính là cô gái Sương Sương của năm đó.
Khi anh nhắc tới chuyện năm năm trước đã gặp cô ở khách sạn Ariel Bay, cô sợ đến mức mặt trở nên trắng bệch, nhưng lập tức trấn tĩnh, nói anh đã nhận nhầm người. Cô không thừa nhận, anh cũng chẳng kiên trì. “Vậy sao? Xem ra tôi nhận nhầm người thật, xin lỗi!”
Anh có thể đoán ra nguyên nhân cô không dám thừa nhận, ngoài sợ bị anh truy cứu thì việc năm xưa đã từng đến khách sạn tìm khách, bán sắc kiếm tiền cũng không phải chuyện vẻ vang gì. Đặc biệt có một hôm, khi nhìn thấy cô thân mật ôm một anh chàng trẻ tuổi, đẹp trai, anh ta càng hiểu nỗi lo sợ của cô. Cô đã có bạn trai, nếu để bạn trai biết những chuyện trước kia cô đã làm, chỉ e mối tình này không thể duy trì.
Anh hiểu quân tử thì phải biết giúp người, không có ý định nói ra quá khứ của cô, càng không muốn phá hoại tình cảm giữa cô và bạn trai. Chỉ là thi thoảng cao hứng đến công ty trêu cô một chút, nhìn bộ dạng sợ hãi rồi lại tự trấn tĩnh của cô, anh cảm thấy rất thú vị.
Ban đầu, cô sợ anh như rắn rết, trốn tránh anh như lang sói, sau này, có lẽ dần phát hiện anh không có ý định đòi nợ cũ nên mới tự nhiên hơn một chút. Sau vài lần tiếp xúc, anh phát hiện tình cảm giữa cô và bạn trai rất tốt, ít ra cô rất yêu bạn trai mình. Dù đang làm gì, chỉ cần nhận được điện thoại hoặc tin nhắn của anh ta, nụ cười trong mắt cô không thể nào giấu nổi. Nói thực, bộ dạng ấy của cô khiến anh có chút khó chịu, mặc dù cũng biết rằng sự khó chịu ấy là vô lý.
Đối với chuyện này, Âu Vũ Trì cười, nói: “Chuyện này cũng có thể hiểu được, ban đầu cậu muốn chiếm đóa hoa đó mà không được, lại để người ta chiếm mất một vạn tệ. Giờ trông đóa hoa xinh đẹp đó nằm trong tay người khác, cậu nghĩ lại thấy mình mất tiền oan mà chẳng xơ múi được gì, trong lòng tất nhiên khó chịu rồi.”
Có phải vì lý do đó không? Chương Minh Viễn còn đang day dứt thì Bạch Lộ bỗng từ đâu xông tới, ném cho anh một cái bạt tai, mắng anh đê tiện. Anh sống hai mươi tám năm rồi, đây là lần đầu tiên bị đánh, giận đến điên người. Cô nàng này đúng là chẳng biết điều, anh đã không truy cứu chuyện lừa tiền năm năm trước, lại dám đến đổ một đống tội lên đầu anh. Vài ngày sau lại nhờ Hoắc Mai đưa cho anh một túi tiền, trong đó còn kèm một lời nhắn, viết rõ một vạn tệ là số tiền lấy của anh năm năm trước, hai vạn tệ là giá của chiếc nhẫn anh tặng cho cô, thế là hết nợ. Cô không muốn nhìn thấy bản mặt đê tiện của anh nữa. Khi đọc xong lời nhắn, anh giận dữ ném gói tiền vào góc tường ngay trước mặt Hoắc Mai.
Anh thực sự đã bị cô nàng này chọc giận, nhưng lại không biết xả vào đâu. Cho đến khi Vương Hải Đằng gọi đến, không biết vô tình hay hữu ý nhắc đến chuyện bạn trai của Bạch Lộ vì gây tai nạn giao thông mà bị tạm giam, cô đang cuống lên tìm người giúp.
“Cô ấy còn đến công ty nhờ tôi giúp, nhưng tôi quả thực lực bất tòng tâm. Tôi bảo cô ấy thử tìm cậu xem sao, có thể mấy ngày tới cô ấy sẽ đến tìm cậu đấy!”
Anh vừa nghe đã biết sắp đến lúc giải tỏa cơn giận này. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau Bạch Lộ đã gọi tới. Anh dĩ nhiên không nể mặt cô, cảm giác nóng rát của cái tát kia vẫn còn đó. Sau khi cho cô nghe một loạt những lời khó nghe, anh lập tức cúp máy, tắt nguồn, từ chối không nghe nữa. Còn lâu anh mới cứu bạn trai của cô! Anh ta xảy ra chuyện thì liên quan gì đến anh chứ?
Không ngờ cô vẫn có cách, tìm đến tận nơi anh đánh bài...