Ring ring

Gặp anh giữa hàng vạn người

Posted at 27/09/2015

559 Views

Chiếc Jetta của anh đậu ngõ sau, khi đến bãi đỗ ở cửa trước đã đầy xe, chỉ có thể dừng ở đó. Mặc dù say, anh vẫn nhớ xe mình đậu ở chỗ nào.

Từ cửa đến chỗ đỗ xe chỉ vài bước, Dương Quang vừa đi ra liền dùng điều khiển từ xa mở cửa xe, định lên xe nhưng vì say rượu, đầu óc không tỉnh táo khiến anh đi xiêu xiêu vẹo vẹo, chân nam đá chân chiêu, suýt thì vấp ngã, may mà có một đôi tay kịp thời đỡ lấy. Anh mơ hồ ngước lên, trong tầm nhìn mờ mịt chỉ trông thấy một chiếc áo tím, như một đóa hoa hồng tím nở giữa màn đêm đen. Bên tai là giọng nói dịu dàng như đã gặp ở đâu: “Anh trai, anh uống nhiều quá rồi, tốt nhất đừng lái xe, để tôi đưa anh về.”

Dương Quang lắc đầu, giọng lè nhè: “Không cần… Tôi không lái xe… Tôi chỉ lên xe… nằm… ngủ đã rồi mới lái.” “Vậy để tôi đỡ anh lên xe.”

Đôi tay ấy mặc kệ sự kháng cự, đỡ anh lên xe, còn hạ thấp ghế để anh nằm. Sau khi nằm xuống, anh nhanh chóng ngủ thiếp đi…

Sáng sớm, Bạch Lộ khó khăn lắm mới tỉnh dậy được. Cô cảm thấy đầu đau như búa bổ, đây là hậu quả của ly rượu mạnh kia. Lật người bò dậy, ngồi tựa vào thành giường thẫn thờ một lúc, cô từ từ nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy hôm qua. Ở nhà Dương Quang, ở quán rượu, ở lầu dưới công ty, cô cho Chương Minh Viễn một bạt tai. Một cái tát trút hết mọi căm hờn tích tụ trong lòng bấy lâu nay.

Bây giờ đã tỉnh rượu, ý thức dần tỉnh táo, Bạch Lộ lại cảm thấy cái tát ấy dường như hơi quá đáng. Cô dựa vào đâu mà dám tát anh ta? Chỉ vì anh ta đã nói cho người khác chuyện của cô lúc trước? Nhưng chuyện năm đó là do cô tự chọn, chẳng ai cầm dao ép buộc. Cô phải tự gánh trách nhiệm và hậu quả mới đúng.

Thực ra, từ trước đến giờ, Bạch Lộ cũng biết rõ chuyện năm đó giống như quả địa lôi, chôn sâu bên dưới cuộc sống bình lặng. Cô thực sự không hy vọng nó phát nổ.

Sau khi gặp lại Chương Minh Viễn, trong lòng cô vẫn thầm hy vọng anh ta sẽ không nhận ra mình, chỉ coi như đã nhận lầm người. Cho dù có không may bị anh ta nhận ra đi nữa, cũng không có bằng chứng chứng tỏ cô chính là cô gái Sương Sương tự bán thân ở khách sạn, còn lừa của anh ta một vạn tệ. Đây là liều thuốc trợ tim hữu hiệu nhất của cô.

Nhưng cô đã quên rằng, có những chuyện vốn không cần chứng cứ, chỉ cần có người thêm mắm thêm muối đưa tin đồn là đủ. Miệng lưỡi thế gian thật khó lường, chính Nguyễn Linh Ngọc1 đã chết dưới ba tấc lưỡi sắc nhọn của người đời. Sự trong trắng của một cô gái như lụa trắng gấm trong, không chịu nổi dù chỉ là một tia nước bẩn. Một khi đã bẩn thì chẳng thể nào gột sạch được.

Rốt cuộc Chương Minh Viễn đã nói gì sau lưng cô? Vì sao mọi người trong công ty đều thì thầm với nhau rằng cô đang cặp kè với anh ta? Mặc dù cô không biết rõ nội tình nhưng có thể khẳng định một điều, anh ta hẳn đã dùng thủ đoạn không được quang minh chính đại gì. Hơn nữa, chuyện này lại truyền đến tai mẹ Dương Quang thì tuyệt đối không phải chuyện ngẫu nhiên, nhất định có liên quan đến anh ta. Điều này khiến cô không thể không bối rối, giận dữ và căm hận.

Quả thực năm đó, ở khách sạn Ariel Bay, cô chủ động “bàn chuyện làm ăn” với Chương Minh Viễn, nhận của anh ta một vạn tệ rồi lại không thực hiện cam kết mà bỏ chạy. Là cô đã lừa anh ta, là lỗi của cô nhưng cũng chỉ vì bất đắc dĩ. Trong cơn dông bão của vận mệnh, cô như chú yến nhỏ không còn tổ, muốn tiếp tục bay thì phải chấp nhận từ bỏ một số thứ vốn luôn cẩn thận giữ gìn. Tự bán thân thực ra là hạ sách khi bị dồn đến đường cùng, nếu có tóc, ai chịu chấp nhận làm kẻ trọc đầu?

Còn Chương Minh Viễn, kẻ sinh ra đã được nắm chiếc chìa khóa vàng, sao anh ta cứ nhất định phải làm như vậy, không buông tha cho một cô gái cô độc, không nơi nương tựa như cô? Dẫu rằng ai cũng phải chịu trách nhiệm với những việc mình đã gây ra, cô cũng không cách nào lau sạch vết nhơ quá khứ, nhưng lại rất hy vọng anh ta sẽ quân tử mà kín mồm kín miệng, làm một người độ lượng, không cố ý đâm vào vết thương của người khác, không phá hoại cuộc sống yên bình của cô. Sự thực đã khiến cô thất vọng đến tột cùng, cô không thể không hận, cái hận trong lòng sau khi xúc tác với một ly rượu mạnh đã biến thành cái tát nặng nề vào mặt Chương Minh Viễn.

Một cái tát đã khiến Chương Minh Viễn hoàn toàn nổi giận và cũng khiến cô hoàn toàn tỉnh táo. Cô nhất định phải nghỉ việc ở Quốc tế Thiên Đô, không thể ở lại làm tiếp, phải lập tức rời khỏi đó để không còn dây dưa gì với Chương Minh Viễn.

Đêm trước, sau khi rời khỏi công ty, trong lòng mang đầy nỗi oán hận, Bạch Lộ đã đi thẳng đến quán bar Kỷ Hồi Túy tìm Thiệu Dung.

Hai năm trước, Thiệu Dung bỏ hộp đêm, cặp bồ với một gã người Hồng Kông một năm, tiền kiếm được dành dụm mở một quán bar nhỏ. Quán bar của cô ấy đêm nào cũng nhạc nhẽo xập xình, ngập tràn mỹ nữ, là đế quốc son phấn dưới trướng cô ấy. Cô ấy không để Bạch Lộ đến quán bar tìm, sợ sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô.

Nhưng lúc này, Bạch Lộ chẳng để tâm nhiều đến vậy. Cô định tìm Thiệu Dung mượn hai vạn tệ tiền mặt, cũng không đi mua nhẫn kim cương trả nữa, gộp cùng một vạn tệ dành dụm được, mang trả Chương Minh Viễn. Trả hết tiền, cô sẽ không nợ anh ta gì nữa.

Thiệu Dung không nói một lời, lập tức đưa tiền cho Bạch Lộ. “Nếu sự việc không thể che giấu được, vậy thì đem tiền trả hết cho anh ta cũng tốt. Trả tiền rồi, lập tức tìm Dương Quang nói rõ. Chuyện năm năm trước cũng vì em bị dồn đến đường cùng, chị nghĩ cậu ấy sẽ hiểu và chấp nhận. Dù gì thì cậu ấy vẫn rất yêu em.”

Bạch Lộ cũng nghĩ vậy. Ban ngày, khi ở nhà Dương Quang, cô đã muốn giải thích rõ sự tình nhưng trong cơn chấn động, anh nổi giận đùng đùng, không chịu nghe gì cả, cứ thế đẩy cửa bỏ đi. Cô muốn trả hết tiền cho Chương Minh Viễn rồi mới liên lạc với Dương Quang, cố gắng giải thích cho anh hiểu.

Dậy rửa mặt, tay xách chiếc túi có ba vạn tệ, Bạch Lộ đi thẳng đến công ty. Hoắc Mai vừa gặp cô đã hỏi: “Sao hôm nay em đi làm muộn vậy? Chị đang định gọi điện tìm em đây! Đúng rồi, Tổng giám đốc Vương nói cuối tuần này sẽ tổ chức cho cán bộ bậc trung trở lên ở công ty đi Thượng Hải xem triển lãm quốc tế Expo. Em có việc gì không, nếu không thì đi cùng nhé!”

Vì đã suy nghĩ kĩ, Bạch Lộ trả lời không chút do dự:

“Xin lỗi chị Hoắc, em không đi được. Hôm nay em đến là để xin thôi việc.”

“Hả?!” Hoắc Mai kinh ngạc. “Sao vậy? Đang yên đang lành sao đột nhiên muốn xin thôi việc?”

Nếu đang yên đang lành, Bạch Lộ tất nhiên sẽ không xin nghỉ việc, nhưng giờ đây, cô không còn cách nào ở lại công ty làm việc nữa. Cô chẳng còn cách nào đối mặt với người tên Chương Minh Viễn này, nói gì đến chuyện làm trợ lý, cùng anh ta ở lại làm thêm. Cô chỉ biết tránh được chừng nào hay chừng ấy. Cho nên, dù Hoắc Mai có níu kéo thế nào, Bạch Lộ nhất quyết không thay đổi, một mực xin nghỉ việc, hơn nữa, còn muốn ra đi ngay lập tức, lương thưởng tháng này không cần nữa.

Hoắc Mai cũng hết cách. “Bạch Lộ, chị cảm thấy hôm nay em đang rất kích động, không thích hợp để đưa ra bất cứ quyết định nào. Như vậy nhé, chị cho em nghỉ việc một tuần, em về suy nghĩ thật kĩ. Có vấn đề gì thì tuần sau hãy nói.”

Hoắc Mai luôn đối xử với Bạch Lộ rất tốt, là một cấp trên chưa bao giờ kiêu ngạo và hống hách. Tuy nhiên, trong lúc Bạch Lộ kiên quyết xin nghỉ việc, chị ta vẫn cố níu kéo thế này, thậm chí còn để cho cô một con đường quay lại khiến cô cảm thấy rất bất ngờ, trong lòng cũng vô cùng cảm kích. “Chị Hoắc, chị là một cấp trên rất tốt. Nếu không phải vì chuyện riêng, em cũng không muốn rời công ty.”

Nghĩ một lát, Bạch Lộ lấy ra ba vạn tệ gói trong phong bì, nhờ Hoắc Mai: “Chị Hoắc, số tiền này là của cố vấn Chương, nhờ chị chuyển đến anh ta giúp em.”

“Sao em không tự mình đưa cho anh ta?”

“Em chuẩn bị nghỉ việc rồi, e rằng không còn cơ hội gặp anh ta nữa, phiền chị giúp em. Em cảm ơn!”

Hoắc Mai trầm lặng hồi lâu. “Vậy cũng được.”

Sau khi rời công ty, Bạch Lộ gọi điện cho Dương Quang. Cô muốn hẹn anh ra ngoài để nói chuyện cho rõ ràng.

Điện thoại đổ chuông rất lâu mà vẫn chẳng có người nghe

máy, không biết có phải vì vẫn đang giận cô mà anh cố tình không bắt máy không. Cô bỗng cảm thấy có chút thất vọng nhưng rất nhanh đã tự lấy lại tinh thần, tiếp tục gọi. Dù thế nào cô cũng phải tìm cơ hội nói chuyện với anh một lần, giải thích, kể cho anh nghe chuyện cũ, để anh biết rằng mọi chuyện không hoàn toàn là lỗi của cô. Cô tin anh nhất định sẽ hiểu và thông cảm.

Cuối cùng cũng có người nghe máy, nhưng là giọng Thượng Vân đang vừa khóc vừa mắng: “Bạch Lộ, đồ hư hỏng! Cô còn mặt mũi đến tìm Dương Quang sao? Cô có biết cô hại nó đến nông nỗi nào không?”

Bạch Lộ sợ hãi và kinh ngạc vì Thượng Vân trước giờ luôn chú trọng đến thể diện và hành vi của một giáo sư, tóm lại là phải ăn nói nhã nhặn, phong thái thanh cao, rất xem thường kiểu khóc la, mắng chửi của mấy mụ đàn bà chợ búa. Nhưng lúc này, những lời mắng chửi dồn dập trong điện thoại chẳng khác nào mấy mụ đàn bà mà bà ta vẫn thường khinh bỉ. Chỉ trong trường hợp gặp phải biến cố và kích động rất lớn thì một người mới có thể trở thành hai mặt như vậy.

Cô hoảng sợ hỏi: “Cô Thượng, Dương Quang gặp phải chuyện gì?”

“Gặp phải chuyện gì ư? Cô còn mặt mũi mà hỏi có chuyện gì sao? Hôm qua, sau khi Dương Quang rời khỏi nhà, đến nửa đêm vẫn không thấy quay về. Điện thoại cũng không mang, chúng tôi không tìm được nó. Sáng nay bỗng nhận được điện thoại của cảnh sát, nói…”

Nói đến đây, giọng Thượng Vân nghẹn lại. Trái tim Bạch Lộ như chùng xuống, một suy nghĩ chợt thoáng hiện trong đầu khiến sắc mặt cô trở nên trắng bệch. Lẽ nào… Dương Quang gặp tai nạn? Trời ơi! Cầu mong anh ấy đừng gặp phải chuyện gì!

Đôi môi run rẩy, Bạch Lộ muốn hỏi tiếp nhưng lưỡi cứng lại, chẳng nói nổi một từ. Vẫn là giọng nghẹn ngào của Thượng Vân: “Họ nói… Dương Quang đêm qua uống rượu rồi lái xe, liên tiếp đâm phải hai người đi đường. Một người đã chết ngay tại chỗ, người kia bị thương nặng, đang cấp cứu trong bệnh viện. Giờ nó đang bị tạm giam, không khéo bị xử ba đến bảy năm tù, tiền đồ của nó như vậy là chấm hết. Bạch Lộ, đều do cô hại nó! Đồ con gái hư hỏng!”

Lời nói của Thượng Vân đầy máu và nước mắt, mỗi từ đều như những chiếc đinh nhọn đâm thẳng vào trái tim Bạch Lộ, đau đến nỗi khiến cô phải cúi gập người. Sáng tháng Năm nắng rực rỡ nhưng cô như rơi vào hầm băng tối tăm, giá lạnh, không cảm nhận được chút hơi ấm và ánh sáng mặt trời...

Lê từng bước nặng nề và mệt mỏi, khi Bạch Lộ nước mắt đầm đìa tìm đến đồn cảnh sát giao thông, người ta đã làm xong thủ tục bắt giữ hình sự với Dương Quang, đang chuẩn bị chuyển anh đến trại tạm giam.

Báo cáo phân tích mẫu máu đã chứng thực Dương Quang lái xe sau khi uống rượu, nguyên nhân gây ra sự cố là do anh uống say rồi phóng nhanh, vượt ẩu, khi đi qua nơi xảy ra sự cố không những không giảm tốc độ mà còn bất cẩn không quan sát, kết quả gây ra thảm kịch một chết một bị thương. Anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm trong sự cố. Hơn nữa, gây tai nạn xong còn bỏ chạy, nhưng có người đi đường trông thấy, mặc dù không nhìn rõ biển số nhưng vẫn nhớ đó là một chiếc Jetta màu trắng, bỏ chạy về hướng đông.

Cảnh sát dựa vào manh mối người đi đường cung cấp, cả đêm truy tìm chiếc xe gây tai nạn, cuối cùng phát hiện chiếc xe bị tình nghi ở một con đường nhỏ ven bờ sông hộ thành, mui xe có dấu vết của sự va đập và vết máu lờ mờ. Người lái xe say khướt đang gục trên vô lăng, ngáy khò khó, dù gọi thế nào cũng không tỉnh. Mãi đến hôm sau, khi anh ta tỉnh lại cũng không biết mình đã gây tai nạn giao thông, hỏi đến thì ngơ ngơ ngác ngác, chẳng biết chuyện gì. Người cảnh sát thẩm tra giận đến mức đập mạnh xuống bàn...