Gặp anh giữa hàng vạn người
Posted at 27/09/2015
561 Views
Khó khăn lắm cô mới vượt qua được bước thử nghiệm ban đầu, như thể cố hết sức bơi qua dòng nước xiết của vận mệnh, mà bờ bên kia, một thế giới mới đẹp đẽ, nơi có trường đại học đã ở trong tầm mắt, sao cô có thể dễ dàng từ bỏ? Lời của má mì ở hộp đêm như lại vọng bên tai: “Thực ra cũng chẳng có gì đâu, con gái trước sau cũng phải có ngày này, muốn kiếm tiền thì đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Cắn răng bước đi, Bạch Lộ đi theo người đàn ông trẻ lên lầu vào phòng khách sạn. Mỗi bước chân như đi trên gai nhọn, chậm chạp mà gian nan. Khi đứng trong phòng khách, nhìn thấy chiếc giường trong phòng ngủ, cô vô thức bước lùi. Như tên tử tù sắp lên bục hành hình nhìn thấy dây thòng lọng, trong chốc lát cô căng thẳng, hoảng sợ đến tim cũng phải ngừng đập.
Cũng may, khách của cô không phải kẻ háo sắc. Dường như anh ta chẳng vội vàng cùng cô “giao dịch”, vẻ mặt vẫn thong thả, hỏi cô: “Cô đói không? Tôi gọi chút gì ăn. Cô muốn ăn gì?”
Cô lắc lắc đầu rồi lại gật gật, bản thân cũng không biết hành động đó là có ý gì. Cô thực sự quá hoảng sợ và căng thẳng. Anh ta tự gọi điện đặt đồ ăn, rất nhanh, nhân viên phục vụ đã mang đến hai suất đồ Tây và một chai vang đỏ.
Cùng ngồi xuống dùng bữa, cô thực sự chẳng muốn ăn chút nào. Mặc dù cũng lóng ngóng dùng dao dĩa cắt miếng thịt bò cho vào miệng, nhưng vị giác dường như không cảm nhận được, cô không thưởng thức nổi bất cứ vị gì. Cô kiên quyết không chịu uống rượu. “Tôi… không biết uống rượu.”
Trong tiềm thức, cô đang phòng bị, sợ anh ta có ý chuốc say mình. Nhưng nghĩ kĩ lại, cô cũng biết mình thật nực cười, đã bán mình rồi, anh ta cần chuốc say cô để đạt mục đích sao?
Cô không uống, anh ta cũng không ép, tự rót tự uống hết một ly, rồi bỗng hỏi: “Sương Sương, sao cô phải làm như vậy?”
Không ngờ anh ta lại hỏi chuyện này, cô giật thót, dao dĩa trong tay trượt một cái, miếng thịt bò ngon lành bay vèo ra khỏi đĩa, nước xốt cũng bắn lên ngực áo sơ mi trắng của anh ta, làm bẩn một mảng. Trong lúc hoảng loạn, cô không suy nghĩ mà với tay lau áo cho anh ta. Nhưng sau khi khẽ chạm vào ngực áo mỏng, cảm nhận được hơi ấm, cô như bừng tỉnh, rút tay về, mặt đỏ lựng. “Xin lỗi! Xin lỗi!”
May mà anh ta không để ý. “Không sao, tôi đi gột qua là được.”
Ạnh ta rời khỏi phòng khách đi vào phòng vệ sinh, cánh cửa bị đóng lại. Nhìn buồng vệ sinh đang đóng chặt, lại nhìn về phía cửa ra vào, trong lòng Bạch Lộ bỗng nảy ra một ý. Trong khi đại não còn đang suy nghĩ, đôi chân cô đã đứng dậy theo bản năng. Không suy nghĩ gì thêm, cô chạy tới mở cửa rồi chạy vụt ra ngoài. Như chú nai rừng gặp thú dữ, cắm đầu chạy thục mạng về phía trước.
Trong lúc chạy, đầu óc cô dường như trống rỗng, chỉ có hai chữ lặp đi lặp lại: “Chạy mau! Chạy mau! Chạy mau…” Cô đã chạy đi như vậy. Có lẽ ông trời đang thầm giúp đỡ cô, khi cô chạy ra khỏi căn phòng, đúng lúc cửa thang máy còn mở. Cô lập tức lao vào thang máy, vội vàng đến mức những người đứng trong thang máy đều cảm thấy ngạc nhiên. Cô cũng không còn đầu óc nào mà để ý đến họ, vội vã ấn nút đóng cửa, sợ chỉ chậm một bước thôi sẽ bị người đàn ông kia bắt lại. Thang máy đáp xuống tầng một, vừa ra khỏi thang máy, cô lập tức lao vụt đi. Sau khi rời khách sạn, cô thấy Thiệu Dung đang chờ ở bên ngoài.
Bạch Lộ kiên quyết đòi thuê phòng ở khách sạn này chính là vì Thiệu Dung đã nói, nhất định sẽ đứng đợi cô ở bên ngoài. Cứ nghĩ đến việc cô ấy đang đợi, trong lòng cô cũng phần nào bình tĩnh lại. Lúc bỏ chạy như thế này, trông thấy Thiệu Dung, cô ào tới như gặp vị cứu tinh.
Thiệu Dung hiển nhiên không nghĩ cô ra ngoài nhanh đến vậy, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. “Sao em đã ra rồi?”
Cô chạy nhanh đến không kịp thở, cộng thêm tâm trạng còn căng thẳng, nói không ra hơi: “Em… em nhân lúc anh ta… vào phòng vệ sinh… rồi… rồi bỏ chạy.”
Mặc dù Bạch Lộ nói năng lộn xộn nhưng Thiệu Dung cũng có thể phần nào đoán được qua lời nói và biểu hiện của cô. Không hỏi thêm gì nữa, cô lập tức vẫy tay gọi một chiếc taxi rồi đẩy Bạch Lộ vào. “Mau lên xe, chúng ta rời khỏi chỗ này ngay lập tức!”
Sau khi về, Thiệu Dung mới hỏi Bạch Lộ ngọn ngành câu chuyện, nghe xong, cô tỏ vẻ thật khó mà tin nổi. “Người đàn ông đó sơ ý vậy sao? Một vạn tệ đã trả trước rồi, lẽ ra anh ta phải kiểm hàng ngay khi vào phòng mới đúng. Cho dù anh ta không phải kẻ háo sắc, kiên nhẫn muốn tìm cách để em thả lỏng bản thân thì cũng phải trông coi em cho chặt. Đằng này lại sơ sểnh đến mức đi vào nhà vệ sinh, để em một mình trong phòng khách, kết quả bị em thừa cơ bỏ chạy, cả người cả của đều đi tong. Thật không phải là ngốc bình thường!”
Nghĩ một hồi, cô lại nói: “Chị đoán có lẽ người đàn ông đó cũng không thuộc hàng sành sỏi. Hoặc là cũng như em, anh ta cũng là lần đầu tiên dùng tiền mua đàn bà, cho nên không có kinh nghiệm, nên mới chịu trả tiền trước cho em, còn sơ ý cho em cơ hội bỏ chạy.”
Tim Bạch Lộ còn đang đập thình thịch, hơi thở cũng chưa đều hẳn. Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, cô vẫn còn sợ: “Chị Dung, nếu vừa rồi bị anh ta bắt lại, không biết sự việc sẽ thế nào?”
“Đã không sao rồi, em còn nghĩ chuyện ấy làm gì nữa!” “Nhưng, dù sao em cũng đã lấy một vạn tệ, chị bảo anh ta có báo cảnh sát bắt em không?”
“Cái này em có thể yên tâm, anh ta tuyệt đối không báo cảnh sát đâu. Loại người có tên tuổi, thân phận như anh ta có mặt mũi nào mà báo cảnh sát không? Nói anh ta chơi gái không thành mà còn bị lừa mất một vạn tệ. Sau này em chú ý một chút, đừng ra vào những khách sạn cao cấp như vậy nữa. Chỉ cần không bị anh ta bắt gặp thì mọi chuyện sẽ không sao đâu.”
Cô lắc đầu nguầy nguậy. “Em sẽ không đi nữa. Có một vạn này rồi, học phí kỳ đầu của em ổn cả rồi, số tiền còn lại cũng nhiều. Trong vòng nửa năm em có thể chăm chỉ làm thêm kiếm tiền học cho kỳ học tới, không cần đi con đường ấy nữa.”
Thiệu Dung gật đầu, vẻ mặt có phần cảm khái. “Lộ Lộ, có lẽ em may mắn, ông trời đã giúp em, để em không phải đi con đường như chị.”
Nhờ một vạn tệ đó, Bạch Lộ thuận lợi bước chân vào cổng trường đại học. Thời gian học năm nhất, năm hai, ngoài giờ học, cô gần như không biết tới kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, vì món tiền học phí mà không ngừng làm việc. Thời gian là đồng minh của cô, bảo cô xoay tiền trong thời gian ngắn, cô chắc chắn không làm được, nhưng năm nay làm kiếm tiền học phí cho năm sau, cô vẫn có thể cố gắng. Ngoài giờ học, cô làm gia sư, tiếp thị, nhân viên điều tra thị trường, phát tờ rơi… Đến kỳ nghỉ hè, nghỉ đông thì cô làm phục vụ ở nhà hàng, đến trung tâm thương mại bán đồ điện gia dụng, đến các hãng mỹ phẩm làm nhân viên tiếp thị… Cô hầu như đã thử qua tất cả các công việc part time mà sinh viên có thể làm.
Mùa hè khi Bạch Lộ là sinh viên năm hai, cha Thiệu Dung qua đời vì bệnh nặng, cô về quê lo tang sự. Sau khi quay lại Bắc Kinh, cô hẹn gặp Bạch Lộ, chân thành nói: “Lộ Lộ, sau này em đừng làm thêm nữa, giờ chị đã có thể giúp em tiền học phí, hãy để thời gian mà hưởng thụ cuộc sống bình thường như những sinh viên đại học khác.”
Khi ấy, cô có phần lưỡng lự. “Chị Dung, sao em có thể dùng tiền của chị chứ?”
“Em đừng khách sáo với chị. Chị không giúp em thì giúp ai, trước đây là khả năng có hạn, không giúp được, bây giờ có thể giúp được rồi, em đừng nói mấy lời khách sáo như vậy nữa. Em cũng biết, chị luôn coi em như em ruột của mình.”
Bạch Lộ cũng luôn coi Thiệu Dung như chị ruột, không từ chối ý tốt của cô ấy nữa. Thực ra, một mình cô gánh vác cũng mệt rồi, có một người chị chấp nhận giúp cô như vậy, cô vô cùng cảm kích và biết ơn.
Khoảng thời gian mới vào đại học, cô vẫn thường nhớ đến người đàn ông đã gặp ở khách sạn Ariel Bay.
Hôm đó, cô đã lấy của anh ta một vạn tệ nhưng lại không giữ lời hứa, cô quả thực không cố tình nhưng rốt cuộc vẫn lừa tiền của anh ta. Trong lòng cô thấy vô cùng áy náy. Thiệu Dung nói, đối với những kẻ bỏ tiền mua gái, chẳng có gì phải áy náy cả, muốn lừa được cũng phải có bản lĩnh.
Sau này, Bạch Lộ cũng dần quên chuyện đó. Thời gian qua đi, ký ức dần phôi pha theo năm tháng, cô nghĩ mọi chuyện sẽ không bị nhắc lại nữa.
Nhưng… rốt cuộc ngày đó vẫn xảy ra.
Năm năm trôi qua nhanh chóng như giấc mộng hồ điệp, thoáng chốc, hơn một nghìn tám trăm ngày đã qua đi. Bạch Lộ đã thay đổi rất nhiều, không còn là cô gái mười tám tuổi để kiểu đầu búp bê, mặc chiếc váy trắng tinh thuần khiết nữa mà đã trở thành cô thư ký xinh đẹp, tóc dài búi gọn, mặc bộ váy công sở màu xanh sậm trong văn phòng tổng giám đốc công ty Quốc tế Thiên Đô. Khi cung kính tiếp đón vị cố vấn mới của công ty - Chương Minh Viễn, cô không hề cảm nhận được nguy hiểm đang lặng lẽ đến gần. Dù sao thì những hình ảnh của năm năm trước cũng ngày càng mờ nhạt, như mảnh trăng nhạt nhòa khó phát hiện giữa bầu trời buổi chiều hôm.
Đến khi anh ta nhìn cô, vẻ đăm chiêu. “Bạch Lộ, hình như trước đây tôi đã gặp cô ở đâu rồi thì phải?”
Cô giật mình. “Vậy sao?”
Ánh mắt anh ta như hai mũi tên nhọn hoắt và sắc bén ghim chặt lấy cô, đôi lông mày chợt nhướn lên: “Đúng, tôi nhớ ra rồi! Năm năm trước, khách sạn Ariel Bay.”
Giây phút ấy, Bạch Lộ kinh ngạc đến sững sờ. Trong lúc sửng sốt, cô như nhìn thấy một dòng sông băng vô cùng lạnh giá, tỏa hơi lạnh vào vòng quay cuộc sống vốn yên bình của cô…
Chương 4:
Dưới màn đêm đen như mực, muôn ngàn ánh đèn neon tỏa ra thứ ánh sáng như những chùm pháo hoa bảy sắc.
Trong một quán bar xô bồ và hỗn loạn, mùi tửu sắc và khói thuốc tràn ngập khắp nơi, tiếng cười nói ồn ào, vô cùng huyên náo. Ở một góc nhỏ tĩnh lặng, dưới ánh đèn mờ ảo, Dương Quang ngồi một mình, nốc từng ngụm rượu lớn. Trên bàn, một chai Hennessy VSOP đã vơi một nửa, khuôn mặt anh lại chẳng hề đỏ vì hơi rượu, mà chỉ tái nhợt một màu.
Lần trước, ở nhà họ Dương, phản ứng lo lắng của Bạch Lộ khi bị Thượng Vân liên tục truy hỏi, thúc ép đã chứng minh giữa cô và vị cố vấn Chương kia có mối quan hệ không rõ ràng. Điều này khiến Dương Quang vốn không hề có sự chuẩn bị như đang xuống cầu thang bỗng bị hụt một bước, ngã rất thê thảm và đau đớn. Mà vết thương thầm kín không chảy máu này, chỉ có rượu mới là liều thuốc gây mê và giảm đau hữu hiệu.
Một cô nàng áo tím xinh đẹp và gợi cảm đã chú ý đến Dương Quang đang ngồi một mình trong góc, mượn rượu giải sầu, cô ta chậm rãi, uyển chuyển bước tới, ngồi xuống, mỉm cười nhìn anh, nói: “Anh trai, một mình ngồi đây uống rượu giải sầu à?! Tâm trạng anh có vẻ không tốt?”
Dương Quang chẳng có tâm trạng để ý đến cô ta, cất giọng khó chịu: “Không phải việc của cô!”
Cô nàng áo tím nhìn anh với vẻ thích thú, cất giọng ngọt ngào: “Để em đoán xem vì sao anh không vui nhé? Nhất định là vì phụ nữ rồi, có phải đang cãi nhau với bạn gái không? Việc gì phải phiền muộn như vậy chứ, phụ nữ thường dễ giận mà quên cũng rất nhanh, chỉ cần anh chịu khó dỗ dành, chẳng mấy chốc sẽ trời quang mây tạnh.”
Cô nàng áo tím nói lời ngọt ngào, từng câu từng chữ đều là lời khuyên bảo khiến Dương Quang không nỡ đuổi đi. Nhưng anh cũng không có tâm trạng nói chuyện với cô ta, chỉ uống hết ly này đến ly khác. Rượu mạnh bỏng rát thiêu đốt trong người, làm mất cảm giác đớn đau.
Anh mặc kệ nhưng cô nàng áo tím vẫn ngồi đó không đi. “Xem ra anh rất yêu bạn gái, nếu không tâm trạng đã chẳng tồi tệ đến mức này!”
Câu nói đó khiến Dương Quang không thể kìm nén nỗi bực dọc trong lòng, anh gần như gầm lên: “Đừng có nhắc đến cô ta được không?”
Cô nàng áo tím cười với vẻ cảm thông. “Được, không nhắc thì không nhắc! Tôi cùng anh uống vài ly nhé, rượu giải sầu mà uống một mình, càng uống càng thêm sầu mà thôi!”
Dương Quang thực sự không còn kiên nhẫn để dây dưa với cô ta, liền đanh giọng: “Tôi muốn uống một mình, xin cô để tôi yên tĩnh có được không?”
Lời cự tuyệt không chút nể nang khiến cô nàng áo tím có chút xấu hổ, nở nụ cười gượng gạo. “Vậy được thôi, không làm phiền anh nữa. Anh từ từ uống nhé!”
Dương Quang thích đến quán bar, dù tửu lượng của anh khá tốt nhưng một chai Hennessy vẫn hơi quá, đặc biệt là khi tâm trạng đang không tốt, rượu ngấm nỗi sầu càng dễ say, uống hết chai rượu, anh gần như say bí tỉ. Khi người phục vụ đến tính tiền, anh lục tìm một hồi mới thấy chiếc ví, cũng chẳng rõ trong đó còn bao nhiêu. Người phục vụ vốn quen với chuyện này, nhẫn nại chỉ cho anh từng tờ: “Tiên sinh, tiền rượu tổng cộng có vậy thôi, tôi lấy từng đó nhé! Còn lại xin anh cất cẩn thận!”
Thanh toán xong, Dương Quang lảo đảo như đang bước trên mây, ra khỏi cửa sau của quán bar...