Chờ Yêu
Posted at 27/09/2015
546 Views
Và cô ta cũng rất lịch thiệp bắt tay tôi, cười mỉm một nụ duyên kha khá.
Tối cuối cùng của chuyến công tác, sau khi cùng mọi người hò hét kara thì cô ta với tôi có đi lẻ. Thật ra nói là đánh lẻ thì có hơi tình tứ quá so với hiện thực, nhưng có lẽ dùng từ này là hợp với phong cảnh, hợp với con người. Xe đi đến bãi biển mà lần trước tôi và cô ta cùng qua đêm trên xe, ngủ một mạch tới sáng. Tôi vẫn không hiểu tại sao cô ta lại cố tình rủ mình tới đây, nghe không có vẻ một cái bẫy vô hình nào đó, giống như kiểu “quyến luyến” trước khi chia xa một chút. Viết chỗ này thật sự hơi khó để thú nhận thành thật, nhưng rõ ràng là cô ta hoặc cho tôi ăn nguyên một bát sinh tố dưa bở đại hạ giá, hoặc chỉ vô tình vô tư và vô tâm trước một người đàn ông lạ. Nếu không phải là tôi mà là một ai đó khác liệu có để yên cho cô ta quyến rũ một cách lặng thầm như thế không?
Đại loại là cô ta đi dạo dọc bờ biển, váy maxi (loại váy mà tôi thấy Du có không ít trong tủ quần áo, em khoe mùa hè đi biển chỉ chuộng váy kiểu này mà thôi) màu tím nhạt ngang bắp chân để lộ đôi chân trắng sứ. Đúng là cô ta rất đẹp, đẹp theo kiểu kiêu kì và nói không ngoa thì giữa đêm trăng ấy cô ta cũng tỏa ra một thứ ánh sáng bàng bạc xung quanh. Còn tôi, tần ngần trên bờ, đứng khoanh tay và nhìn lên bầu trời đêm một ngày rằm. Ngoài xa, sóng vỗ, cát tan chảy dưới chân, hơi biển đập vào má man mát, mằn mặn. Vị của biển là vị khiến người ta khó quên nhất, nồng nàn và tinh tế.
- Này cô, nghịch nước đủ chưa? Sẽ bị lạnh đấy!
Tôi biết mình nói hơi gượng nhưng tôi không quen xưng hô một cách thân mật ngọt ngào với phái nữ, nhất là khi tôi đang đối diện với họ, chỉ một mình, nhìn vào đôi mắt họ như bị thôi miên.
- Anh thử thể hiện một xíu galant thì chết ngay được à?
Cô ta nhìn vào bộ vest tôi đang mặc, ngụ ý gì đó. Nhưng tôi không thích… việc một người phụ nữ khác khoác áo của mình không mấy dễ dàng, nhất là khi cô ta có mùi nước hoa nồng đặc trưng, chỉ cần Du tinh ý một chút em sẽ nhận ra ngay. Tôi không muốn gặp rắc rối gì đó khi về nhà gặp em. Vậy nên… tôi quấn quanh vai cô ta một tấm khăn mỏng, dạng như khăn tắm, tôi vẫn có thói quen để trong xe cho Du vì em khi mặc đồ công sở váy sẽ kéo cao hơn gối một chút, điều hòa làm lạnh chân em. Cũng may, có cái khăn…
- Của bạn gái anh à?
Cô ta đón lấy, nhìn chăm chú rồi tò mò gặng hỏi.
- Ừ. Cô dùng tạm đi.
Rồi cô ta im lặng, nụ cười trên môi tắt ngấm. Tôi cũng im lặng. Tự nhiên tôi thấy cuộc sống của mình không phải một ngày dở hơi, hai ngày dở hơi mà rõ ràng có rất nhiều ngày dở hơi không được lên lịch từ trước. Việc đứng im lặng với cô nàng đối tác chẳng có tác dụng gì khác ngoài việc… làm mồi cho muỗi, nhưng vẫn cứ chiều chuộng cô nàng. Xét từ một phương diện nào đó, cô nàng này có khả năng làm cho tôi động lòng ít nhiều. Không kiểu quá yếu đuối và sến sẩm, không kiểu quá lộ liễu phô bày cảm xúc, mà kiểu nửa kín nửa hở, nửa nạc nửa mỡ. Cá rằng đàn ông không ít người từng bị cô ta hút hồn, thậm chí có thể là yêu say đắm. Nhưng để được đáp lại tình cảm ấy chắc chỉ có một. Duy nhất chỉ có một.
- Về đi thôi, mai anh còn đi sớm mà, nhỉ?
Đến khi dừng trước cửa nhà, cô ta quay lại đưa trả tôi cái khăn và nói vu vơ câu gì đó. Thú thật kiểu nói vu vơ của mấy cô gái làm tôi không thấy mình dễ tiếp thu một chút nào, ngược lại, vô cùng khó hiểu. Có Chúa mới biết chính xác ẩn sau câu nói đó và nụ cười đó là cái quái gì.
- Bạn gái anh khéo thật đấy. Hoặc là khéo giữ, hoặc là khéo để yêu.
Vẻn vẹn một câu rồi cô ta mỉm cười, vẫn cái kiểu cách ma mị và khó đoán vô cùng. Tôi nhún vai, cảm ơn cô ta vì đã nhắc tôi đến cô người yêu bé bỏng đang chờ ở nhà. Lúc ai đó nhắc đến em thì tôi cũng thấy tim mình đập nhanh hơn một chút. Đôi khi tôi vẫn hay tự hỏi không biết tôi yêu em có phải là do cảm xúc nhất thời hay không, hay vì một lẽ nào đó mà tôi chưa lý giải nổi. Đến như cô nàng đang đứng đối diện lúc nào cũng trở nên mờ nhạt hơn rất nhiều so với hình bóng của em trong trí nhớ tôi. Mặc dù sự thật không phải vậy, mặc dù em là người con gái rất đỗi bình thường nhưng vô hình chung trở nên quá đặc biệt, ít nhất là với tôi, một người đang yêu em.
- Cảm ơn, tôi thay em cảm ơn cô nhé!
Tôi cười cợt đáp trả, ánh mắt cô ta có chút chững lại nhìn tôi lâu hơn bình thường một chút. Nhưng tôi cũng không thấy đó làm lạ, khoảnh khắc ấy được tôi đánh đồng với việc cô ta đang cố để chào tôi ra về và biểu thị bằng mắt.
- Nghe anh nói hạnh phúc thật đấy! Tự nhiên tôi lại đi ghen tị với một cô gái lạ hoắc đây này.
Nói rồi cô ta đóng cửa, tôi cũng vội quay lưng ra về, thở phào một cách nhẹ nhõm. Tôi muốn báo ngay cho Du biết là chuyến công tác tưởng chừng khá vất vả cuối cùng cũng xong xuôi. Chuyện về cô đối tác cũng khá thú vị, có thể sẽ kể cho em nghe. Em luôn luôn là người phụ nữ tham lam nhất mà tôi từng biết, muốn nghe ngóng tất cả những gì liên quan đến công việc, cuộc sống của tôi, luôn luôn có cách để tìm hiểu nhưng lại chỉ giấu cho riêng mình mình biết. Có thể ai đó thấy em thông minh, biết yêu và biết nêm vị ghen tuông đủ liều đủ lúc. Và cũng có thể tôi yêu em vì lẽ đó, một nét nữ tính rất đằm thắm và dịu dàng con gái, cái cách len lén buộc một sợi chỉ nhỏ, mảnh mai nhưng vô cùng chắc chắn vào tim chàng trai mà mình đánh dấu chủ quyền. Người ta nói “lạt mềm buộc chặt” mà. Đàn ông đi hoang có thể nhiều, nhưng chốn để về và mong muốn dừng chân chỉ có một. Đó là lý do tại sao lúc nào sau khi xong công việc cũng nghĩ đến em. Ngay cả khi đêm xuống rất sâu, vẫn cố gắng len lỏi vào hàng quán trong khu chợ đêm để mua vội cho em món đặc sản nào đó kèm theo một món quà lưu niệm nho nhỏ.
Những Cơn Mưa Chuyển Mùa
Ngày… tháng… năm…
Khi bạn là một cô gái độc thân, bạn sẽ thấy thế giới này tự do tự tại…
Khi bạn là một cô gái độc thân, bạn sẽ thấy hiếm hoi lắm mới xuất hiện những muộn phiền… Nếu có, thì có thể bạn sẽ buồn vì bạn quá cô đơn mà thôi.
Và khi bạn “bỗng dưng” có người yêu,cuộc sống của bạn chẳng mấy chốc sẽ bị đảo lộn, chàng sẽ xuất hiện như lẽ sống và chàng cũng là nguyên nhân làm đảo lộn chút bình yên vốn có trong sâu thẳm tâm hồn bạn…
Tôi đã, đang và sẽ tiếp tục thấm thía những điều này. Vì tôi “đang” yêu.
Tôi yêu một chàng rơi từ trên trời xuống. Chính xác như thế bởi chàng xuất hiện quá đột ngột. Và tôi cũng yêu chàng quá đỗi tự nhiên. Cách chúng tôi đến với nhau như một phép thử giữa hai con người xa lạ. Và sau nhiều những lần gặp mặt, những va chạm cố tình hữu ý… chúng tôi nhận ra mình yêu nhau.
Nhưng tôi đang ngập trong một con đường tràn ánh sáng hạnh phúc. Làm ơn ai đó hãy nói cho tôi biết, tôi nên làm gì với mối tình vắt ngang vai hờ hững?
Những ngày này anh đi công tác, sau khi trải qua một cơn sóng gió, chúng tôi tìm ra sự tin tưởng trong nhau.
Nhớ lần anh bỏ bữa khi đang ngồi ăn cùng tôi để chạy ra ngoài sau cuộc điện thoại của cô thư ký. Mối quan hệ giữa anh và cô thư ký trước đây tôi chưa từng được nghe kể qua, anh không bao giờ đề cập, bạn bè đồng nghiệp ở công ty anh cũng không. Chỉ nhớ có lần anh đi công tác, có thấy nhắc đến việc cô ấy sẽ đi cùng trong chuyến công tác kéo dài mấy ngày ấy. Có lẽ vì vin vào cớ này để bắt đầu cơ sự. Thật ra đứng trên lập trường của cô thư ký đó cũng vì quá túng quẫn nên mới làm như vậy. Cô ta gọi tôi ra để bắt đền về cái thai không rõ tác giả. Tôi sock chứ. Lúc tôi hỏi rằng anh có biết không? Hai người gây ra chuyện này từ bao giờ? Trong hoàn cảnh nào? Cô nàng ấp úng trả lời nhưng vẫn tự tin khẳng định. Tôi cũng điên tiết lắm, nhưng trước khi điều tra rõ phải xem xét lại cô nàng này mới được. Ngồi nói chuyện với cô ta một lúc, tôi bóng gió về thói quen lúc yêu nhau của anh. Tôi nói vì tôi là người yêu anh nên tôi rành nhất (thật ra là tôi… bịa chứ tôi cũng có biết gì đâu). Rồi cả chuyện anh không muốn có con trong thời điểm này, thế nên chẳng có lý do gì để anh ăn vụng mà không chùi mép. Trước khi ra về, tôi còn cho cô ta một lời khuyên.
“Bây giờ muốn xác định thì dễ lắm, thử ADN là ra ngay ấy mà. Nếu là con của anh Phong, chị sẽ nuôi. Còn nếu không, coi như em mất một ông chủ tốt, một chỗ làm tốt và một tương lai tốt.”
Cô nàng sợ xanh mặt, ngồi im ở đó. Tôi đã chủ quan nghĩ rằng mọi chuyện thế là xong, nhưng rốt cuộc cô ấy vẫn gọi cho anh và xin của anh một cái hẹn. Lúc ấy đang ngồi ăn cùng anh, tôi nghe giọng cũng đoán được ra năm bảy phần, nhắn cho cô nàng một cái tin:
“Em suy nghĩ về những gì chị nói chưa? Đàn ông không dễ để bị em dắt mũi. Họ sẽ không bao giờ nhận những gì mà họ không làm. Chuyện này bí mật giữa chị em mình biết với nhau là ổn rồi, thêm anh Phong biết nữa chắc là rắc rối to em ạ!”
Thế là anh ra ngoài chừng năm mười phút rồi về. Chí ít cô gái đó cũng có câu trả lời cho chuyện của mình, còn tôi cũng có câu trả lời về sự chung thủy của anh. Đôi khi cần tinh tế một chút để nhận ra được vấn đề. Tôi thở phào vì một cơn sóng thần sắp-xảy-ra đã không có cơ hội để xảy ra.
Mưa giăng ngoài ô cửa sổ, tâm trạng tranh nhau chất cao như núi, còn tôi, ngồi thở khò khè khó nhọc với cái mũi cảm cúm, tắc lên tắc xuống, miệng ho sù sụ và trán nóng vì sốt. Tự nhiên lại giở chứng bị lăn ra ốm, báo hại ngày anh người yêu đi công tác cũng không thể đi tiễn anh được, anh lại phải sang nhà thăm nom cẩn thận rồi mới đi.
Nhưng lúc con người ta hạnh phúc nhất cũng là lúc mà con người ta trở nên lo sợ nhất. Lo sợ một ngày nào đó thứ hạnh phúc như ảo ảnh này sẽ rời xa mình. Lúc đó phải làm sao? Biết làm sao?
Đôi khi tình yêu là thứ ồn ào, lắm lúc lại là thứ tĩnh như một mảnh ánh sáng lướt qua. Chỉ cần người trong cuộc cảm nhận được là đủ.
Sau khi anh và tôi “ngấm ngầm” yêu nhau, Linh nó được thể cạnh khóe tôi và bảo rằng đáng ra tôi nên cảm ơn nó bằng một chầu khao hoành tráng. Dù gì nó cũng đã có công “nhấc bổng” anh đến với tôi. Nghe giống như là ban lộc và phước lành đến vậy. Tôi chỉ bật cười. Thật ra, là phúc hay là họa, có đi hết cuộc đời với nhau mới có thể biết được. Lúc này là phúc, biết đâu đến một lúc nào đó lại trở thành họa? Hơn nữa, người ưu tú như anh, có bảo tôi can đảm tôi cũng không dám tự tin nói rằng những tháng ngày bên anh không phải trải qua sóng gió. Bất cứ ai trong chúng ta cũng vậy thôi, một khi nắm trong tay thứ gì đó quý giá, bất giác lại hoang mang, và nghiễm nhiên đã xác định trước được những điều gì sẽ đến trong tương lai. Tôi vì lí do đó mà hay gặp ác mộng, trong mơ khóc nức nở, rồi tỉnh giấc không được nhìn thấy anh, với vội tấm ảnh chụp chung hai đứa trên tủ đầu giường, áp chặt vào lồng ngực, nghe nhói ở trong tim…
Mấy ngày anh đi tôi hay gọi điện tỉ tê với bác gái...