Chờ Yêu
Posted at 27/09/2015
545 Views
Bác khá tâm lý, lại coi tôi như con gái trong nhà nên tôi cảm giác dường như không còn khoảng cách hay xa lạ. Đôi khi… còn gần gũi hơn với mẹ của tôi ở nhà. Vì với mẹ, mỗi lần tôi gọi về mẹ đều nhắc đến chuyện lấy chồng. Ở tuổi của tôi, hai mươi tư tuổi, tại cái thành phố nhộn nhịp người này thì đâu đã phải là “Ế” như mẹ nghĩ?
Ngày… tháng… năm…
Tôi gọi cho cô bạn ở cùng cơ quan ra café nghe nhạc nhẹ. Cô bạn tí tởn, khuôn mặt xinh xắn rạng ngời nhìn rõ là muốn ganh tỵ. Cô nàng đang yêu. Ừm, tôi cũng đang yêu. Trước đây khi đem cô nàng ra so sánh, tôi cứ lấy điều hiểu nhiên rằng: cô ấy đang yêu nên cô ấy điệu, cô ấy đẹp, cô ấy xinh và cô ấy duyên là điều ĐƯƠNG NHIÊN! Còn tôi – độc thân hội, kém điệu nên kém xinh, kém duyên cũng là chuyện BÌNH THƯỜNG ở huyện!!! Mấy anh chị phòng tôi cười xòa. Nói ậm ừ cho qua cũng vì tính tôi bướng bỉnh. Chứ thật ra bây giờ nhìn lại, cô ấy đang yêu nên cô ấy xinh, còn tôi cũng đang yêu… sao mặt tôi xám ngoét???
Tôi kể cho cô bạn nghe sự vụ với cô thư ký. Rõ ràng chuyện chuẩn mực chung thủy của đàn ông rất đáng để phụ nữ quan tâm. Đôi khi chỉ nhắc đến một vài khía cạnh nhạy cảm hơi liên quan thôi cũng đủ làm vấn đề trở nên rắc rối. Sẽ thế nào nếu một ngày bạn phát hiện ra người bạn yêu thương hết mực có con ngoài giá thú với một người phụ nữ khác?
Đó không đơn thuần là sự phản bội, mà đó còn là sự đánh đổi trắng trợn nhất. Người đàn ông mà bạn yêu thương đánh đổi tình yêu của bạn chấp nhận lấy những mảnh vỡ từ mối quan hệ đó để ngã vào một vòng tay khác, một mối quan hệ khác.
- Hey, vậy bao giờ chàng về? Chắc nhớ chàng lắm nhỉ?
- Cũng chưa biết. Bao giờ đi ký hợp đồng thì cũng phải dựa vào đối tác, ký xong là về, chưa thì cứ ở lì đó, bao giờ ký được thì thôi. Hoặc không ký được thì cũng xác định chắc chắn là không thay đổi được gì thì mới về.
- …
- Tại vì nhớ nên mới phải ra ngoài bay nhảy đây này.
Tôi bẽn lẽn thú thật. Rõ ràng đối diện với cô nàng này tôi dễ mở lòng hơn rất nhiều. Bởi vì tôi tin vào sự đồng cảm của cô ấy. Ít nhất cô ấy cũng đã từng yêu, đang yêu và chắc chắn cũng trải qua những phút yếu lòng như tôi lúc này. Cả những lúc chông chênh nữa…
- Ừ. Giai đoạn này đang là đẹp nhất mà. Tán tỉnh, vờn bắt nhau chán chê. Đến một lúc nào đó, lại thấy chán nhau, chẳng buồn nhìn mặt nhau nữa cơ đấy!
Tôi bất giác giật mình. Cái giai đoạn chán nhau thì tôi có biết. Nhưng đến mức chẳng buồn nhìn thấy mặt nhau thì đúng là tôi chưa nghe qua bao giờ. Nếu điều đó có thật, sẽ xảy ra thật với chúng tôi thì chắc khó chịu lắm nhỉ?
Bây giờ, có cảm giác của một đứa con gái đang yêu. Lâng lâng là thế…
Sau này, có cảm giác của một đứa con gái chán yêu. Sẽ như thế nào đây?
Cô nàng phá lên cười, tôi lại chẳng thấy hay ho tẹo nào. Đang yên đang lành bị dọa cho sợ đến co rúm người.
- Thật ra, đó là giai đoạn của thời kì hôn nhân rồi. Nói thật là lúc ấy, cậu ăn mặc lôi thôi lếch thếch, không chú trọng hình thức của bản thân mà xem, ông xã nhà cậu lại chẳng chán không buồn nhìn ấy à. Đảm bảo về đến nhà chỉ sà vào bàn rồi cắm cúi ăn thôi. Mồm thì có thể nói là ngon đấy, nhưng mắt cấm có ngước lên nhìn vợ lấy một lần…
Cô bạn nói cho tôi hay cái viễn cảnh mà bất cứ đôi vợ chồng nào cũng dễ bắt gặp. Thật ra nếu nói ở thời kì hôn nhân thì không phải là tôi không biết. Đúng là ai dù có yêu thương nhau đến đâu cũng sẽ có lúc đâm ra chán ngán. Đến việc không đổi mới bản thân thôi cũng là hành hạ đối phương rồi chứ nói gì đến việc lôi thôi, lếch thếch. Nhưng khốn nỗi, đã chấp nhận bị trói buộc bởi việc chồng con thì cũng chấp nhận trút bỏ thân phận từ những cô thiếu nữ xinh đẹp kiêu sa trở thành các “bà thím” mất rồi. Lúc bấy giờ chỉ có hạnh phúc gia đình là quan trọng nhất, sự no đủ, sung túc của chồng con là đặt lên trên hết, đâu còn thời gian để quan tâm đến bản thân. Nói đi nói lại vẫn là phụ nữ khổ. Vốn mang thân phận phái yếu mà nhiều khi còn phải gồng mình gấp mấy phần phái mạnh. Cũng đi làm công việc xã hội, làm xong lại trở về trong vai trò nội trợ đảm đang. Thế mới có câu: “Đàn ông hãy thử đi đôi giày của phụ nữ”. Có như vậy các đức ông chồng mới hiểu rằng việc làm vợ, làm mẹ không đơn giản chút nào. Ngay cái việc cỏn con như thử đi giày cao gót của phụ nữ đã làm khó biết bao ông chồng thì thử hỏi việc nội trợ các ông đảm đương được mấy phần?
Khi tôi quay sang nhìn, đã thấy mắt cô bạn ngấn nước. Vừa nãy còn cười vui như thế sao bỗng chốc lại chạnh lòng rồi? Tôi có nói gì sai khiến cô ấy phật ý hay không? Dù có lục trí nhớ như thế nào chăng nữa cũng không thấy mình gây ra lỗi lầm gì. Dẫu vậy tôi vẫn áy náy.
- Nào, lem cả mascara này. Nói ra xem nào!
- Tuấn đá mình rồi! Chúng mình sống thử được hai tháng…
Tôi ngỡ ngàng. Là cái anh chàng mà bữa cơm trưa văn phòng bất chợt có mưa, chàng ta vội vàng gọi điện hỏi thăm để đánh xe qua đón bạn gái đấy ư? Ừ, tầm đó đến giờ cũng được hai tháng rồi còn gì. Lúc bấy giờ tôi chưa quen anh, cho đến khi chúng tôi yêu nhau tròn một tháng…
- Hai năm đánh đổi bằng hai tháng. Mình dại quá đúng không?
Cô nàng khóc lem hết mascara trên mắt, nhưng thật sự nhìn vẫn xinh và kiều diễm lạ. Tôi chớp chớp mắt, tự thấy mắt mình cay cay.
Người ta hai năm còn chưa chắc chắn được điều gì, huống hồ mối quan hệ của mình mới chỉ được có hai tháng. Có khi nào đến một lúc nào đó mối quan hệ này cũng sẽ tự nhiên chết yểu?
Tôi hoang mang. Vừa sợ vừa buồn. Tự nhiên buồn cho bạn buồn luôn cả cho mình. Tôi biết mình không nên dao động, một khi đã đặt niềm tin vào nơi anh thì hãy chỉ làm chăm chỉ một việc thôi, đó là tiếp tục tin!
Nhưng giống như cô bạn tôi, cũng đã từng tìm hiểu, đã từng yêu, thậm chí sống cùng nhau như vợ chồng, cuối cùng cũng chỉ vì lý do không hợp mà cô nàng bị đá ra xa cuộc sống của anh người yêu. Thế có đau xót không? Ngần ấy thời gian của đời con gái có đủ đau xót không?
Từ khi cô bạn khóc, chúng tôi im lặng. Ngoài trời bỗng đổ mưa. Mưa hối hả như trút, tôi nhớ đến cú điện thoại của bữa trưa văn phòng hai tháng trước. Đến nay, tất cả tan thành bóng mưa. Cô bạn tôi khóc rấm rứt. Tôi càng buồn, càng não lòng khi nghĩ đến tình yêu và sự chung thủy, niềm tin và sự đánh đổi. Thật ra, tất cả chỉ cách nhau có một cái lật tay. Ai đó muốn lật trắng thành đen đều dễ, quan trọng là có muốn kiên định ở một mặt mãi hay không thôi…
Ngày… tháng… năm…
Khi mong muốn được khuây khỏa tôi đã chọn cách ăn mặc đẹp, trang điểm tươi tắn, đi café chuyện phiếm với bạn. Cuối cùng tôi học được sau buổi nói chuyện là những toan lo rất thường của người con gái. Con gái khi yêu thường quá xem trọng đối phương, coi đối phương là mục tiêu số một của mình và chỉ cần nhắm mắt nhắm mũi cũng nhất định phải đạt tới cái đích số một ấy. Nhưng ngược lại, với con trai thì khác. Họ không coi người con gái mình yêu thương là số một, dù đó là chàng trai tốt đến cỡ nào. Có thể thời gian đầu, khi bắt đầu tìm hiểu, ở giai đoạn hẹn hò, bạn gái sẽ chiếm một vị trí quan trọng nhất định. Nhưng khi đã nhận lời yêu, tất lẽ dĩ ngẫu họ sẽ “được” gạt sang một bên vào danh sách “những người quan trọng”. Ở thời điểm này và mãi mãi về sau, dù có mong muốn một lần vươn lên đứng ở vị trí thứ nhất cũng là rất khó khăn.
Quay lại chuyện của cô bạn tôi. Cô ấy thừa xinh đẹp, đủ giỏi giang, lại khéo léo và có điều kiện gia đình tốt, khi yêu đã quá sức tận tâm yêu một người con trai. Rồi khi người con trai trở thành người đàn ông của cuộc đời cô ấy, cô ấy hiển nhiên càng tôn trọng, càng tôn trọng lại càng muốn nâng niu. Nhưng phái mạnh bản tính thích chinh phục, nếu cứ mãi cung phụng họ thì họ trở nên dễ chán ngán. Cuối cùng cái gì đến cũng sẽ đến, khi chán ngán rồi chỉ có thể nói chia tay với lý do “không hợp”.
Tất nhiên trường hợp của cô bạn tôi là vì cô ấy quá say tình và anh chàng kia cũng thuộc dạng “trai hư”. Nếu là một người đàn ông tốt sẽ không vứt bỏ bạn gái mình một cách thản nhiên như vậy. Anh chàng kia hư một cách trơ trẽn, hư công khai.
Lúc kể chuyện, cô bạn tôi chỉ mím môi không dám khóc. Không biết vì hận hay vì vẫn còn yêu. Tôi chẳng rõ. Chỉ rõ một điều, cái khái niệm về “đàn ông” của hai chúng tôi là khác xa nhau.
Cô ấy nghĩ anh ta sẽ là người đàn ông của mình nên dâng hiến.
Cô ấy nghĩ một người con trai trở thành một người đàn ông khi mà anh ta sở hữu người anh ta yêu. Sở hữu theo nhiều nghĩa…
Cô ấy nghĩ một người con trai khi yêu sẽ nâng niu, chiều chuộng cô ấy, sẽ đón cô ấy về ở chung một mái nhà…
Còn tôi, tôi quan niệm khác hẳn.
Đàn ông là người con trai trưởng thành, chín chắn, có trách nhiệm và biết lo cho người phụ nữ của mình.
Hiểu thế nào cũng được, điều quan trọng là phải hiểu về mức độ trưởng thành trong tâm thức, không phải sự trưởng thành về thể xác và mong muốn dục vọng!
Có lẽ vì đã hiểu sai nên cô bạn tôi đã hành động sai, đã trở nên quá nhu mì và ngoan ngoãn để yêu một người mà cô ấy cho rằng xứng đáng.
Thật ra, lỗi không hoàn toàn ở anh chàng kia. Vì anh ta “hư” đã là bản chất, nhưng cô bạn tôi lại không thể nhận ra bản chất đó, nên nếu trách cũng nên trách cô bạn tôi một phần…
Tôi thương bạn nhưng không thể bênh cho bạn. Ở thế giới này, nơi mà chúng tôi cùng chung sống dù có hiện đại tới đâu, tân tiến và Tây hóa tới đâu cũng vẫn là một thành phố của một quốc gia thuộc khu vực Á Đông. Dẫu có biện luận thế nào thì tình yêu đôi lứa cũng không nên tiến đến một cái kết hờ: Sống thử. Tất nhiên, có sống thử hay không và nên sống thử hay không còn tùy vào nhận định của mỗi người, nhưng riêng bản thân tôi thấy đó là điều không nên xảy ra trước hôn nhân. Có lẽ tôi là người phong kiến, cổ hủ và cứ thích ôm khư khư những giáo điều mà đang dần trở nên xa lạ với các bạn trẻ. Nhưng thiết nghĩ khi làm gì đó nên trân trọng bản thân mình và giữ gìn cho cả người mình yêu thương.
Tôi không ngần ngại nói với cô bạn tôi điều này, cô ấy gật đầu thú nhận rằng cô ấy đã sai...