Ring ring

Chờ Yêu

Posted at 27/09/2015

549 Views

Nhưng tôi và cô thư ký chỉ ngồi với nhau chừng mười phút, cô ấy ra về còn tôi thì ngồi chỏng chơ ở quán. Tôi nghĩ tôi nên về nhà với Du, hiếm khi em chịu khó sang nhà nấu cho tôi một bữa nhiệt tình như thế.

Tôi về nhà, ngó qua cửa sổ thấy Du đang ngồi xem TV. Tôi cứ thấp thỏm không biết có nên đi vào hay không. Xong loay hoay một lúc ngoài cửa, cứ chừng năm phút tôi lại ngó vào xem Du đang làm gì. Cái tội “bốc phét” nó kinh dị hợm thế đấy. Mất công đi ra ngoài bỏ một bữa ngon, làm lúc muốn quay trở lại nhà cũng khốn đốn. Chẳng có gì to tát mà còn ra vẻ “tối muộn mới về.”

Tôi ngáp ngắn ngáp dài, hết đứng lại ngồi ngoài hành lang. Du bên trong nhà cũng chẳng khác gì tôi ngoài này, em ngồi lại nằm, Tv bật chuyển kênh liên tục. Khi có vẻ đã chán chán tôi thấy em đi vào phòng ngủ. Lúc bấy giờ mới thở phào được một chút.

“Tạch”

Phi vụ mở cửa thành công. Thêm một hồi thót tim vì con mèo bên ngoài chạy xô vào lọ hoa trên bàn uống nước xém vỡ…

Ghé qua phòng ngủ thấy Du đang ngủ thật rồi tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Quân địch cứ làm quân ta bối rối. Nhìn quân địch ngủ cũng ngon lành lắm, đáng yêu lắm.

“Ở nhà không? Tẹo tôi qua.”

Là Thành, thằng bạn không biết có chuyện gì mà đột nhiên rồng đến nhà tôm. Tôi cũng cứ chậc lưỡi. Du ngủ nhà trong, hai thằng ở nhà ngoài chắc cũng chẳng có gì phải bận tâm, nghĩ vậy nên tôi chặc lưỡi, gửi đi tin nhắn cho thằng bạn.

“Ok.”

Rep cho thằng bạn tin cụt lủn rồi tôi lấy quần áo đi tắm. Cứ nghĩ đến mấy chuyện điên khùng vừa diễn ra thì tôi cũng ngán ngẩm.

- Anh lại định đi đâu thế?

Du nhìn tôi cười. Nụ cười của em tinh quái lắm. Tôi chạy lại ngồi thụp bên cạnh em.

- Em biết?

- Huh?

- À, ý anh là sao em biết mà vẫn giả vờ không biết?

- Tội anh.

Du nhéo tai tôi một cái, đau điếng.

- Can tội ghen tuông vớ vẩn.

- …

- Còn đây là can tội nói dối em!!!

Du búng vào cái tai vừa bị nhéo đỏ ửng một cái nữa. Xong em cười nắc nẻ.

- Cơ mà anh ngố lắm ấy, anh đã rình rình để chạy vào nhà mà cứ nện đế giày thình thịch. Em chỉ giả vờ đi ngủ để anh có cớ anh vào thôi, nhé!

Nói rồi Du xoay mặt tôi lại nhìn đối diện em. Thú thật là lúc này mặt tôi chỉ còn một sắc biểu cảm, còn gương mặt em cứ tươi tỉnh lạ.

Tôi không nói không rằng nắm lấy bàn tay nhỏ của em để nghịch ngợm, nghịch dần từ ngón tay nghịch lên. Vừa lúc tôi lại gần em hơn thì…

“Kính kooong”

Điện thoại rung cùng lúc.

“Ra mở cửa đê ông ơi!”

Thành mang mực sang nhà tôi, nghe bảo vừa đi chơi với Ly về. Hai cô cậu có vẻ thắm thiết hơn sau sự vụ lục đục. Tôi cũng lấy làm mừng cho thằng bạn. Cái mà nó theo đuổi có lẽ cuối cùng cũng có thể theo đuổi. Cái mà tôi theo đuổi thì bây giờ mới là lúc bắt đầu.

Ngày… tháng… năm…

Hôm nay ở công ty tôi có biến, kể ra mọi chuyện cũng không như là tôi nghĩ. Bình thường vẫn được mọi người nể vì biết cách đối nhân xử thế, làm việc gọn ghẽ, đâu ra đấy. Đùng một cái bị đổ oan cái tội làm ăn bê bối với đối tác. May là sếp lớn hiểu, cũng nâng đỡ tôi nhiều nên bảo sẽ giải quyết mọi chuyện cho êm thấm. Trong khi đó tôi chuẩn bị cho chuyến đi công tác một tuần, ký với một đối tác khá “khoai”. Tôi đi café cuối ngày. Ngày tàn và mọi cảm xúc chỉ còn là thứ rệu rã đến đáng sợ. Khi con người ta lớn, con người ta phải đối mặt với những mối quan hệ vô cùng phức tạp. Trong đống lùng nhùng những mối quan hệ đó không phải cứ yêu ghét rõ ràng là ổn cả. Đôi khi phải thể hiện một thứ cảm xúc khác nhờ nhờ không rõ, không thể định hình để tin rằng mình làm đúng.

Trời mưa. Xe cộ ngoài đường bon chen trong những vũng nước lầy lội. Cái cảnh quen thuộc ngao ngán diễn ra trước mắt. Giá như lúc nào không khí cũng se lạnh như chiều mưa hôm nay, nó ngai ngái mùi của đất, sộc lên mũi cái hơi mưa ẩm ướt và tâm trí như được thư giãn nhẹ nhàng. Sống trong cái bon chen của thành thị, tự nhiên thèm khát đến điên cuồng cái yên ả của làng quê.

Tự nhiên send đi cho Du một tin nhắn với nội dung chuẩn bị đi công tác. Một lúc lâu sau không thấy Du hồi âm. Chắc em đang ngủ nướng một giấc ngủ kéo dài từ trưa sang đến chiều. Du yêu tôi xác định là phải chấp nhận việc tôi thường xuyên đi công tác. Năm ba ngày có, một tuần có, một vài tháng cũng có.

“Du à…”

“Vậy chờ anh nhé, anh qua ngay!”

Trời mưa to tầm tã. Cảm giác như cái thứ cảm cúm thông thường không phải là bệnh của ông giời lúc này. Ông ấy chắc hẳn đang vướng vào một cơn cảm lạnh kèm theo bao nhiêu là triệu chứng khó ưa. Có vậy thì mới làm mưa nhiều đến thế. Cuộc điện thoại của Du lúc nãy làm tôi giật mình. Bất giác em gọi cho tôi. Bất giác em thều thào như mèo con ngái ngủ. Tôi chưa muốn đến gặp em lúc này. Tôi muốn tĩnh lặng, muốn một mình, để suy nghĩ về những gì mình đã, đang và sẽ trải qua.

Nhưng… lại vì lo lắng cho em, không yên tâm khi nghe thấy giọng em yếu ớt đến thế, tôi qua nhà em ngay tắp lự.

Ngày… tháng… năm…

Tôi vừa từ nhà Du trở về. Em cho tôi một câu trả lời ngọt ngào hết sức có thể.

Người con gái ấy mặc chiếc áo sơmi trắng của tôi. Ờ, áo sơ mi của tôi rộng thùng thình, rồi sooc ngắn… đi ra mở cửa cho tôi. Ngay vào lúc mà tôi xuất hiện, em ẩn nhanh cửa và vòng tay qua cổ, nép vào người tôi không thể nhẹ nhàng hơn.

- Em ốm à?

- Không.

- Em mệt à?

- Không.

- Em sao thế?

- Em xin lỗi…

- Sao lại xin lỗi anh?

- Em sai rồi…

Tai tôi lùng bùng những âm thanh nhẹ như giọt nắng. Sau cơn mưa trời lại sáng. Cơn mưa chiều vừa dứt, ánh lên những vầng sáng nhạt phía đường chân trời. Ánh nắng hiếm hoi của buổi chiều muộn hắt vào từng ô cửa kính, và cầu vồng xuất hiện. Nhẹ nhàng, lấp lánh và thanh thoát.

- Chuyện gì thế em?

- Anh có thể không đi được không?

Du ngước mắt nhìn tôi. Đôi mắt em ngấn nước.

- Em khóc?

- Không. Em không khóc.

- Anh thấy mà, đừng giấu…

Du đưa một tay lên che ngang miệng tôi ý ra hiệu cho tôi im lặng.

- Em vui mà. Vì anh đã đến!

Du gần tôi hơn, gần đến nỗi tôi nghe được nhịp tim em đập. Tay em vẫn quàng sau cổ tôi và em tiến sát lại, hôn môi tôi đắm đuối.

Tôi thề là tôi bị em quyến rũ…

Tôi thề là đầu óc tôi quay cuồng…

Tôi thề là tôi chao đảo, đến đứng còn không vững…

Du chủ động. Em hoàn toàn chủ động. Trong khi tay vẫn đặt sau cổ tôi, môi vẫn hôn tôi gấp gáp, em đi lùi về phía sau, đẩy người về phía ghế sofa và nằm xuống. Một lúc sau, khi môi hôn đủ nhiều, em mở mắt mơ màng.

- Anh có sẵn sàng để em quyến rũ anh không?

Tôi như mất hết lí trí. Nửa muốn lắp bắp CÓ thật to, nửa lại muốn KHÔNG để ngăn sự sung sướng lại.

- Này Du!

Đột nhiên tôi dừng lại. Em đặt tay tôi lên vai em. Vai trần thấp thoáng sau phần cổ áo sơmi khá rộng...