Chờ Yêu
Posted at 27/09/2015
547 Views
Muốn vậy, ngôi nhà của chúng tôi nhất định phải có sân vườn để làm khu vui chơi cho con trẻ, thậm chí có gác mái để cả nhà cùng lên phơi quần áo với mẹ mấy nhóc vào một ngày đẹp trời nào đó.
Ngày… tháng… năm…
Sáng, lên phòng họp, tôi ấn tượng về một cô gái, cô gái này ngay từ khi bắt gặp trong thang máy đã thấy có vẻ khá đặc biệt. Dáng người mảnh mai, nhỏ nhắn, khuôn mặt kiêu kì và thần thái lúc nào cũng toát ra vẻ lạnh lùng băng giá. Không phải tự nhiên tôi chú ý đến một người phụ nữ lạ mà vì cô ta tỏ ra rất đăm chiêu cho công việc, luôn luôn đòi hỏi và đưa ra những yêu cầu khá cao trong việc kí kết hợp đồng. Nhìn trẻ vậy thôi chứ cô ấy là giám đốc phòng kinh doanh, lúc trao card tôi mới bần thần một lúc, ngẫm nghĩ thế nào lại lơ là trong suy nghĩ.
Sẽ chẳng có gì là lạ nếu không phải đột nhiên có cái hẹn đi ăn cơm với cô ta. Ừ thì làm việc với đối tác, việc gặp gỡ trao đổi ngoài lề cũng là điều dễ hiểu, xong việc đó hay dành cho các ông sếp bụng bự, trên bàn nhậu sẽ dễ bề xoay chuyển được tình thế hơn, với đối tác nữ hầu như rất khó lòng áp dụng chiến thuật này. Tôi cũng từng đi kí hợp đồng với một số sếp nữ, đa phần là đã lập gia đình, công việc của họ chỉ nằm trong khoảng thời gian ở công sở, tan sở là người phụ nữ của chồng con ngay tắp lự, thế nên không có chuyện gặp gỡ riêng hoặc không gian khác ngoài-cơ-quan. Lần này đi sẽ là một số nhân tố có vị trí quan trọng mấu chốt trong việc ký kết hợp đồng. Trong đó tất nhiên phải tìm mọi cách để lôi kéo được cô ta đi cùng, dù sao cô ta cũng là người sẽ cầm bút ký và đóng con dấu mộc.
Chúng tôi có mặt tại nhà hàng, trong bữa chúng tôi bàn bạc về rất nhiều thứ. Nửa ra vẻ trịnh trọng và hiếu khách, nửa ra vẻ nhiệt tình và mong muốn được cộng tác dài lâu. Nhưng sắc thái biểu cảm trên khuôn mặt của con Át chủ bài có vẻ không được tốt lắm. Trong suốt buổi nói về công việc cô ta tỏ ra khá hào hứng, nhưng chỉ cần có một khoảng lặng nào đó sẽ trở nên rất lơ là, cảm giác như sợ hãi một điều gì đó.
Cuối buổi, theo phép lịch sự thông thường tôi đề nghị được đưa cô ta về nhà. Với tôi nguyên tắc khi đi với phụ nữ là sẽ không để họ phải tự quay về nhà trong đêm muộn. Khi đề nghị có đôi chút khó khăn vì cô nàng còn dè chừng, xong lại nhanh chóng gật đầu khi nhận ra đồng nghiệp đã tự ra về hết từ bao giờ. Chúng tôi không về thẳng nhà cô ta mà đi lòng vòng phố.
- Nhà cô ở khu nào nhỉ?
Cô ta ngồi phía sau, tay khoanh trước ngực và đôi mắt mơ màng loang loáng bóng nước nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Tôi có thể dễ dàng đọc được một thứ cảm xúc mơ hồ trong đôi mắt ấy, trong thần thái ấy. Và chúng tôi trò chuyện, thân hơn một người bạn thân – cô ta đã thú nhận như thế.
Câu chuyện về một anh chàng người yêu thuộc thế giới sống khác hẳn cô ta, không địa vị, không danh vọng, không tiền tài. Một người nghệ sĩ chân chính với cái tôi yêu nghề chân chính, xong cũng vì quá nghèo mà bị gán cho là hèn. Đời là vậy, “giàu” hay đi cặp với “sang” còn “nghèo” lúc nào cũng đặt cạnh chữ “hèn”.
Vậy là không cần đoán cũng biết kết cục của chuyện tình với chàng nghệ sĩ kia. Cô ta vốn đã là cành vàng lá ngọc, hơn hết lại có một tiền đồ rộng lớn trước mắt, xuất thân trong một gia đình thượng lưu. Tôi chắc chắn nếu để so sánh thì đây giống hệt một câu chuyện cổ tích thời hiện đại. Tiếc là đã bị đổi vai đôi chút, nàng là công chúa còn chàng là hoàng tử lọ lem. Và cũng tiếc là sẽ không có được một kết cục như mong đợi, bởi cái gì là đời thực mới trở thành chi tiết đắt giá.
Tôi im lặng trong suốt những câu chuyện tình cô ta kể. Có chút gì đó nghẹn ngào, có chút gì đó cay đắng và có một chút cô đơn. Xe của chúng tôi cứ đi, cứ đi trong đêm tối giữa thành phố hào hoa xa lạ. Tôi không rõ tại sao mình lại tự cho phép mình “điên rồ” theo đối tác như vậy, nhưng quả thật, với phụ nữ, khi cô đơn là khi họ yếu đuối nhất, tôi dành cho cô ấy sự cảm thông nhiều hơn tôi nghĩ, bởi lẽ… có chút gì đó là hình ảnh của Du.
Du nhắn tin, tôi nhìn vào điện thoại mới giật mình là đã quá muộn. Trước khi gọi lại cho em, tôi phải lên tiếng nhắc khéo cô gái ngồi phía sau.
- Nhà cô ở đâu để tôi đưa cô về? Khá muộn rồi.
- Dừng ở đây đi.
Cô ta mở cửa xe bước ra và khoác lên mình phong thái y hệt như lúc tôi gặp ở công ty: tự tin, kiêu hãnh. Dường như không còn lưu lại nét gì của sự cô đơn khi nãy tôi nhìn thấy qua gương cả. Con gái thật kỳ lạ, có thể thay đổi sắc mặt chỉ trong một tích tắc trôi qua, cũng có thể mỉm cười ngay khi đang khóc. Cô ta hơi khom người nhìn vào cửa kính nơi tôi đang trầm ngâm.
- Cảm ơn, phiền anh đến đây thôi, tôi tự về được!
Nói rồi cô ta vẫy tay chào, tôi có lùi xe về một chút, xong giữa khu phố đêm sầm uất, tôi không tìm thấy một lý do nào đó đủ để thuyết phục rằng cô ta sẽ ngoan ngoãn trở về nhà. Tôi cho xe quay lại, đúng như dự đoán, cô ta lang thang lững thững trên hè phố, trên tay cầm lon bia lạnh áp vào má và cứ thế rong ruổi từ cột đèn này sang cột đèn khác. Đôi khi muốn giấu cô đơn cũng không phải là chuyện gì lớn lao lắm, nhưng tôi ngờ vực cô ta sẽ có thể gặp nhiều rắc rối nếu cứ cố tình trêu ngươi một số gã đi “ăn sương đêm”.
- Này cô, vào xe ngồi đi!
Tôi chạy lại và nắm tay cô ta bước đi trước khi có một đám các gã bặm trợn chặn trước mắt. Cô nàng bất giác giật mình, níu tay tôi và ngoan ngoãn ngồi vào trong xe. Lúc định hình được điều gì đó vừa xảy ra, cô ta mỉm cười.
- Anh chưa về à?
- Tôi chợt nhớ ra là mình vừa quên gì đó nên quay lại.
- Anh bỏ quên gì thế?
- Cô!
Cô ta mỉm cười, đưa lon bia lên ực một cái rồi rút ra trong túi xách một hai lon bia nữa.
- Đây, vậy cho tôi mượn anh nốt đêm nay đi, bạn gái anh sẽ không thấy phiền chứ?
- Có đấy, nếu cô ấy biết.
- Vậy là anh sợ à?
- Chẳng sợ gì cả. Chỉ là tôi không thích thôi.
- Tùy anh.
Nói rồi cô ta tiếp tục với những lon bia lạnh, khá ồn ào khi yêu cầu tôi mở nhạc. Cô ta thì thầm bên tai nói rằng thích nghe chương trình đài phát thanh đêm nay, bởi lẽ, anh chàng người yêu làm ở đài phát thanh.
- Giờ này chắc anh ta nghỉ rồi chứ?
- Không đâu, lúc nào anh ấy cũng là người trực.
- Nhưng đâu có nghĩa là anh ta sẽ nói gì đó trên sóng phát thanh đúng không?
- Ừ. Anh ấy chẳng bao giờ nói được gì nữa đâu…
Cô nàng lại ngặt nghẽo. Có vẻ như cô ta say thật rồi. Và đêm xuống, xe của chúng tôi đậu bên bờ biển, cách biển một đoạn không xa và đủ nhìn thấy trời đêm nơi đất khách đủ đẹp và đủ quyến rũ đến lạ kỳ. Chúng tôi ngủ trong xe, khó khăn lắm tôi mới có thể chợp mắt một chút, bù lại, cô ta nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ, những vỏ lon bia vứt lăn lóc. Trước khi ngủ, tôi biết duy nhất một điều, bí mật của đêm nay.
“Hôm nay tròn một năm anh ấy đi, vậy nên, tôi không muốn về nhà…”
Ngày… tháng… năm…
Sau tối đó, ngay vào buổi sáng chúng tôi có mặt ở công ty, tất nhiên với quần áo khá lôi thôi vì cả một ngày dài không về nhà. Phản ứng của cô ta khi tỉnh dậy nom buồn cười, không ra vẻ ngơ ngác, không ra vẻ ngạc nhiên hẳn, kiểu nửa tỉnh nửa mê, nửa biết nửa vờ không biết. Tôi chỉ nhún vai rồi nhấn ga cho xe đến thẳng công ty với một câu chào buổi sáng tốt lành chiếu lệ. Đêm qua tôi chẳng làm gì cả, có đôi chút động lòng bởi câu chuyện tình éo le của cô ta mà thôi. Nhưng hoàn toàn trong sáng, thậm chí, sáng đến mức không ngủ nổi, nằm cả một đêm nhắn tin chuyện phiếm với Du.
- Sáng nay họp về việc thống nhất hợp đồng đúng không? Tám giờ sáng có mặt, vậy cho tôi đến công ty cùng anh luôn đi.
Cô ta vội vàng, đúng là con người có tác phong công việc nhanh nhẹn. Tôi không hy vọng gì khác ngoài việc thấy tôi là một người đứng đắn, đã chịu khó lang thang cùng cô ta cả một đêm thì chí ít cũng sẽ trở nên nể nang mà thông qua hợp đồng. Tôi muốn về với người yêu nhanh thật nhanh. Ở nơi này càng lâu càng thấy nhớ Hà Nội, bên cạnh cô gái này càng lâu càng có ý nghĩ nhớ về Du. Thật không hiểu sao lại có sự liên quan kiểu ấy, nhưng tôi chắc mẩm mình sẽ được một phát đúp: vừa ký được hợp đồng, vừa được tha bổng về sớm với người yêu.
Ngày… tháng… năm…
Buổi họp nói chung diễn ra êm đẹp, không có gì cần phải trao đổi nhiều, mọi người đại đa số đều hài lòng về bản hợp đồng, chỉ có điều… cảm giác như cô giám đốc kia hơi ương ngạnh, muốn kéo dài thời gian để làm khó bên công ty tôi. Lúc kết thúc, tôi nhìn thấy sự mệt mỏi của cộng sự, cảm giác áy náy và lo lắng càng chất cao lên. Tôi có hơi sốt ruột. Việc chinh phục một ngọn núi cao chưa chắc đã khó bằng việc chinh phục một ngọn núi hiểm. Tôi nhận thấy sự quyết tâm của đồng nghiệp đang tụt dần. Thay vì để cho nó rơi xuống mốc số không, tôi nhất định phải tìm cách kéo lên. Bằng cách nào thì chưa rõ, có lẽ phải giáp mặt cô nàng kia ít nhất một vài lần nữa.
Lên phòng giám đốc kinh doanh, tôi thấy cô ta đang nhâm nhi café một cách vô cùng thư thái.
- Sáng nay anh nghe tin gì chưa?
- Có liên quan đến chuyện hợp đồng hay công ty tôi à?
- À không, liên quan đến chúng ta.
- Chúng ta?
Cô ta hồ hởi, nhịp tay vào thành bàn, vắt chéo chân và đưa mắt lên nhìn tôi, môi nở một nụ cười ma mị.
- Mọi người thấy tôi và anh đi ra từ cùng một xe….
Tôi bắt đầu hiểu ra vấn đề, tuy nhiên cũng không đến mức to tát lắm, chuyện này chỉ vài ba câu giải thích là có thể sáng tỏ ngay thôi.
- Vậy nên anh đừng tìm cách đến gần tôi nhé, đừng để lôi thôi chuyện không đâu.
Cô ta mỉm cười, giọng điệu như thách thức. Lần này thì tôi có hơi bất ngờ. Chẳng có lẽ chỉ vì mình galant một chút, lịch thiệp một chút mà bị dính vào một vụ scandal nữa sao? Ngay cả khi tôi không viết trên một tấm bảng và treo trước ngực rằng: “Trai xịn đã có người yêu, chính chủ!” Thì cũng chắc chắn một điều tôi không bao giờ làm chuyện gì mờ ám với đối tác nữ, tuyệt đối không, đó là sự lựa chọn hoàn hảo cho công danh và sự nghiệp của tôi lúc này.
- Vậy thì cô chỉ việc ký hợp đồng với công ty tôi là giải quyết xong.- Chỉ sợ đêm dài lắm mộng…
Nói rồi bỏ lửng có vẻ như là phong cách quen thuộc của cô ta. Nói một nhưng bắt người nghe phải hiểu mười, muốn nhân đôi phần rắc rối. Nhún vai ra về, tôi chào cô ta bằng một nụ cười nhếch mép.
Ngày… tháng… năm…
Chuyện với cô nàng giám đốc kia hy vọng rằng tôi đã hiểu nhầm, hoặc ít ra cũng hy vọng cô ta hiểu nhầm ý tốt của tôi. Vốn dĩ người với người xa lạ chẳng có gì để quan tâm đến nhau, nhưng đôi khi chỉ vì một mối quan hệ nhỏ xíu như sợi chỉ cũng có thể ràng buộc gắn bó lâu dài. Tôi với cô ta chỉ đơn thuần là đối tác, lại cũng chỉ đơn thuần là có thể kể cho nhau nghe những chuyện khá riêng tư. Song nhìn nhận theo một hướng khác thì cô ta với tôi cũng chỉ là những người xa lạ, nếu chỉ vì muốn “đổi gió” mà làm khó tôi trong chuyện ký kết hợp đồng thì có lẽ cũng là một nước cờ không hay. Tôi trầm ngâm café Ngõ Vắng, đang tìm cách để xem xem tình thế này có thể bước tiếp như thế nào. Nhất định chuyện công việc phải giải quyết cho xong, không thể để lâu ngày rồi phát sinh phiền toái, như cô ta đã mỉa mai: đêm dài lắm mộng.
Nhưng có vẻ mọi chuyện không rắc rối như tôi nghĩ, hợp đồng ngay buổi chiều đã được thông qua, mọi người trong công ty tôi trở nên hồ hởi vô cùng...