Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tường Vi đêm đầu tiên

Posted at 27/09/2015

530 Views



Gió đêm thổi đến, từng cánh hoa tường vi khô úa theo gió rơi đầy mặt đất, màu hồng phấn tàn phai biến thành màu trắng giống như từng bông tuyết trong đêm hè. Lặng lẽ ngồi rất lâu trước cửa sổ mở rộng, mãi đến khi cơn nhức mỏi ở thắt lưng khiến anh chau mày.

Chầm chậm trở về giường.

Nặng nề di chuyển trên giường, Việt Tuyên ngồi yên một lát, lấy ra một chiếc hộp bằng gỗ trầm hương từ trong hộc tủ đầu giường, lại từ một ngăn bí mật của ô kéo, lấy ra chiếc chìa khóa tinh xảo, lặng lẽ mở hộp.

Bên trong là một tập thư cũ.

Dấu bưu điện trên phong bì đều đến từ trại quản giáo thiếu niên.

Chào ông.

Cảm ơn ông đã đồng ý hỗ trợ vốn cho tôi học thiết kế thời trang.

02857

Theo thứ tự ngày tháng, những ngón tay trắng xanh từ từ mở từng phong thư, nội dung chỉ có một hai câu ngắn gọn.

...

...

Chào ông.

Năm cuốn tạp chí tháng Ba, tôi đã nhận được, vô cùng cảm ơn.

02857

...

Chào ông.

Tôi đã nhận được tập tranh của ông, vô cùng cảm ơn.

02857

...

Chào ông.

Tôi đã nhận được cuốn băng thời trang thu đông năm nay ông gửi, vô cùng cảm ơn.

02857

...

Chào ông.

Tháng sau tôi đã có thể được ra, vô cùng cảm ơn ông đã giúp đỡ từ trước tới giờ.

02857

...

...

Dưới ngọn đèn bàn yên tĩnh, chiếc hộp trầm hương được khóa lại, để trở về chỗ cũ, chỗ sâu nhất trong ngăn kéo. Đưa tay lên che miệng, Việt Tuyên cúi người lại ho từng trận, trong đầu bồng bềnh bao ý nghĩ. Trong thời gian sáu năm, mỗi thư hầu như dùng cùng một loại giấy, tính cách cô ta lạnh lùng xa cách như vậy, anh đã biết.

Cho nên, sao anh có thể.

Tin vào mọi nồng nhiệt và dịu dàng mà cô thể hiện?

* * *

“Nếu không có vụ tai nạn, lễ khai trương của chúng ta sẽ diễn ra sớm hơn hai ngày so với ‘Sâm’, bây giờ thành ra chúng ta khai trương sau, thế nào thiên hạ chẳng cho là chúng ta theo đuôi người khác.”

Mấy ngày sau, Tracy và George đến bệnh viện.

Sau khi hỏi thăm tình hình sức khỏe của Diệp Anh, Tracy tỏ ra vô cùng lo lắng và sốt ruột, cô ôm đến rất nhiều tạp chí thời trang, giở cuốn nào cũng có mấy trang dành trọn cả trang giới thiệu nhãn hiệu thiết kế thời trang cao cấp dành cho nữ “Sâm”.

“Quỳnh An nói, năm ngày đầu mới khai trương ‘Sâm’ đã nhận được mười mấy đơn hàng, mỗi ngày các quý bà, người đẹp ra vào không ngớt”, Tracy lo lắng nói, “Khách hàng dùng những bộ trang phục thời trang được thiết kế cao cấp vốn đã không nhiều, bây giờ bị ‘Sâm’ giành được nhiều như vậy, chúng ta nên làm thế nào?”.

Diệp Anh trầm ngâm không nói.

Cô lật giở một cuốn tạp chí, bên trong có tờ quảng cáo cỡ lớn liền hai trang, trên đó là bức hình người mẫu đại diện của ‘Sâm’ do chính Sâm Minh Mỹ đảm trách.

Một chiếc váy buổi tối màu đen hở một bên vai, mỏng như cánh chuồn, tạo hình hoàn mỹ, chất liệu đắt tiền, phần ngực nổi hoa văn màu đen, bờ vai da thịt trắng lóa như tuyết, vừa trong trắng vừa gợi cảm, Sâm Minh Mỹ đứng trên tấm thảm đỏ, ngoái nhìn ánh đèn sáng chói như biển sao.

Chữ “Sâm” đen phảng phất màu thiền, loang loáng ẩn hiện góc dưới mé phải tờ quảng cáo.

Rất hài hòa.

“Kế thừa truyền thống của dòng họ Sâm nổi tiếng, ‘Sâm’ đã sáng tạo nên thương hiệu thiết kế thời trang nữ cao cấp nhất trong nước, tập trung đua tài với với những hãng thời trang nổi tiếng trên thị trường quốc tế. Sau khi ‘Sâm’ khai trương, phóng viên tạp chí đã có cuộc phỏng vấn qua điện thoại với thiết kế gia nổi tiếng Sâm Lạc Lãng ở Italia...”

Ngón tay thong thả lật qua đoạn giới thiệu trên tờ tạp chí, Diệp Anh cười nhạt nói: “Vậy thì chúng ta lại cướp về”.

Tracy sửng sốt nhìn cô:

“Cướp thế nào?”

Diệp Anh gấp cuốn tạp chí:

“Ít nhất phải khai trương đã rồi hãy tính, tình hình chuẩn bị thế nào?”

“Đã chuẩn bị xong, chỉ có điều...”, Tracy bần thần nói, “Danh sách khách mời dự lễ khai trương trùng lặp khá nhiều với ‘Sâm’, đa số họ đều đã đến chỗ ‘Sâm’ rồi...”

“Không sao”, Diệp Anh thản nhiên nói, “Mọi người cũng cần cạnh tranh mà, cũng là những người đó. Cứ mời họ đến, hẹn rõ thời gian”.

“Vâng”, Tracy trả lời.

“Lẽ nào cô không cảm thấy, vụ tai nạn này có gì đáng ngờ?”, miệng ngậm chiếc kẹo mút, George nãy giờ nằm trên đi văng không nói một câu, đột nhiên nhìn Diệp Anh với ánh mắt bí hiểm, nói, “Thời gian sao mà khéo, đúng hai ngày trước khi chúng ta khai trương”.

Tracy tái mặt, ngoái nhìn George:

“Anh... anh... ý anh là... Diệp tiểu thư bị người ta hại?”

“Trước đây tôi có quen vài người trong băng đảng”, mút que kẹo, George gác hai chân lên nhau, uể oải nói, “Chỉ cần cô nói một câu, tôi sẽ nhờ họ tìm ra”.

“Cảm ơn.”

Diệp Anh nhìn cậu ta, ánh mắt cười cười:

“Hai người cứ về trước, chuẩn bị tốt mọi việc, đợi tôi ra viện, chúng ta sẽ khai trương.”

“Cô ấy à!”, mắt George kinh ngạc nhìn cô, “Nói một câu nhún nhường, khó vậy sao? Được, cô cứ việc trổ tài! Một ngày đẹp trời nào đó bị người ta cắt cổ quẳng vào ngõ tối. Đừng trách tôi không nhắc trước!” Nói xong, hầm hầm tức giận đi ra!

”George! George...”

Tracy bối rối gật đầu với Diệp Anh, vội vàng đuổi theo George.

Đêm thanh vắng.

Điện thoại nạp đầy điện, lại thêm mấy ngày nữa, di động vẫn im ắng. Cười khẩy một mình, Diệp Anh tắt đèn, phòng bệnh tối om. Nằm trên giường, cô lặng lẽ nhìn bóng cây dập dờn ngoài cửa sổ.

* * *

“Chính phủ tiến hành kiểm tra đột xuất những tụ điểm nghi ngờ liên quan đến xã hội đen, tổng cộng hơn ba mươi địa chỉ bị niêm phong.”

Trên mặt bàn có mười mấy tờ báo để lộn xộn, hầu như trang đầu mỗi tờ báo đều có cái tít như vậy. Việt Xán thản nhiên lướt đọc vài tờ, trong đó chỉ ra, đa số những cơ sở bị niêm phong đều thuộc sở hữu của một đại gia họ Thái nào đó.

“Thái Thiết hôm nay lại cho người đến, muốn hẹn gặp anh”, anh chàng điển trai Tạ Phong đứng cạnh bàn đắc ý nói, “Tôi đã từ chối ông ta”.

“Ừ.”

“Ngoài ra, phía Italia tiến triển rất thuận lợi, hiện đã có động tĩnh, chỉ mấy ngày nữa sẽ có kịch hay để xem.”

“Ừ.”

Mắt nghiêm lạnh lóe sáng, Việt Xán lùi sâu vào đi văng, tay xoa trán, lại hỏi:

“Phía bệnh viện thế nào?”

“Tạ Thanh bảo, không có bất kỳ động tĩnh nào, Diệp tiểu thư rất an toàn”, dừng một lát, Tạ Phong nhìn mặt Việt Xán, nói tiếp, “Mấy ngày nay, Nhị thiếu gia vẫn không đến thăm Diệp tiểu thư”.

Mặt vẫn lặng thinh, Việt Xán có vẻ không hứng với việc đó.

Bên ngoài trăng sáng sao thưa.

Tạ Phong tiếp tục báo cáo tình hình các việc khác, Việt Xán đứng lên, rời khỏi bàn giấy. Từ cửa sổ mở rộng ở đây, có thể nhìn thấy con đường nhỏ trong vườn hoa, hoa tường vi dại đỏ chói đã bắt đầu héo úa, gió thổi qua, cánh hoa tơi tả rơi xuống đất, bị gió xoáy gom thành mảng, màu đỏ bầm như đám máu khô.

Xa chút nữa...