Tháng ngày ngất ngưởng

Posted at 27/09/2015

424 Views

Nó sợ tôi buồn! Nó biết tôi kỳ vọng ở nó nhiều nên nó sẵn sàng gặm nhấm sự thất vọng một mình mà không chia sẻ cùng tôi. Vậy mà, tôi đã mơ mộng rằng Sâm Cầm sẽ trở lại, rất nhanh thôi, chúng tôi sẽ lại cùng nhau đồng hành trên chặng đường ngất ngưởng của cuộc đời. Tôi đã tin rằng, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, chỉ cần ta quyết tâm là sẽ vượt qua được tất cả, nhưng, như thế là chưa đủ, đúng không?

Tôi gập máy tính, khoác thêm áo ấm và bước ra ngoài cửa. Trời mùa đông tối kinh người, giữa sân khu trọ chỉ còn lại mình tôi với gió lạnh tê tái. Kéo chiếc áo che kín người, tôi cứ đứng như thế, không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn để cho hơi lạnh bám vào hai bên má thật lâu. Tôi muốn nhờ hơi lạnh ấy làm cho tôi tỉnh lại, tỉnh lại những mộng mị, tỉnh lại những cả tin, tỉnh lại những nghi ngờ và tỉnh lại cả niềm yêu thương tha thiết với cuộc đời. Tỉnh lại thật nhanh để còn bước tiếp.

Một bóng đen mở cổng rồi nhè nhẹ lách người vào trong sân khiến tôi giật mình hoảng sợ. Tôi nhìn quanh quất, khu trọ này không có ai về muộn như thế, chẳng nhẽ là trộm? Tôi há miệng định hét lên, nhưng không biết vì quá lạnh hay quá sợ hãi mà miệng tôi như bị cấm khẩu. Tôi đứng chôn chân một chỗ khi bóng đen lừ lừ tiến lại phía mình. Tôi nhắm mắt, lấy hết sức bình sinh “a” lên một tiếng, bóng đen cũng lùi lại “a” lên giống tôi. Ối giời ơi! Lúc đấy mới hoàn hồn nhìn lại, hóa ra là anh chàng Ria Mép.

Ria Mép nhìn tôi chằm chặp, giật giật áo tôi như không tin lắm vào mắt mình.

“Người hay là ma đấy?”

“Đến tôi mà anh cũng không nhận ra à?”

“Biết rồi! Nhưng đêm hôm rét mướt ra đây đứng làm gì? Hâm à?”

“Buồn buồn ra đứng chơi thôi, sao bây giờ anh mới về? Phải mấy tháng nay tôi mới nhìn thấy anh đấy!”

Ria Mép có phần bối rối, xoa hai tay vào với nhau cho ấm rồi túm ngay lấy tay tôi.

“Tôi có việc bận! Vào nhà đi, tôi không muốn sáng mai phải ra dọn xác người chết cóng đâu.”

Không để tôi nói gì, Ria Mép đột ngột lôi tôi vào trong phòng, đẩy lưng tôi vào và định quay người bước đi. Tôi níu lại:

“Anh vào đây một lát! Tôi hỏi cái này.”

“Cái gì?”

“Anh không muốn liên lạc với Sâm Cầm à? Bắt tôi mất công mất việc dạy anh vào facebook để anh biết tình hình của nó mà anh lại bỏ à?”

Ria Mép xỏ hai tay vào túi quần, đóng cửa và ngồi xuống chiếc ghế nhỏ.

“Ai nói là tôi bỏ, tôi vẫn vào hằng ngày.”

“Thế sao anh không nói chuyện, không để lại lời nhắn gì cho Sâm Cầm?”

Ria Mép di di hai chân xuống nền nhà, anh ta tháo găng tay, không nhìn tôi mà liên tục săm soi vào cái găng tay vừa cởi.

“Nhắn làm gì, tôi chỉ cần biết cô ấy vẫn ổn là được!”

“Nghe này, tôi biết anh yêu nó, sao anh không nói với nó điều đó? Biết đâu, nó sẽ có động lực để luyện tập...”

“Kệ tôi!”

Ria Mép đứng dậy, đẩy cửa bước ra ngoài, trước khi về phòng mình, Ria Mép nói với tôi mà không hề ngoái đầu lại:

“Tôi chỉ thích yêu, không thích nói, vì thế cô đừng can dự vào.”

Ria Mép bỏ về phòng. Tôi ngồi ngẩn người trong bóng tối, chẳng lẽ đời tôi toàn gặp những thể loại hâm dở như thế sao? Ai khi yêu mà chẳng mong được người mình yêu đáp lại! Chẳng lẽ Ria Mép chỉ có nhu cầu yêu chứ không có nhu cầu được yêu sao? Ôi chao! Trái tim luôn có những lý lẽ riêng, chẳng ai đoán định và điều khiển được nó theo ý mình muốn cả. Thôi, đừng lăn tăn gì nhiều nữa, người ta không cảm thấy khó chịu thì thôi, tại sao mình lại phải suy nghĩ cho họ chứ. Thật là bao đồng quá đi!

Sáng hôm ấy, dù đêm không ngủ, mắt sưng như gấu trúc nhưng tôi không thể ngủ nướng thêm được giây nào, khi tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, tôi uể oải trườn khỏi chiếc giường ấm áp để đi làm. Lần trước đi muộn, gặp phải sếp Kều rồi, lần này tuyệt đối không thể đi muộn nữa, sếp mà bắt gặp lần thứ hai thì hình ảnh nhân viên mẫn cán tôi cố công gây dựng bao lâu nay chỉ có nước đổ xuống sông, xuống biển mất.

Tôi chạy ào ào vào thang máy, ấn nút lên tầng chín, khi cánh cửa thang máy chưa kịp đóng, một anh chàng hớt hải lách người vào, tôi né người sang một bên theo quán tính. Anh chàng nhìn tôi mỉm cười. Ô, một anh chàng đẹp trai! Mắt tôi tự nhiên sáng choang như đèn pha ô tô vậy! Ở xung quanh tòa nhà này rất hiếm đàn ông, đã thế lại hiếm đàn ông đẹp nên việc phát hiện thêm một giai đẹp khác ngoài sếp Thành cũng khiến tôi vui sướng như bắt được vàng. Dù vậy, tôi cố gắng giữ vẻ ngoài điềm tĩnh nhất có thể, tôi lịch sự nhếch mép cười với anh ta và dịch người dựa sát vào tay vịn thang máy một cách rất lạnh lùng.

Anh ta có liếc nhìn tôi, tôi cố gắng kiểm soát xem hôm nay mình có thực sự chỉn chu không, tóc mình có rối không, hay son môi của mình đã đủ hồng chưa. Mặc dù trong đầu cứ xoắn hết cả quẩy lên, nhưng bên ngoài tôi vẫn tỏ thái độ không thèm quan tâm người bên cạnh mình là ai.

Tiếng chuông thang máy, cửa từ từ mở, tôi liếc vội sang anh chàng đẹp trai bên cạnh, lòng thầm nguyền rủa sao cái thang máy này chạy nhanh thế không biết, mới đó đã đến nơi rồi! Đã kịp liếc giai đẹp đủ chục lần đâu cơ chứ! Tôi cố đưa mắt liếc sang anh ta thêm lần nữa như cố vớt vát thêm được chút nào hay chút đó. Anh ta đột ngột nhìn tôi, tôi bối rối bước thẳng ra ngoài, cánh cửa thang máy đóng lại. Hú hồn! May mà anh ta chưa phát hiện ra mình nhìn trộm chứ không thì cái mặt nạ kiêu hãnh của tôi đã bị lột ra trần trụi rồi.

Tôi bước vội ra hành lang, đột nhiên, anh chàng đẹp trai ló đầu ra gọi:

“Chị ơi! Chị gì ơi!”

Ô, chẳng lẽ muốn làm quen sao? Nếu không thì gọi tôi lại làm gì chứ? Không ngờ đứng với nhau có mấy giây trong thang máy mà đã gây ấn tượng tốt thế rồi. Thế mà bao lâu nay tôi luôn tự đánh giá thấp mình trước người đối diện cơ đấy. Tôi mỉm cười, quay đầu lại. Anh ta vẫy vẫy tay với tôi:

“Chị nhầm tầng rồi, đây mới là tầng năm thôi, chị ấn thang lên tầng chín cơ mà!”

Ôi, lúc này tôi mới nhìn xung quanh, chẳng có gì quen thuộc ở đây cả! Thế mà cứ lao ra đi như đúng rồi ấy! Thật xấu hổ không biết để đâu cho hết. Cảm giác hai má mình nóng ran, mặt đỏ lừ, tôi từ từ quay lại thang máy, không biết nói gì hơn với trai đẹp ngoài từ “Cảm ơn” một cách kinh điển nhất. Trai đẹp gật đầu:

“Chắc có ai ở đây vừa gọi thang máy rồi bỏ đi nên làm chị nhầm đấy.”

Trai đẹp giải thích kèm theo nụ cười duyên không thể tả, tôi gật đầu cho qua chuyện. Khổ quá, giờ này chẳng còn tâm trạng nào để ngắm nữa, lòng thầm nguyền rủa chiếc thang máy chết tiệt đã dừng không đúng lúc khiến tôi phải muối mặt đứng chờ thêm bốn tầng nữa mới thoát khỏi kiếp nạn xấu hổ này.

Bài học được rút ra là, không phải ngày nào gặp trai đẹp cũng là một ngày vui vẻ như mình tưởng, và cũng đừng nên cố kiêu hãnh trước trai đẹp làm gì, vì càng cố kiêu hãnh ta càng hành động ngu ngốc hơn. Và tóm lại lần nữa cho nó gọn là nếu có háo sắc thì cũng vừa vừa phai phải thôi.


Chương 9.4


Buổi sáng sớm, khi nhiệt độ ngoài trời xấp xỉ mười độ, tôi lạch cạch đẩy chiếc xe cà tàng ra khỏi nhà để đến công ty như mọi ngày. Lòng thầm ước, giá như có cái ô tô để trước mặt thì sẽ không ngần ngại mà trèo lên lái đi làm cho đỡ lạnh.

Khi vừa ngồi lên xe, cố gắng co chân, mắm môi, mắm lợi lấy hết sức bình sinh ra đạp lấy đạp để cho con ngựa già nổ máy. Nhưng khổ, nó già rồi, trời thì quá lạnh nên chỉ phạch phạch được vài tiếng rồi tắt ngấm. Tôi nhảy xuống, dựng chân chống lên, quyết định trèo cả người lên cái cần đạp để lấy lực mà đạp xuống cho nó nhanh, nhưng con ngựa già vẫn nhất quyết không chịu rên lên một tiếng nào. Ôi, thất bại thảm hại, chẳng lẽ lại lọc cọc đi bộ ra bến xe buýt? Đi xe buýt thì kiểu gì cũng muộn giờ mất thôi!

Tôi mím môi, định thử thêm lần nữa thì một bàn tay gầy gò đầy gân xanh đặt lên yên xe vỗ vỗ. Không cần quay lại, tôi cũng biết đó là ai rồi! Ở cả khu phố này làm gì có ai có bàn tay siêu gầy như thế nữa, chỉ có thể là ông Châu Chấu mà thôi. Chắc ông nhìn thấy tôi vất vả quá nên ra giúp đây mà, dù rất cảm động nhưng tôi phải gạt tay ông ra.

“Ông Chấu, cháu còn không đạp được thì ông lấy sức đâu mà đạp chứ! Ông xê ra đi, đừng bon chen.”

“Bon chen cái gì mà bon chen, tao có chuyện hệ trọng đây.”

Chuyện hệ trọng à? Nghe giọng của ông Chấu lúc này thì xem ra đúng là hệ trọng thật. Tôi dựng lại xe, ngoái lại nhìn ông từ đầu đến chân.

“Sao ạ? Bà Vịt lại bạo hành ông à?”

Ông Chấu mặc chiếc áo măng tô dài, chân đứng dạng ra y hệt bà Vịt Bầu, mỗi tội, dù lợi dụng mùa đông, ông đã mặc thêm khoảng gần chục cái áo nữa mà vẫn không thể đọ được cái dáng hình lực lưỡng, bệ vệ của mụ vợ già. Thật cám cảnh cho ông quá. Ông Chấu mặt hớn hở, ghé tai nói với tôi:

“Bà Vịt sai tao xuống mời mày tối nay lên nhà tao ăn cơm!”

“Cái gì? Mời cháu ăn cơm á? Ông bà vừa trúng mánh gì đúng không?”

Ông Chấu vẻ ngần ngừ:

“Không! Có mánh gì mà trúng! Tự nhiên bà ấy thích làm cơm mời mày! Tao biết đâu được!”

Chuyện ngàn năm có một! Đây thực sự là tin chấn động nhất từ trước đến nay mà tôi từng nghe. Tôi há hốc mồm không ngậm lại được vì quá sốc. Ông Chấu giật giật ống tay áo tôi rất thương tâm.

“Mày nhận lời nhé! Nếu không bà ấy lại mắng tao bất tài, vô dụng, mỗi việc mời người khác ăn cơm mà không xong!”

Tôi gật gù, giời ạ, việc gì phải tha thiết thế nhỉ? Nếu được ăn thì tôi không bao giờ từ chối, nhất là hiếm khi được bà Vịt Bầu chính thức mời thế này. Tôi gật đầu lia lịa, đồng thời leo lên xe vì vừa sực nhớ ra là phải đi làm.

“Okie ông, tối cháu về sớm!”

“Ừ, tốt! Mà mày xuống đi, để tao xử lý cái xe này cho.”

“Ông thì làm được gì, cháu to gấp đôi ông mà đạp cả chục lần chả ăn thua gì nữa là...”

Ông Chấu chả nói chả rằng, kéo tôi xuống rồi leo lên yên con ngựa còm của tôi. Sau vài phát đạp, chiếc xe cuối cùng cũng chịu ré lên mấy tiếng rồi nổ bình bịch. Ông Chấu nhảy xuống, phủi phủi tay mặt vênh ngược lên:

“Đấy nhá! Đừng chê cái thân còm này nhá! Tao chỉ hơi gầy thôi chứ không yếu như mày tưởng đâu!”

“Công nhận! Sao mấy lần trước ông không dùng sức khỏe ra mà chống đỡ với bà Vịt, để bà ấy bạo hành suốt thế cho khổ thân.”

“Ờ... thì... chẳng qua tính tao hay nhường đàn bà thôi! Mà đi đi, chiều đừng quên về ăn cơm đấy, không bà Vịt lại vặt xác tao ra.”

“Vầng! Ông yên tâm, có ăn thì cháu không trốn đâu.”

Tôi phi xe ra khỏi cổng, lòng không khỏi suy nghĩ về mục đích thật sự của bữa cơm thân mật này là gì. Dù tôi có tham ăn thật, nhưng vẫn đủ thông minh để nhận ra rằng, đằng sau bữa cơm ngàn năm có một này, chắc chắn sẽ có “âm mưu” gì đó, vì bà Vịt chưa bao giờ mất một cắc bạc nào cho ai chứ đừng nói là một bữa cơm.

Tôi đến công ty làm việc với tâm thế hoan hỷ của một người biết chắc chiều nay mình sẽ có bữa ăn ngon, thế nên tôi làm việc hiệu quả hẳn. Sếp Thành lại gõ gõ bàn, hẹn tôi đi ăn trưa. Tôi lại... gật gật đầu một cách cam chịu, dù chúng tôi vẫn thường đi ăn theo kiểu suất ai nấy trả, nhưng không hiểu sao tôi vẫn có cảm giác như mình mắc nợ sếp vậy.

Trưa hôm ấy, sếp Thành đưa tôi tập tài liệu của một công ty thời trang, sếp nói sẽ trực tiếp giao cho tôi phụ trách và sếp sẽ hỗ trợ để tôi làm tốt dự án này. Trời ạ, khỏi phải nói, tôi đã mừng đến mức nào, đây là một dự án không lớn, nhưng nghe nói nó rất quan trọng cho việc ngoại giao và hợp tác sau này giữa hai công ty. Tôi lo sợ mình không kham nổi, sếp Thành ân cần động viên, sếp tin là tôi làm được vì sếp Huân Kều nói tôi có năng lực mà một khi sếp Kều nhận định thì chỉ có đúng mà thôi. Tôi vẫn không dám nhận, sếp Thành hứa đứng sau chìa lưng “đỡ đạn” cho tôi nếu có bất kỳ điều gì xảy ra. Ôi, thế thì tội gì mà không nhận lời chứ, tôi là đứa sợ phải chịu trách nhiệm khủng khiếp, vì thế, giờ có người giơ mặt ra chịu giúp thì chẳng việc gì tôi không dám làm. Trăng Thanh ơi! Mày có thể nhút nhát nhưng không thể hèn được, đã nhận là phải làm, đã làm thì phải làm cho tốt! Tôi thầm nhủ mình như vậy rồi ôm tập tài liệu hoan hỷ trở về phòng.

Sau khi xốc lại tinh thần, tôi bình tĩnh ngồi xuống tra cứu các thông tin liên quan đến công ty thời trang đó. Tôi miệt mài tìm hiểu, ghi chép đến nỗi quên cả thời gian, khi ngẩng đầu lên thì đồng hồ đã chỉ sáu giờ ba mươi phút, chợt nhớ đến lời hẹn ăn cơm với bà Vịt Bầu, tôi quýnh quáng ôm túi chạy ra khỏi phòng.

Tôi nhằm thẳng cửa thang máy mà lao đến, vừa lúc một bóng đen lao vào theo, cú va chạm giữa tôi và bóng đen mạnh đến nỗi tôi ngã chổng kềnh ra sàn, kính văng đi đâu mất...

XtGem Forum catalog