Disneyland 1972 Love the old s

Nếu như yêu

Posted at 27/09/2015

568 Views

Cảnh Phong nhìn theo dáng vóc nhỏ bé của cô khẽ bật cười, đưa tay sờ vào môi, nơi đó còn lưu lại hương thơm của cô, trong lòng có chút ngọt ngào. Nhưng tiếng điện thoại reo lên, phá tan khoảng khắc đó, Cảnh Phong nhìn màn hình điện thoại, phút chốc tay siết chặt lại, ánh mắt đầy giận dữ.

Cảnh Phong lái xe đưa Kiều Chinh về nhà , tay anh vẫn nắm chặt tay cô. Suốt cả quảng đường, Kiều Chinh cứ cười mãi không dứt. Cô cứ âm thầm lén lút nhìn Cảnh Phong, mặt cứ đỏ bừng lên, thấy anh quay sang nhìn mình thì xấu hổ quay mặt đi, cứ như một đứa trẻ từ xa nhìn món quà mình thích trong thèm thuồng. Cảnh Phong nhìn bộ dạng cô như thế không khỏi bật cười, anh vươn tay tới nắm lấy bài tay của cô, những ngón tay đan vào nhau thật chặt, thật ấm áp.
Về đến nhà, Kiều Chinh vẫn không muốn rời tay khỏi Cảnh Phong, những ngón tay vẫn nắm chặt tay anh chưa chịu buông. Cảnh Phong đưa tay vuốt nhẹ lên tóc cô khẽ khàng nói:
- Ngoan, vào nhà đi. Thân phận của anh hiện tại không cho phép chúng ta bên nhau.
Kiều Chinh cụp mắt xuống đầy vẻ buồn bã, nhưng cô biết rõ Cảnh Phong nói rất đúng cho nên ngoan ngoãn gật đầu rời tay khỏi tay Cảnh Phong. Cô ủ rũ định mở cửa bước vào nhà thì Cảnh Phong đã nắm tay cô lại, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô rồi nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình. Vẻ mặt anh điềm tĩnh như không có gì xảy ra, chỉ có trái tim Kiều Chinh là nhảy nhót không ngừng, cô phải mím môi lại để kìm nén nụ cười hạnh phúc và vui sướng đang tuôn trào của mình.
- Mau vào nhà đi – Cảnh Phong dịu giọng giục cô.
Kiều Chinh gật đầu lần nữa rồi mở cửa chạy vào nhà. Cô phải chạy bời vì cô không muốn Cảnh Phong nhìn thấy bộ dạng vui sướng của mình, trông cô sẽ rất giống một đồ ngốc trong mắt anh.
Cảnh Phong nhìn theo dáng Kiều Chinh, trong lòng cảm thấy vui, nụ cười hiện trên khóe môi kéo dài đến tận mang tai.
Kiều Chinh vừa vào nhà đã thấy ba mẹ ngồi trên sofa xem ti vi.
- Ba…- Kiều Chinh hớn hở chạy vào nhà ôm chầm lấy cổ ông Hoàng Sĩ Nghiêm từ đằng sau nũng nịu gọi.
- Con gái của ba hôm nay có chuyện gì à? Sáng sớm ra ngoài thì gương mặt bí xị, bây giờ thì hớn hở như vậy – Ông Sĩ Nghiêm vộ vỗ cánh tay của con gái yêu thương nói.
- Không nói cho ba biết đâu – Kiều Chinh cười tinh nghịch chúm môi tỏ vẻ bí mật, điệu bộ của cô trông đáng yêu vô cùng.
- Con gái yêu, nói mẹ nghe xem. Không phải là con đang yêu đó chứ - Bà Kiều Lan, mẹ cô tươi cười nhìn con gái hỏi.
Bị mẹ nói trúng, Kiều Chinh đỏ mặt, nhưng vì Cảnh Phong dặn cô không được nói với ba mẹ chuyện hay người đang quen nhau, dù gì thì thân phận anh và thân phận cô có sự khác biệt rất lớn. Nếu nói ra, biết đâu ba mẹ cô nổi giận đuổi việc anh, hai người khó lòng bên nhau. Cho nên cô vội vàng lắc đầu phủ nhận.
- Không có….
- Thật không? – Mẹ cô nhìn cô với ánh mắt dò hỏi.
- Không có thật mà – Cô ấp úng nói dối, mặt cuối xuống không dám nhìn mẹ mình, xưa nay cô không bao giờ nói dối ba mẹ.
Mẹ cô thấy con gái một mực phủ nhận cũng không truy hỏi thêm, chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo:
- Không có thì tốt. Dù sao con vẫn còn nhỏ, lo học cho xong đại học đi rồi hãy tính đến chuyện yêu đương. Nhưng nếu con có đối tượng thì phải dẫn về cho ba mẹ xem mặt. Con cũng biết, hoàn cảnh gia đình mình khá giả, rất nhiều người muốn bước chân vào. Mẹ chỉ sợ con gái mẹ bị người ta lừa gạt mà thôi, con gái mẹ còn khờ dại lắm.
- Con biết là mẹ thương con nhất mà – Cô nhìn mẹ nhe răng cười rồi nhõng nhẻo – Con đói bụng quá hà. Mẹ sai dọn cơm đi mẹ.
- Con gái con đứa lớn rồi còn nhõng nhẽo không sợ người ta cười cho à – Bà Kiều Lan lườm cô một cái mắng, nhưng trong giọng đầy yêu thương chiều chuộng – Mau đi thay đồ đi, mẹ sai chị bếp dọn cơm cho con liền.
- Dạ…..
Kiều Chinh liền buông cổ ông Sĩ Nghiêm ra , tung tăng bước chân sáo lên lầu thay đồ.
Cô thay một bộ đồ mặc ở nhà bằng lụa mềm mại rồi đi xuống lầu ăn cơm. Ba mẹ cô đã ngồi trên bàn chờ đợi, ở dưới bàn, đồ ăn bốc khói thơm lừng khiến cái bụng cô réo ầm lên, cô cũng không giữ ý gì trước mặt ba mẹ, cứ thế ngồi vào bàn cầm đũa lên ăn. Mấy ngày nay, vì chuyện đó mà cô không buồn ăn cơm nước gì, bây giờ thì đói đến nỗi ăn không kịp nhai, suýt bị ghẹn.
- Từ từ con – Bà Kiều Lan vội vàng vỗ lưng cho cô, sau đó bà thở dài bảo – Mấy bữa nay nghe chị bếp bảo con ăn ít, mẹ cứ sợ con bị mắc bệnh gì, định ngày mai đưa con đi khám bệnh xem thế nào.
- Con đâu có bệnh gì đâu mẹ - Kiều Chinh nghe tới bệnh viện thì ớn lạnh lại cảm thấy áy náy vô cùng, vì mình mà lại khiến ba mẹ lo lắng, vội vàng phủ nhận – Mẹ xem, con ăn nhiều thế này mà.
- Anh thấy con gái mình đang tuổi mới lớn nên tâm tính thất thường tí thôi. Không sao đâu, em xem con nó ăn ngon miệng như thế mà – Ông Sĩ nghiêm khuyên bảo vợ - Không cần đi bệnh viện đâu.
Bà Kiều Lan nghe vậy thì cũng đồng ý gật đầu bỏ qua. Kiều Chinh lén lút đưa ngón cái tỏ ý khen ngợi ba mình vì ông đã cứu cô khỏi cơn ám ảnh mang tên bệnh viện.
Ăn xong, cô trở về phòng của mình, liền lập tức lấy điện thoại gọi cho Cảnh Phong.

Tại nhà của Cảnh Phong, ngay trong phòng của anh. Hải đang ngồi trên cái ghế nhìn Cảnh Phong vừa tắm rửa xong đang ngồi ở mép giường lau khô tóc báo cáo.
- Mọi chuyện sắp đặt đến đâu rồi? - Cảnh Phong giọng lạnh băng hỏi Hải.
- Mọi chuyện chúng ta đã sắp xếp xong cả hết rồi, anh Phong yên tâm đi. Hiện bây giờ chỉ cần tìm được địa điểm mà lão ta giấu hàng nữa là chúng ta sẽ hốt trọn tất cả của lão, khiến lão tay trắng ngay thôi – Hải đáp.
- Bên Cẩm Tú thế nào?
- Thông tin Cẩm Tú cung cấp lần này quả nhiên là rất hữu ích. Em tin nay mai là ông ta sẽ lọt vào bẫy của chúng ta thôi – Hải khẽ cười đắc ý đáp – Từ lúc chúng ta cho người gửi lá thư đe dọa cho vợ lão ta, canh ngay lúc lão cần phải đi ra nước ngoài thì gần như hắn đã bắt đầu lo lắng thật sự. Con cáo già này vậy mà lại coi trọng con gái đến như thế. Kiều Chinh quả nhiên là có thể lợi dụng được.
- Tốt lắm, tiếp tục tiến hành theo kế hoạch đi – Cảnh Phong gật đầu hài lòng ra lệnh.
- Dạ - Hải gật đầu rồi cầm số tài liệu trên tay đi ra ngoài. Vừa đến ở cửa, anh đã nghe thấy tiếng điện thoại của Cảnh Phong reo lên.
Cảnh Phong nhìn thấy cái số điện thoại lạ gọi cho mình, nhưng nhìn kỹ thì ra đó là số điện thoại bàn của nhà Hoàng Sĩ Nghiêm. Mà ông ta không bao giờ dùng điện thoại bàn ở nhà gọi cho anh hay bất cứ đàn em nào, mà sẽ dùng một số điện thoại riêng. Cảnh Phong cau mày hơi hoài nghi nhưng nhanh chóng dãn ra , anh nghĩ ngay đến Kiều Chinh, điện thoại cô đã quăng hỏng nên chắc là dùng điện thoại bàn, bất giác giọng anh đã không còn sự lạnh lùng nữa mà trở nên dịu dàng.
- Anh nghe nè…
- Anh ăn rồi, thế còn em…
- Có…anh nhớ em – Cảnh Phong nói ra mấy lời này, thấy Hải vẫn đứng khựng lại ở cửa thừ xua tay đuổi.
Hải miễn cưỡng đi ra, nhưng trước khi cánh cửa khép lại, anh nhìn thấy nụ cười cùng giọng nói ngọt ngào dịu dàng của Cảnh Phong. Chưa bao giờ anh thấy nụ cười rạng rỡ thế này của Cảnh Phong, dù không nói, anh cũng biết người vừa gọi đến là Kiều Chinh. Vẫn biết là Cảnh Phong đang lợi dụng Kiều chinh để đối phó với Hoàng Sĩ Nghiêm, nhưng…..Anh từng nghĩ, lợi dụng Kiều chinh như thế có phải là quá đáng không, bởi vì dù sao người thiếu nợ vẫn là ba của cô chứ không phải cô. Tuy không tiếp xúc với Kiều Chinh nhiều nhưng Hải cảm thấy cô là một cô gái đơn thuần hiền hậu, sống vô lo vô nghĩ, không có tội lỗi gì đối với mối hận thù này. Chỉ đáng tiếc cô lại là con gái của Hoàng Sĩ Nghiêm, nợ cha con trả, cho nên họ mới lợi dụng cô.
Nhưng hiện giờ, nhìn cử chỉ và giọng nói của Cảnh Phong thế này, lòng Hải bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi, lo lắng bất an. Sợ rằng Cảnh Phong phim giả tình thật, rơi vào lưới tình không lối thoát. Nhưng với bản tính của anh, Cảnh Phong sẽ rất khó buông tay, nếu anh không buông tay, vẫn tiếp tục trả thù thì mối tình này sẽ khiến anh đau đớn khôn nguôi. Nhưng nếu anh buông tay….tất cả những gì mọi người cùng cố gắng bao lâu nay, tất cả đều hủy sạch.
Hải nhắm mắt lại, trái tim run lên một cách kì lạ, đột nhiên cảm thấy con đường Cảnh Phong đi không biết là sai hay đúng. Là anh em của nhau bao nhiêu năm rồi, anh không muốn trơ mắt nhìn Cảnh Phong đau đớn, nhưng anh phải làm sao. Hải bỗng thở dài …



Chương 11: Phát hiện


Kiều Chinh ngồi đánh đàn bên khung cửa sổ, từng ngón tay thong mềm lướt nhẹ trên những phím đàn. Những âm điệu nhẹ nhàng lần lượt nối tiếp nhau vang lên. Cô vừa đánh đàn, vừa đưa mắt nhìn Cảnh Phong nở cụ cười. Một nụ cười trần ngập hạnh phúc, rạng rỡ như hoa hướng dương dưới mặt trời ngày nắng ấm.
Cảnh Phong đứng dựa lưng vào tường bên cạnh cây đàn piano, ánh mắt anh trầm ấm im lặng lắng gnhe tiếng đàn của Kiều Chinh. Khi anh bắt gặp ánh mắt của cô, anh khẽ khàng mĩm cười đáp lại, một nụ cười bình lặng như mặt hồ dưới ánh trăng.
Khung cảnh bên cạnh hai người khiến người ta cảm thấy khó lòng cưỡng nổi, một tình yêu đẹp đến thơ mộng.
Không gian chìm trong tiếng đàn của tình yêu, cho đến khi Kiều Chinh dạo một bản nhạc và khẽ hát.
Giọng cô nhẹ, trầm ấm rất thích hợp với những bản balad nhẹ nhàng thế này.

Mong manh như hương ai quen dịu dàng thoáng qua
Khi em lang thang bên anh đường chiều nắng xa
Nghe trong timem còn muôn lời cám ơn, lời xin lỗi
Run run đôi vai em đau ngày nào bước đi
Tin yêu em trao cho anh mất đi sao đành
Nghe bao yêu thương lâu nay, dặn lòng cố quên giờ lại thiết tha

Long lanh sương ru trong đêm một màu mắt nâu
Ánh mắt ấy vẫn chất chứa cả trời ước mơ
Em mơ ta trong tay nhau mình lại như chưa từng xa cách
Cho em hôn đôi mi anh ướt bao đêm rồi
Cho em ôm bao cô đơn thắt tim em gầy
Cho em yêu anh hơn xưa, ngày buồn đã qua, lại có nhau

Nhớ ngày nào mình giận hờn nhau phút ngây khờ
Lời nói lỡ mang đi tình yêu, trách sao để mất nhau
Thế rồi một ngày kia nhận ra biết ta vụng dại
Người đã đến cho em quên đi nỗi đau ngày đó

Bao nhiêu cơn mơ em mơ chỉ để thấy anh
Bao nhiêu môi hôn dư âm ngọt ngào vẫn đây
Miên man tan trong vòng tay một hạnh phúc sao thật bình yên quá
Nắng vẫn khẽ hát ấm áp đường chiều phố quen
Hương ai mong manh như sương giờ lại vấn vương
Du dương đôi tim ngân lên ngập ngừng khúc ca tình đắm say

Kiều Chinh say sưa hát, người nhẹ nhàng chuyển động theo điệu nhạc, đôi mắt mơ màng, đôi môi khẽ hát. Cô khiến cho người nghe một cảm giác say đắm, ngọt ngào.
Cảnh Phong khẽ nhìn cô, anh thích những cảm giác khi ở bên Kiều Chinh. Sự nhẹ nhàng, mềm mại của cô khiến người ta yêu say đắm.
Mái tóc buông xã của Kiều Chinh cũng theo điệu lắc lư của cô mà bay nhẹ nhàng, vài sợi tóc rơi xuống vầng trán của cô, che phủ một góc gương mặt. Tay đánh đàn, Kiều Chinh không muốn làm hỏng nhịp điệu vốn có nên cứ để mặc kệ, cô tiếp tục lướt những ngón tay thon của mình say sưa trong điệu nhạc.
Cảnh Phong liền bước đến nhẹ nhàng giúp cô vén nhẹ mái tóc ra sau, Kiều Chinh mơn man gương mặt của mình vào lòng bàn tay của Cảnh Phong, cô ngẩng đầu nhìn anh cất lên mấy lời bài hát :
“Bao nhiêu cơn mơ em mơ chỉ để thấy anh
Bao nhiêu môi hôn dư âm ngọt ngào vẫn đây
Miên man tan trong vòng tay một hạnh phúc sao thật bình yên quá
Nắng vẫn khẽ hát ấm áp đường chiều phố quen
Hương ai mong manh như sương giờ lại vấn vương
Du dương đôi tim ngân lên ngập ngừng khúc ca tình đắm say”

Cô kết thúc bài hát, cũng là lúc kết thúc những nốt nhạc, Kiều Chinh khẽ nhích người sang một bên, ra hiệu cho Cảnh Phong ngồi xuống bên cạnh mình.
Cảnh Phong ngần ngừ, đưa mắt nhìn quanh một vòng, rồi quay lại nhìn ánh mắt mong chờ của Kiều Chinh, anh miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh cô. Kiều Chinh vui vẻ cười nắm lấy tay của Cảnh Phong rồi nhẹ nhàng ấn tay của anh lên phím đàn.
Một nhịp đàn vang lên.
Lại tiếp tục một nhịp đàn nữa vang lên từ ngón tay của Cảnh Phong.
Ngón tay Cảnh Phong thon dài, nhưng lớn hơn tay Kiều Chinh rất nhiều, lại rất cứng không mềm mại như tay cô...