XtGem Forum catalog

Nếu như yêu

Posted at 27/09/2015

614 Views


- Nhưng như vậy là vi phạm luật giao thông sẽ bị bắt đó – Kiều Chinh lắc đầu, nhăn mặt lo lắng khẽ nói.
- Hôm nay là ngày nổi loạn mà, đừng nghĩ đến mấy cái luật lệ đó nữa – Long Sơn cười kéo tay cô lại gần rồi ra hiệu cho cô lên xe.
- Long Sơn, anh là cảnh sát đấy, không thể biết luật mà phạm luật được – Kiều Chinh lên tiếng nhắc nhở, cô không muốn anh vì mình mà phải mang tiếng xấu.
- Cho nên đây là bí mật của anh và em, tuyệt đối không được để cho người thứ ba biết – Long Sơn gật đầu ra dấu bí mật với Kiều Chinh, anh còn nháy mắt đùa nghịch.
Kiều Chinh cuối cùng cũng bật cười, cô cũng không còn muốn nghĩ đến những luật lệ mà họ sắp vi phạm nữa rồi. Cô nhanh chóng leo lên xe ngồi sau lưng của Long Sơn. Long Sơn nắm lấy hai tay cô vòng qua eo anh, anh vỗ nhẹ lên tay cô cười nói:
- nếu em không giữ chặt, anh không bảo đảm em có bị lốc xoáy cuốn đi hay không.
Kiều Chinh bật cười khúc khích, cô không nghĩ Long Sơn lại chấp nhận cùng mình nổi loạn như thế này, cô vòng tay siết chặt eo anh hơn nữa. Một bên mà tựa vào vai của Long Sơn, cô khẽ bảo:
- Đi thôi.
Long Sơn bị cái siết tay của cô làm dao động đến thừ người, sau lưng anh giống như bị lửa bỏng khi cơ thể cô áp áp vào anh, mặc dù cách một lớp áo khoát, da đầu bỗng thấy tê dại khi cô áp má mình vào lưng anh, hơi thở của anh cũng trở nên rối loạn. Nghe cô nói, Long Sơn mới chợt bừng tĩnh, anh rồ ga và phóng xe đi.
Tuy Long Sơn phóng xe rất nhanh, nhưng Kiều Chinh không hề có cảm giác sợ hãi giống như lần đầu cô ngồi lên xe của Cảnh Phong, lần đó cô nghe bên tai mình tiếng xé gió ghê rợn mặc dù đang là buổi ban trưa nắng gắt không có lấy một ngọn gió lùa qua. Bây giờ là buổi tối, trời bắt đầu chiếu đầy những ngôi sao sáng và những cơn gió lạnh thổi tới.
- Sợ không? – Long Sơn hơi giảm tốc độ nói với cô trong tiếng gió.
- Không sợ - Cô hét lớn , cố chồm bên tai anh để anh nghe rõ hơn – Chỉ sợ bị cảnh sát giao thông bắt thôi.
Long Sơn bật cười phóng nhanh hơn một chút, Kiều Chinh hơi bấu chặt anh hơn. Sau đó anh mới nói:
- Yên tâm đi, đoạn đường này ít khi tuần tra lắm.
Trên đường đi, Long Sơn ghé vào một nhà sách trên đường, lát sau đi ra, trên tay khệ nhệ túi lớn túi nhỏ khiến Kiều Chinh tròn mắt hỏi:
- Anh mua gì nhiều thế?
- Đồ vật nổi loạn – Long Sơn ra vẻ bí mật đáp, anh khiến Kiều Chinh tò mò vô cùng.
Cuối cùng Long Sơn chở cô đi đến một nơi vắng vẻ, chỉ có ánh đàn xa xa vọng tới, và chỉ có ánh trăng cùng những vì sao đêm soi rọi mới thấy đường. Cảm giác khá mơ hồ, nhưng Kiều Chinh lại có thể hình dung rõ được từng khung cảnh ở đây, bởi vì nó chính là nơi mà cô sau khi bị Hưng đại bàng bắt và bị gã đầu trọc to béo bỏ lại nơi này.
Cô vẫn còn cái cảm giác cô đơn sợ hãi khi xung quanh mình chẳng có lấy một bóng người. Càng sợ hãi hơn khi bản thân vừa trải qua một nỗi sợ hải kinh khủng như thế, nếu không có Cảnh Phong đến….
Trong lòng Kiều Chinh bỗng xuất hiện gương mặt của Cảnh Phong, lòng cô lại nhói đau vô cùng.
Long Sơn đang lấy những thứ trong túi ni lông ra, thấy gương mặt buồn bã của cô, anh bước đến trước mặt cô và nói:
- Hôm nay là sinh nhật anh, nể mặt anh, hãy cười đi nhé.
- Hôm nay là sinh nhật anh sao?- Kiều Chinh ngỡ ngàng hỏi.
Long Sơn vui vẻ gật đầu:
- Hôm nay đúng là sinh nhật của anh. Với tư cách là một người bạn, em nhất định phải cùng anh vui vẻ hết ngày sinh nhật hôm nay.
Nói xong Long Sơn nắm tay kéo Kiều Chinh đến một bãi cỏ vẫn chưa nhiễm sương ướt, cả hai ngồi xuống, rồi lôi những thứ trong túi ra. Có bánh, có nước ngọt, dường như Long Sơn không biết cô thích uống loại nào nên anh mua rất nhiều loại. Còn có cả pháo hoa và đèn cày nữa.
- Thật ra anh chưa từng cùng ai dự riêng sinh nhật cả, cho nên cũng không biết nên chuẩn bị những thứ gì nữa – Long Sơn gãi gãi đầu thoáng đỏ mặt trước ánh mắt và nụ cười thích thú của Kiều Chinh.
- Như thế là tốt rồi – Kiều Chinh cười bảo, sau đó cô hơi cúi người kề tai Long Sơn nói nhỏ - Em cũng là lần đầu tiên dự sinh nhật riêng đấy.
Long Sơn nhìn cô mĩm cười, nụ cười của anh nhẹ nhàng ấm áp khiến Kiều Chinh quên mất nỗi buồn trong lòng mình.
Hai người cùng chơi đốt pháo bông, cùng thổi nến ăn bánh và uống nước ngọt, Long Sơn cũng mua vài lon bia mang theo, anh khui một lon uống. Mùi bia theo gió bay ra, Kiều Chinh hít vào bỗng nhớ đến nụ hôn đầy hương vị bia với Cảnh phong trong phòng vip hôm nào.
Canh Phong! Cảnh Phong!
Cái tên này cứ đeo bám mãi trong trí óc cô, không làm sao vứt bỏ được. Cô tự hỏi giờ này Cảnh Phong đang làm gì, anh có đi tìm cô hay không? Hay là anh đang ở bên Cẩm Tú.
Nước mắt lại trào ra dù cô không hề muốn, cô quá yếu đuối, vì sao lại khóc. Cô không khóc vì bị thất tình, cô khóc vì bị lừa dối, cảm giác đau thật là đau. Nếu như bạn quá đặt niềm tin vào ai đó, tin tưởng và yêu thương không ngừng, sẽ bị tổn thương gấp vạn lần khi phát hiện mình bị lừa dối.
- A …a….a….
Long Sơn đột nhiên chấp hai tay lại rồi hét to, sau đó anh quay sang nhìn Kiều Chinh, giúp cô lau đi nước mắt trên mặt, sau đó anh kéo cô đứng dựng lại chấp tay kêu to lần nữa.
Tiếng kêu của anh vang vọng trong màn đêm, sau đó lại từ màn đêm vang lại chỗ hai người họ.
Long Sơn quay sang nhìn Kiều Chinh, anh nhướn mày ra hiệu cho cô làm theo.
Kiều Chinh quay lại nhìn màn đêm tối mịt trước mặt mình, nước mắt đã ngừng rơi, cô chấp tay kêu to:
- Cảnh Phong!!!!!!!!!!!!!!!!!, Anh là đồ tồi, đồ xấu xa…..em ghét enh, em ghét anh.
Kiều Chinh không biết mình đã hét gào bao nhiêu lâu, chỉ biết giọng cô gần như khàn đặc thì Long Sơn mới kéo tay cô ngồi xuống và truyền cho cô lon nước ngọt.
Kiều Chinh nhấp một ngụm nước ngọt, nhưng nước ngọt dường như không làm dịu được cổ họng của cô, Kiều Chinh nhìn lon bia trên tay Long Sơn, cô nói:
- Em muốn uống bia.
Rồi không để Long Sơn từ chối, cô giật lấy lon bia trong tay anh, cô ngửa cổ uống một hơi dài, Kiều Chinh thở hắt ra một cách thoải mái khi bia trôi vào trong cổ họng của mình, tâm trạng dường như dễ chịu hơn. Cô lại tiếp tục ngửa cổ uống hết phần còn lại.
Long Sơn muốn đưa tay chặn lại, nhưng nhìn vẻ mặt của cô, anh xua tay bảo:
- Bỏ đi, hôm nay cho em phá lệ một lần vậy.
Kiều Chinh uống bia chỉ được hai lon là mắt cô nhíu lại, hai má đỏ phồng lên, ánh mắt mơ màng càng trở nên quyến rũ, Long Sơn không kìm lại được, anh đưa môi đến gần, nhằm đôi môi của cô tiến tới, muốn hôn cô một cái.

Kiều Chinh trong cơn say váng vất vẫn mơ hồ nhìn thấy được gương mặt của Long Sơn đang dần tiến sát về phía cô, càng lúc càng gần, gần đến nỗi cô cảm nhận được hơi thở gấp gáp và nóng hổi của anh đang phả lên mặt cô, một cảm giác nhột nhột hơi khó chịu.
Ánh mắt của Long Sơn trở nên mờ đục, nhưng vẫn thấy như có một ngọn lửa đang thêu đốt bên trong khiến Kiều Chinh bất động, giương đôi mắt mơ màng nhìn anh, bất lực chờ cho sự việc đến.
Trong bụng cô như có gì đó đang cuồn cuộn gây khó chịu vô cùng, như trào trực muốn tuôn ra ngoài.
Ngay khoảnh khắc môi Long Sơn sắp chạm vào môi cô, Kiều Chinh bỗng gục đầu đưa tay che miệng ngăn chặn cơn buồn nôn đang dâng tới cửa miệng mình, cô vội quay sang bên khác cúi đầu nôn thốc ra những thứ mình vừa nhét vào bụng.
Long Sơn thấy cô bị nôn hốt hoảng giúp cô vỗ lưng, lo lắng hỏi:
- Em không sao chứ?
- Không sao - Kiều Chinh sau khi ói hết những thứ trong bụng của mình cố gắng trả lời Long Sơn.
- Đáng lí anh không nên để em uống bia, biết rõ em không biết uống mà vẫn để em uống – Long Sơn ảo não tự trách bản thân, nhìn thấy vẻ mặt xanh xao của cô càng khiến anh cắn rứt hơn.
- Long Sơn, em chưa uống đến hai lon bia mà, đâu dễ say đến thế - Cô cười xua tay cười vẻ mặt tự trách của anh.
- Còn nói không say, em ói đến như thế còn gì .
Kiều Chinh không nói gì nữa, cô đưa tay cho anh bảo:
- Giúp em đứng lên.
Long Sơn liền dùng hai tay giúp Kiều Chinh đứng dậy, cô đứng dậy nhìn anh cười cười:
- Ói ra hết rồi, thật là nhẹ nhỏm.
Cô lảo đảo đứng không vững cuối cùng ngã vào lòng Long Sơn, Long Sơn giữ chặt cô, anh giúp cô vuốt lại mái tóc cho thoải mái, nhẹ giọng hỏi:
- Em thấy sao rồi, uống chút nước cho thoải mái.
Anh khó khăn cúi người xuống tóm lấy chai nước suối dưới đất cầm lên mở nắp giúp cô uống để cho cổ họng được thoải mái hơn. Uống nước xong, cô ngẩng đầu nhìn Long Sơn cười cười nói:
- Long Sơn, anh thật là tốt.
Tay cô đưa tay lên chạm nhẹ vào mặt anh mơ màng cô nhìn vào ánh mắt dịu dàng của anh và nói:
- Phải chi em yêu anh .
Long Sơn bị câu nói trong cơn say của Kiều Chinh làm run động, cô gái trong tay anh khiến anh có cảm giác muốn che chở bảo bọc vô cùng. Từ trước đến nay, anh chưa từng yêu, cuộc sống trong quân đội đầy khô khan và khổ sở, để làm một cảnh sát tốt, anh phải cố gắng học tập rất nhiều. Bạn học là nữ cũng khá nhiều, cũng có nhiều người yêu thầm anh, nhưng Long Sơn chưa từng rung động vì ai. Nhưng không ngờ anh lại rung động vì một cô gái mới quen biết như cô, hơn nữa còn là con của đối tượng cần điều tra của anh.
Ý nghĩ này khiến Long Sơn sợ hãi, sợ một ngày chính bản thân anh bị tình cảm lấn áp lí trí, hoặc giả anh yêu cô sâu đậm đến nỗi đánh mất lí trí. Sẽ ra sao nếu như.....anh không dám nghĩ đến một ngày mình vi phạm pháp luật để không làm tổn thương cô, còn nếu như anh làm theo pháp luật, anh sẽ đối mặt với cô thế nào đây.
Kiều Chinh trong lòng anh khẽ run người vì gió lạnh thổi qua. Cô đưa tay xoa xoa bờ vai đang lạnh giá của mình.
- Về thôi - Long Sơn khe khẽ nói, anh đẩy Kiều Chinh ra khỏi vòng tay mình, giúp cô đứng vững lại rồi thu dọn gọn gàng mọi thứ trước khi ra về.
Kiều Chinh nhắm mắt, cô để cả người mình tựa vào lưng Long Sơn để anh chở cô về, ở bên cạnh Long Sơn, cô cảm thấy bình an vô cùng. Cảm giác thư thái dễ chịu vô cùng.
Về đến nhà, Kiều Chinh nhìn Long Sơn nói:
- Cám ơn anh rất nhiều, nếu không có anh, em không biết bây giờ mình sẽ khóc lóc buồn bã đến thế nào nữa. Có lẽ em đã không còn là em nữa rồi.
- Đồ ngốc, em là một cô gái dịu dàng nhưng rất mạnh mẽ, anh tin em dù không có anh vẫn sẽ vượt qua được. Nhưng nếu em muốn khóc, cứ gọi điện cho anh, anh sẽ cho em mượn bờ vai để khóc – Long Sơn đưa tay giúp cô vén lọn tóc bị gió thổi tung ra sauu tai rồi vỗ lên vai mình nói.
- Cám ơn anh Long Sơn, anh thật là người bạn tốt – Kiều Chinh nhoẻn miệng nhìn Long Sơn cười đầy cảm kích.
- Anh mãi mãi là người bạn tốt của em – Long Sơn cũng cười đáp lại, rồi thúc giục cô – Em mau vào nhà đi. Ngủ ngon nhé.
- Ngủ ngon – Kiều Chinh gật đầu rồi quay người bấm chuông cửa chờ đợi người mở cửa, Long Sơn vẫn đứng ở cửa chờ cô đi vào nhà mới về.
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, nét mặt tối sầm của Cảnh Phong hiện ra. Anh nhìn Kiều Chinh đầy tức giận hỏi:
- Em đã đi đâu, anh đi tìm em cả đêm, anh vừa trở về để xem em có về chưa. Nếu em không về, anh sẽ lật tung cái thành phố này lên mất.
- Tôi đi đâu là quyền tự do của tôi, chân là của tôi, muốn đi đâu thì đi, liên quan gì đến anh chứ - Kiều Chinh hất mặt ngang tàng đáp.
- Em …- Cảnh Phong chưa nói xong thì anh đã phát giác người đứng sau lưng Kiều Chinh là Long Sơn, anh bất giác cau mày.
Long Sơn cũng không nghĩ đến chuyện sẽ gặp Cảnh Phong ở nhà của Kiều Chinh , anh cũng đưa mắt nhìn Cảnh phong không chớp mắt. Hai người đàn ông vô tình lần nữa đối mặt với nhau, ánh mắt cả hai đều trở nên sắc nhọn hơn. Không ai lên tiếng đều ngầm quan sát đánh giá nhau...