Tiếng chuông
Posted at 28/09/2015
315 Views
"Bố mày rất tàn bạo, tao nói thật lòng. Một con quỷ."
"Ông ấy rất thích máu, nên đã có cả một bộ sưu tập các dụng cụ để lấy máu."
"Nhưng ông ấy chết rồi."
"Mày biết trong một giấc mộng có bao nhiêu con quỷ không ?"
" Mày có thích thử cảm giác mạnh không." - Tôi nói- "Tao biết một chỗ."
" Ở thị trấn này ư ?"
" Ừ. Nghĩa trang của thị trấn. Bia mộ ở đó nhiều gấp mấy lần ở Quảng trị. Tha hồ mà tham quan."
***
Tôi và Đán đã tìm được chỗ nghỉ chân tạm thời trong một thị trấn nhỏ. Nền công nghiệp vẫn chưa hoàn toàn khống chế nơi này nên tôi có thể yên tâm với các lọ nước mắm, cá tươi không dán bao bì. Nơi đây chưa có internet, sóng điện từ nhiễu thường xuyên nên tôi không cách nào để liên lạc với những người còn lại trong nhóm. Dân phượt chúng tôi thường không mang nhiều tiền trong người nên việc ở lại thị trấn quá lâu sẽ là một khó khăn. Dù giá thuê trọ nơi đây rất rẻ nhưng có lẽ chúng tôi phải sớm rời đi. Trước mắt tôi phải đợi Đán sửa xong chiếc xe để có thể tiếp tục cuộc hành trình.
"Mấy hôm mày có nghe thấy gì không?"
Đán hỏi trong lúc đang loay hoay với chiếc cờ-lê.
"Hôm qua tao ngủ sớm."
"Tao không nói hôm qua."- Đán vẫn tiếp tục với câu hỏi – "Mà hai hôm trước, nếu tao nhớ không nhầm là hơn mười hai giờ. Tao nghe thấy tiếng kẻng, cũng có thể là tiếng trống ngũ liên."
Tôi giữ câu nói của Đán trong đầu một lúc lâu. Ngày đầu tiên ở thị trấn tôi đã rất mệt nên vừa nhận phòng đã ngủ một giấc dài. Còn ngày tiếp theo, cũng là tối hôm qua tôi cũng ngủ sớm nhưng tôi chỉ chợp mắt vài tiếng đầu. Có lẽ giấc ngủ của tôi sẽ kéo dài hơn nhưng như Đán nói đã có một âm thanh chen ngang vào giấc ngủ của tôi. Khi đó tôi đã thức dậy. Và tôi vẫn nhớ mang máng về thứ âm thanh lạ hoắc đó. Hoàn toàn không phải tiếng kẻng hay trống ngũ liên. Nếu để nói đó là tiếng gió cào vào vách núi cũng không phải, vì thứ âm thanh đó tuy ở rất xa, cũng như việc nó chỉ thoáng vương trong đầu tôi nhưng tôi dám chắc đó là tiếng của một quả chuông. Tôi thường lên Hà Nội vào mỗi dịp giáng sinh và đã nhiều lần được nghe chuông nhà thờ. Chỉ là tiếng chuông hôm qua không có độ cao, không dội vang và thuần khiết như chuông nhà thờ. Tiếng chuông bị phân rã dần dần và...Tôi chẳng thể nhớ thêm nữa nhưng tối nay tôi sẽ thức nhiều hơn mười hai giờ để có dịp nghe thật kỹ tiếng chuông đó, nếu nó còn vang lên.
Tôi mở điện thoại. Qua một đêm sạc điện, ổ pin đã đầy nhưng vẫn chưa có lấy một tin nhắn. Sau hàng chục cuộc gọi đi tôi chỉ nhận được những tiếng tút tút vô hồn. Ngay cả tiếng nói quen thuộc ở tổng đài cũng chẳng vang lên. Điện nơi đây vẫn có, các thông tin thời tiết, chương trình phim truyện tôi vẫn được biết nhưng chỉ ở dạng âm thanh.
"Nhóm anh cả có lẽ đã đi được vài địa điểm rồi. Chẳng biết họ có đến đảo Cò không nữa."
Chúng tôi ăn trưa ở một quán cách nhà trọ không xa. Tôi gọi một suất cơm thịt kho, cá dim nước mắm và một đĩa bắp cải luộc. Đán chỉ gọi vài món sơ sài, còn thì kết thúc bữa ăn bằng một cốc rượu trắng.
Dùng bữa xong, Đán mua một chai rượu.
Mười giờ tối, không còn ngôi nhà nào sáng đèn. Ở thị trấn này đều là người lao động nên việc ngủ sớm là chuyện dễ hiểu. Nhiều miền quê chín giờ người làng đã đi ngủ. Tôi với điều khiển bật tivi thì chỉ nhận được những dòng xẹt điện đen trắng. Chuyển các kênh khác cũng chẳng có thêm âm thanh nào ngoài tiếng rè rè và dòng chữ mất tín hiệu.
"Tắt đi. Có phim cũng làm quái gì xem được." – Đán nói và mở balô lấy ra một bộ bài.
"Ba cây uống rượu không. Thằng nào thua phải cạn hết chén."
"Tao không thích chơi bài."
Tôi còn nhớ mình có mang theo vài cuốn sách.
Đán vẫn chơi bài, một mình. Gã tự phân ra hai dòng suy nghĩ. Mỗi một ván bài hạ gã rót một cốc rượu, tu bằng sạch.
Mấy cuốn sách tôi mang theo chẳng dễ đọc chút nào. Tôi chúa ghét loại sách quá phức tạp và tôi chỉ đọc nó như một mẹo để mau buồn ngủ.
Cửa sổ vẫn mở. Căn phòng tôi là ngọn đèn duy nhất của thành phố.
Tôi buông cuốn sách đó và ngồi lên chiếc bàn dựng phía cửa sổ. Ngoài trời ngăm ngẳm một màu đen thần bí. Tôi vẫn nghe thấy tiếng gió. Cơn gió không mang lại cơn lạnh nhưng lại xuyên thấu da thịt. Tôi còn nhớ đối diện với cửa sổ có một lùm cây. Cơn gió dù chỉ ở mức vi vu cũng phải đánh động tới mỗi chiếc lá. Vào lúc trời bắt đầu trở khuya thế này tối thiểu cũng phải nghe thấy chút âm thanh. Hình như gió thổi mạnh hơn nhưng chẳng có tiếng lá cây nào. Thứ rơi vào lỗ tai tôi là một âm thanh sâu hút, hệt như được vọng ra từ những chiếc vỏ ốc.
Mở chiếc đèn pin cá nhân, một khoảng sáng dài được chiếu sáng. khung cảnh vẫn đơn chiếc như vậy. Không có lấy một dấu chân người mà chỉ có tiếng gió thổi. Lá cây đang bị hút vào cơn gió, xoay thành những vòng lốc nhỏ. Tôi thấy cả một mẩu xương nhỏ trong vòng gió. Rõ ràng gió chỉ ở mức riu riu.
Đán bảo tôi đóng cửa sổ lại. Tôi nghe theo. Cũng chẳng lý do gì mà đứng trước cửa sổ lâu như vậy. Tôi không phải thi sĩ.
"Có phải hôm qua mày đi ra đường." – Tôi hỏi Đán khi hai đứa chuẩn bị đi ăn sáng.
Đán dậy trước tôi nhưng trên gương mặt vẫn còn vẻ uể oải của một người thiếu ngủ. Gã ngồi dựa tường, ngửa cổ lên trần, mái tóc chưa chải có vài sợi chổng lên. Lúc gã vươn vai ngồi dậy, chuẩn bị vào nhà tắm tối nhìn thấy gã kỹ hơn. Đôi mắt gã nặng trĩu. Hai khối thâm quầng ở hai bên mắt đang ngày một lan rộng ra như muốn nhấn chìm hai con ngươi vào trũng xoáy vô tận.
"Tối qua mày đi đâu?" – Tôi lặp lại câu hỏi.
"Sao mày hỏi tao trong khi lúc tao bật đèn mày cũng đã không có ở phòng."
Và Đán bỏ lửng cuộc trò chuyện ở đấy.
Tôi muốn thanh minh lại với gã, vì tôi nhớ rằng cả đêm hôm qua đã ngủ trong phòng...