Old school Swatch Watches

Gặp anh giữa hàng vạn người

Posted at 27/09/2015

548 Views

Anh bỗng hỏi: “Năm năm trước, cô lấy một vạn tệ của tôi để đóng học phí à?”

Cô khựng lại, rồi được đà mà giận cá chém thớt. “Chương Minh Viễn, một vạn tệ đó tôi đã trả anh rồi, sao còn quan tâm hồi đó tôi dùng nó làm gì? Không phải việc của anh!”

Anh cũng không bực tức, thong thả nói sang chuyện khác: “Vậy bệnh của chú cô không sao chứ?”

Nhắc đến chuyện này, cô ngại ngùng không nổi giận nữa. Giọng nói cũng dịu đi vài phần: “Chú tôi không sao! Chuyện… khám bệnh hôm nay … cảm ơn sự sắp xếp của anh!”

Nói lời cảm ơn với anh, cô ít nhiều cảm thấy không tự nhiên. Không biết anh vô tình hay cố ý. “Cô nói cái gì cơ? Lí nha lí nhí, tôi nghe không rõ. ”

Cô không chịu nói lại lần nữa. “Nghe không rõ thì thôi!” Anh nhìn cô một cái, không nói gì, khóe môi ẩn một nụ cười, nụ cười đó rõ ràng nói rằng hồi nãy anh đã nghe thấy. Cô bỗng cảm thấy hơi lúng túng, vội vàng quay đầu đi về phòng.

Bạch Lộ giúp chú thím mua vé tàu ngày kia, kiên quyết giữ họ ở lại chơi một ngày. Khó khăn lắm mới có dịp đến Bắc Kinh, dù thế nào cũng phải đi thăm Thiên An Môn và Trường Thành chứ! Quảng trường Thiên An Môn người xô người đẩy, Vạn Lý Trường Thành cả vạn lý toàn người... Ai không cẩn thận mà vấp ngã, đảm bảo không chạm được đất mà là ngã lên người ta.

Sau khi đi thăm thú hai địa điểm này, hai người họ lắc đầu. “Đây mà là Thiên An Môn với Vạn Lý Trường Thành sao? Có mà đi ngắm biển người thì có!”

Tàu khởi hành lúc hơn bảy giờ tối, Bạch Lộ cùng chú thím ăn bữa tối ở một quán ngay gần nhà ga. Họ còn muốn cô gọi “anh bạn trai” Chương Minh Viễn tới, đương nhiên cô sẽ không nghe. “Anh ấy rất bận, không cần gọi đến đâu!” Cho đến khi tiễn chú thím lên tàu, họ vẫn không ngớt dặn dò những câu đại khái như phải ăn ở với bạn trai cho tốt, một đối tượng tử tế lại có điều kiện thế này, có đốt đèn lồng cũng khó mà tìm được. Cô gật đầu cho qua nhưng trong lòng chỉ có một tràng cười chua chát.

Sau khi chú thím đi, Bạch Lộ đi trả lại nhà mới thuê, mặc dù chỉ ở một thời gian ngắn nhưng vì cô đơn phương hủy hợp đồng nên chủ nhà chỉ chịu hoàn trả tiền đặt cọc, không trả lại tiền thuê nhà tháng đó, nói coi như tiền phạt vi phạm hợp đồng. Cô cũng không mặc cả, trả lại bao nhiêu biết bấy nhiêu. Chỉ là sớm biết thế này, chẳng thà mời chú thím ở khách sạn cho xong, cũng chừng ấy tiền nhưng thoải mái hơn nhiều.

Mấy ngày nay chẳng thấy bóng dáng Chương Minh Viễn nhưng tài xế Đại Cường ngày nào cũng đưa đón cô. Nói là Chương tiên sinh đã dặn, khi anh ấy không ở Bắc Kinh thì cứ phục vụ cô Bạch. Cô có chút kinh ngạc, anh lại không ở Bắc Kinh? Con người này đúng là hành tung bất định.

Chú thím rời Bắc Kinh được bốn, năm ngày thì Chương Minh Viễn về. Có lẽ trên đường đón anh về nhà, Đại Cường đã kể chuyện đưa cô đến nhà ga tiễn chú thím nên vừa gặp, anh đã hỏi với vẻ khó hiểu: “Sao chú thím cô về sớm vậy? Hiếm hoi lắm đến Bắc Kinh một chuyến, cũng không ở lại chơi thêm vài ngày. Có xe của Đại Cường ở đây, mọi người đi chơi cũng tiện mà!”

Bạch Lộ thuật lại đại khái lời của thím út: “Nhà có trẻ con, nghỉ việc ở cơ quan lại bị trừ lương nên họ muốn về sớm một chút!” Ngập ngừng một lúc, cô lại thêm: “Anh nghĩ mọi người đều tự do như anh, muốn đi đâu thì đi, đi bao lâu cũng được, còn chẳng thèm nói với ai một câu.”

Anh chậm rãi nói: “Cô nói vậy là có ý gì? Hình như cô đang trách tôi mỗi lần đi đâu không nói với cô?”

Cô sững người, lập tức lắc đầu phủ nhận. “Tôi không có ý đó, anh đi đâu cần gì phải báo cáo với tôi, anh chẳng là gì của tôi, tôi cũng chẳng là gì của anh, chẳng ai có nghĩa vụ phải báo cáo với ai cả. Anh thích đi đâu thì đi, không liên quan đến tôi!”



Chương 2:



Thời tiết hôm nay vô cùng nóng bức, ánh mặt trời chói chang đến nhức mắt, đường nhựa bị biến thành một sa mạc trắng. Dưới trời nắng gắt, cây cối, hoa cỏ đều ủ rũ.

Tan ca, Bạch Lộ vừa bước ra khỏi cổng lớn của tòa nhà liền bị luồng hơi nóng cuồn cuộn ập tới khiến cô mướt mồ hôi. Về đến căn hộ, cô lau những giọt mồ hôi vương vãi rồi lập tức đi tắm. Tắm xong thì bắt tay làm bữa tối. Một mình cô ngại nấu ăn nên lấy trong tủ lạnh ra một gói mì Udon kiểu Nhật đem đi nấu. Bỏ vào chút nấm hương, rau, xúc xích và chiên thêm quả trứng, bữa tối coi như được giải quyết.

Vừa bưng bát mì mới nấu đặt lên bàn, còn chưa kịp ăn thì bỗng có tiếng mở cửa, Chương Minh Viễn đã về.

Bạch Lộ hơi ngạc nhiên. “Sao giờ này anh đã về rồi?” Từ sau lần chú thím ghé qua, nể tình Chương Minh Viễn dù sao cũng đã từng ra tay giúp đỡ, Bạch Lộ không còn lạnh lùng với anh như trước, cũng không vừa nhìn thấy anh đã lập tức chạy vào phòng, trốn trong đó không ra. Thi thoảng còn chủ động hỏi han anh vài câu, như câu hỏi ngạc nhiên một cách dư thừa vừa nãy. Bình thường chẳng bao giờ anh về vào giờ cơm, lúc nào cũng ăn cơm ở ngoài.

“Cô nấu gì ăn vậy? Thơm quá. Mì Udon à, đúng lúc đang đói. Tôi ăn đây!”

Chương Minh Viễn không trả lời câu hỏi của Bạch Lộ mà đi đến bên bàn ăn, mặc kệ có ngon hay không, lập tức cầm đũa gắp một miếng bỏ vào miệng. Cô chẳng kịp nói gì, chỉ biết trân trân nhìn anh ăn bát mì của mình, bực không chịu được. “Đây là mì tôi nấu cho tôi ăn, anh muốn ăn không biết tự nấu sao?”

Anh trả lời ngắn gọn: “Không biết!”

Cô có bực bội thế nào cũng hết cách. Mì đã bị anh ăn rồi, sao có thể ăn được nữa, chỉ còn nước hậm hực nấu thêm một bát nữa cho mình.

Anh thật không biết khách sáo, ăn hết một bát nói chưa no, còn muốn cô nấu thêm cho bát nữa. Cô giận dỗi nói: “Hết rồi, đây là gói mì cuối cùng rồi, tôi còn phải ăn. Anh chưa no thì tự đi ra ngoài mà ăn!”

Bát mì mới ăn xong lúc hơn sáu giờ chiều, khoảng bảy giờ, đang ngồi trong phòng khách xem thời sự, Chương Minh Viễn đột nhiên cảm thấy khó chịu, chạy vào nhà vệ sinh nôn sạch chỗ mì mới ăn.

Bạch Lộ đang trong nhà vệ sinh giặt quần áo, thấy anh xông vào, ôm bồn cầu mà nôn thốc nôn tháo, cô sợ hết hồn. Mặc dù không muốn thể hiện sự quan tâm đến con người này nhưng cô vẫn buột miệng hỏi: “Anh sao vậy?”

“Tôi làm sao? Tôi còn muốn hỏi cô đấy! Cô nói thật đi, có phải vừa rồi cô đã bỏ độc vào bát mì đó không? Cô muốn đầu độc tôi đúng không?”

Vẫn còn có tâm trạng mà đùa được, xem ra anh chẳng làm sao. Bạch Lộ vừa giận vừa buồn cười. “Đúng, tôi đã cho ngũ độc xuyên tràng tán1 vào đó đấy. Chương Minh Viễn, anh không sống qua nổi đêm nay đâu, mau lo viết di chúc đi!”

Những tưởng Chương Minh Viễn nôn xong sẽ không còn đáng ngại nữa, ai ngờ sau đó anh vẫn liên tục nôn.

Sau khi bị nôn lần đầu, anh uống một nửa cốc nước ấm, nhưng rất nhanh sau đó, nước cũng bị nôn ra. Sau vài lần, anh vào phòng ngủ không ra nữa. Phòng ngủ chính có nhà vệ sinh riêng, tiếng anh nôn ọe trong đó vẫn phảng phất truyền ra bên ngoài.

Mặc dù Bạch Lộ không muốn để ý tới anh nhưng càng nghe lại càng thấy bất an. Đang bình thường sao lại thành ra như vậy? Không lẽ đúng là bát mì kia có vấn đề? Nhưng bát mì thứ hai cũng được nấu với nguyên liệu như thế, sao cô ăn mà chẳng bị làm sao?

Triệu chứng xấu của Chương Minh Viễn kéo dài đến tận mười giờ đêm mà vẫn không thuyên giảm. Bạch Lộ nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy không thể bỏ mặc anh như vậy. Không xảy ra chuyện thì không sao, nhưng một khi có việc gì thì cô sẽ phải chịu cái tội thấy chết mà không cứu.

Mặc dù ban đầu cô hận anh đến nỗi chỉ mong anh chết quách đi cho rồi, nhưng giờ nếu anh quả thực chết trong căn phòng đó, e rằng cô không tránh khỏi liên quan. Hơn nữa, việc khám bệnh của chú cô rốt cuộc cũng là nhờ anh giúp đỡ, chỉ dựa vào điều đó cô đã không thể khoanh tay đứng nhìn.

Cô chạy đến gõ cửa liên hồi. “Chương Minh Viễn, anh không sao chứ?”

“Không sao!”

Mặc dù Chương Minh Viễn nói không sao nhưng giọng nói chỉ có hơi mà không có sức. Bạch Lộ do dự một hồi, cuối cùng quyết định mở cửa vào xem thế nào. Anh đang ngồi trên chiếc ghế trước cửa ra ban công, đầu hơi tựa vào thành ghế, mắt nhắm chặt như đã ngủ thiếp đi. Chiếc đèn tường tỏa ánh sáng dịu lên khuôn mặt anh, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.

Nhìn sắc mặt là biết không thể không sao được. Cô đi tới, hỏi lại lần nữa: “Anh thực sự không sao chứ? Cần đi bệnh viện không?”

Anh hơi hé mắt, giọng bướng bỉnh, yếu ớt: “Không đi, tôi ghét nhất là đi bệnh viện đấy!”

Lớn như vậy rồi mà còn có tâm lý ghét bệnh viện như trẻ con, Bạch Lộ thực dở khóc dở cười. “Vậy giờ anh cảm thấy thế nào rồi? Còn buồn nôn không?”

Chưa dứt lời, Chương Minh Viễn đã chau mày, bụm miệng đứng dậy, chạy vào nhà vệ sinh cách đó chừng hai bước, ôm lấy bồn cầu nôn liên tục. Những thứ trong bụng đã nôn hết từ lâu, quả thực chẳng còn gì để tống ra nữa nhưng anh vẫn không ngừng nôn ra cả mật xanh mật vàng.

Tình hình này, xem ra không đi viện mà chờ anh tự khỏi là rất khó.

Chờ Chương Minh Viễn loạng choạng ra khỏi nhà vệ sinh, Bạch Lộ lại khuyên nhủ: “Hay đến bệnh viện đi! Nếu thực sự là do bát mì, không khéo lại ngộ độc thực phẩm, nhất định phải để bác sĩ xử lý.”

Có lẽ anh cũng thấy ngày càng khó chịu, không còn cứng đầu nữa. “Tôi đã cho Đại Cường về nghỉ rồi, xe ở dưới nhà xe, cô lái xe đưa tôi đi vậy!”

Mặc dù Bạch Lộ đã học lái xe nhưng trình độ của cô chỉ ở mức bình thường. Bởi từ khi lấy được bằng lái, cô hầu như không động đến vô lăng, ít khi lái thì lái không được tốt. Thoạt đầu cô cũng nghĩ gọi Đại Cường đến tăng ca nhưng chờ anh ta chạy từ nhà đến chắc cũng phải nửa tiếng đồng hồ, chừng ấy thời gian thì họ đến bệnh viện lâu rồi. Mà gọi xe cấp cứu thì Chương Minh Viễn không muốn, nói đây chỉ là vấn đề nhỏ, đừng khiến cả khu này tưởng có bệnh nhân ốm thập tử nhất sinh.

Hết cách, Bạch Lộ đành lái xe đưa anh đi bệnh viện. Trình độ lái xe kém cỏi, không tránh khỏi quá cẩn thận, tốc độ chẳng nhanh hơn đi bộ là mấy. Anh còn lấy lại tinh thần chế giễu cô: “Giờ tôi đã biết thế nào là tốc độ rùa bò. May mà tôi không phải bị phát bệnh tim, nếu không với tốc độ này, chưa đến bệnh viện đã chết giữa đường rồi!”

Cô giận không được mà tức cũng chẳng xong. “Tôi đã bảo trình độ lái xe của tôi rất kém, là anh cứ một mực bắt tôi phải lái mà!”

Mải nói chuyện nên hơi bị phân tâm, suýt nữa thì hôn phải đuôi xe đằng trước. Cô vội vàng phanh lại rồi tắt máy luôn, bộ dạng nhếch nhác. Khó khăn lắm mới đến được bệnh viện, gian nan như vừa hoàn thành cuộc trường chinh hai mươi lăm nghìn dặm1.

Bác sĩ trực ban cũng nghi ngờ là ngộ độc thức ăn nhưng nguyên nhân tạm thời chưa xác định, cần phải nhập viện điều trị. Vừa nghe phải nhập viện, hai đầu lông mày của Chương Minh Viễn đã chau thành hình chữ “xuyên”2, Bạch Lộ cũng không nghĩ phải nhập viện, còn tưởng đến bệnh viện tiêm thuốc, truyền dịch cho ngừng nôn là được.

Vẻ mặt bác sĩ có chút nghiêm nghị. “Nhất định phải nhập viện điều trị, chờ hai ngày bệnh tình ổn định rồi mới được xuất viện. Hơn nữa, ngộ độc thức ăn chỉ là chẩn đoán bước đầu, ngày mai còn phải làm một vài xét nghiệm, ở bệnh viện sẽ thuận tiện hơn. Được rồi, tôi bảo y tá sắp xếp cho hai người một phòng bệnh, giờ đi truyền dịch đã. Người bệnh cứ nôn mãi như vậy cũng không được.”

Quả thực hiện giờ, triệu chứng xấu của Chương Minh Viễn không chỉ là nôn mửa, anh còn thấy nóng trong người và chóng mặt, mặc dù không bị tiêu chảy nhưng bụng dạ cảm thấy rất khó chịu. Bác sĩ bắt nhập viện điều trị, tuy anh rất không muốn nhưng không thể không nghe lời bác sĩ.



Anh biết nếu mình không hợp tác, có khi còn phải ở bệnh viện lâu hơn.

Chương Minh Viễn phải nhập viện điều trị, Bạch Lộ cảm thấy đây là việc lớn. “Vậy anh báo cho chị gái đến đi!”

Không ngờ anh lại gặt phắt đi. “Gọi chị ấy đến làm gì? Không muốn!”

“Anh phải nhập viện còn không muốn cho người nhà biết sao?”

“Chỉ là bệnh vặt vãnh vì đồ ăn không hợp, mai, ngày kia sẽ khỏi ngay ấy mà! Cũng chẳng phải bệnh nan y, đừng có động một tí mà làm kinh động đến họ...