Disneyland 1972 Love the old s

Chờ Yêu

Posted at 27/09/2015

456 Views

Anh không nói nhưng những lần tôi nghe được cuộc hội thoại của cô ấy, anh lúc nào cũng là người cố phũ còn cô ấy là người cố với theo.

Tôi mặc kệ!

Chông chênh lắm thì cũng có lúc phải bình tâm. Người yêu tôi trong vòng tay tôi chứ còn đi đâu xa được nữa, nhất là khi anh public điều đó cho người đang cố để “vờn” anh.

Cô ta đẹp, nét thông minh sắc sảo và thậm chí cả ma mị hiện rõ trên khuôn mặt, qua đôi mắt. Nhưng thoạt nhìn đã biết không phải tuýp phụ nữ của anh. Tôi không nói bất cứ một câu thừa khách sáo nào hết cả, người hẹn ra là cô ấy và tôi đến để thay anh nói chuyện. Đầu tiên cô ta chắc cũng bị bất ngờ, nhưng tôi giới thiệu rồi đi luôn vào việc chính.

- Xin lỗi nếu chuyện hôm nọ tôi có làm cho bé xé ra to quá. Thật ra tôi với anh Phong…

- Không cần xin lỗi đâu. Mình hiểu mà. Hôm nay mình ra đây gặp cũng không phải với cương vị là bạn gái của anh Phong, mình gặp chỉ để tâm sự đôi lời giữa những cô gái đang yêu mà thôi.

- …

Cô ta ngẩn tò te, tôi lại tiếp.

- Thật ra chuyện yêu một người và giữ được người đó bên cạnh mình đã là rất khó. Đằng này còn phải tranh đấu với một người đã đến trước mình từ rất lâu rồi xem ra có vẻ còn khó khăn hơn nhiều. Chưa kể đến mối quan hệ chỉ cho phép nhỏ hơn số ba mà mình cứ chen chân vào để đứng thì kết quả cuối cùng cũng không tốt đẹp gì cho lắm. Mình làm kinh doanh nên mình biết, đầu tư công sức, tiền bạc, tuổi thanh xuân và cái độ mặn mà sắc sảo của cô gái đôi mươi vào một mối quan hệ không tên với không một chút danh phận là một sự đầu tư bị lỗ vốn.

- …

Cô ấy cũng lại im lặng, khuôn môi xinh và đuôi mắt được vẽ tỉ mỉ ít ra cũng cho thấy cô ấy là người ý thức được vẻ đẹp của mình, hơn nữa còn biết vẻ ngoài của mình rất có giá trị. Một lúc im lặng, cô ấy đẩy về phía tôi một túi giấy, tôi mở ra xem thì cô nói.

- Là của anh ấy, hôm ấy say ở chỗ tôi nên bị quên.

- À, đồ của ai người ấy giữ. Của anh Phong thì cứ đưa thẳng cho anh, mình không tiện cầm về.

Tôi nhoẻn cười rồi đứng dậy. Phải rồi, mối quan hệ này cũng vẻn vẹn chỉ xoay quanh câu “đồ của ai người ấy giữ” mà thôi. Tôi giữ là giữ người đàn ông của tôi chứ giữ gì caravat của anh ấy? Chưa kể đó là cái caravat tôi tặng anh nên người trân trọng nó đáng ra phải là anh mới đúng.

Tôi ra về, không chào hỏi cũng không tỏ ra khách khí, chỉ nhoẻn cười, gật đầu rồi đi thẳng. Cái tiết trời hôm ấy khá ảm đạm, nhưng tôi cũng thấy đời nở một bông hoa, hoa đúng nghĩa đẹp và tươi sáng.

- Cái dại thứ nhất của con gái là so sánh mình với người yêu của người ta.

- Cái dại thứ hai của con gái là tưởng nắm bắt được trong khi chưa bao giờ nắm bắt được.

- Cái dại thứ ba của con gái là tỏ ra quá chủ động trong khi đó lại luôn là người bị động.

Thôi thì tôi cứ lấp lửng giữa khôn và dại, sống trên đời này nên biết lúc nào khôn và khi nào cần dại. Con gái thật ra không cần tỏ ra quá thông minh, chỉ cần thông minh đủ để giữ được thứ gì thuộc về mình. Còn nếu cô nào muốn cố chấp với ra xa hơn những cái thuộc về mình thì kết cục có lẽ sẽ khá thảm hại. Tôi phóng xe đi mua vé. Thật sự là hơi điên rồ vì không có sự chuẩn bị từ trước, cũng chẳng cho ai hay nhưng thích thế. Đôi khi bốc đồng lên một tí cũng hay, thấy đời thi vị và đáng sống chán.

Ngày… tháng… năm…

Ngồi trên máy bay mà nghĩ về chuyện của cái Linh, tội thân con bé. Tự nhiên nước mắt ngắn dài.

“Mày ơi tao có thai rồi!”

“Hả? Thật không?”

“Ừ. Mới check que thử.”

“Hôm ấy… không “ngăn ngừa” gì à?”

“Ừ. Anh ấy thì say, tao thì vô ý, cũng chẳng nghĩ ngợi gì đâu mày ạ.”

Thật ra Linh nói thế chứ tôi biết không phải thế. Con gái không bao giờ có chuyện làm xong mới sực nhớ ra, chắc chắn là trong đầu có biết nhưng bản thân đấu tranh muốn hay không mà thôi. Như tối trước khi tôi đi cũng thế, thật ra anh cũng ngần ngừ nhưng trong khoảng an toàn nên cả hai đều không có động thái gì cả. Bây giờ mà có em bé thì thật sự có nhiều chuyện “lo chưa tới” lắm. Trong khi tôi với anh gần như chắc chắn gắn bó còn nghĩ vậy thì thử hỏi Linh với anh Thanh mong manh đến chừng nào. Chắc chắn con bé có tính tới chuyện này nhưng tôi không hiểu nó suy nghĩ gì mà thôi. Thật sự thì vẫn có chuyện những cô gái dù không có được trái tim người đàn ông mình yêu nhưng vẫn muốn có con với người đàn ông đó, bởi nghĩ rằng đó là cách để lưu giữ hình ảnh người đàn ông đó bên mình mãi mãi, thông qua một khuôn mẫu khác – là con của chính họ.

Tôi lo lắng cho Linh, nói nó dại dột cũng không hẳn, vì nếu nó xác định có ý nghĩ đó thì chắc chắn cũng đã có tính toán rồi, nhưng cũng thấy không dưng nó thành ra ngốc nghếch quá. Gái chưa chồng mà có con ở xã hội này không thiếu, cũng không bị chỉ trích như ngày xưa, nhưng còn tương lai làm vợ, làm mẹ sau khi sinh em bé ra nữa. Nuôi dạy con một mình chắc chắn không dễ dàng gì.

“Mày sao thế Du?”

Linh vỗ vai tôi một cái. Tôi cũng chẳng buồn đáp lại, nó làm tôi lo lắng cho nó xong lại hỏi tôi bị làm sao thế?

“Mày cố ý phải không Linh? Mày yêu anh Thanh đến thế à?”

“Tao kém cỏi, tao không được như mày, tao cũng chỉ thế mà thôi.”

Linh nói rồi chạy lại cánh tủ sắp xếp quần áo, nó đã chuẩn bị một vali to oạch, có vẻ mọi thứ với nó đã được chuẩn bị rồi, chỉ còn xác định thời gian nữa thôi.

“Tao nói thế thôi, không có ý gì đâu. Mày cũng đừng nghĩ linh tinh.”

Tôi thấy đầu óc như kiểu điên điên khùng khùng, thật khó mà diễn tả được. Một ngày bao nhiêu chuyện xảy ra, cho dây thần kinh căng lên như dây đàn, một cách thử thách khắc nghiệt với tất cả những gì đứa con gái này làm được là gồng mình lên và chịu tất cả.

Người yêu phản bội… Ừ thì phản bội, vẫn yêu.

Bạn gái người yêu chọc ngoáy, nhân tình nhân ngãi ả ơi đò đưa. Ừ thì cứ ở đó mà cò quay, mặc xác.

Bạn thân thú nhận, rồi cũng lại chạnh lòng đem mình ra so sánh. Ừ thì so sánh, vốn dĩ coi nó như chị em, nó trót dại mình cũng đừng nên mất khôn.

Rồi chào Linh ra về, đi xe dọc đường Kim Mã, mưa bụi giăng trắng nhòa cái đêm tối tĩnh mịch. Gió mùa về len lỏi vào tóc tai, lạnh buốt gáy.

Tôi nhớ về khoảng thời gian tôi và anh mới yêu nhau. Cái khoảng thời gian ấy đẹp đẽ biết chừng nào. Hờn giận, thử thách. Bao giờ cái cảm xúc mới mẻ ấy cũng đủ làm người ta điên lên vì nghĩ có thể chết vì yêu. Nhưng sự thật thì sao? Thất tình cũng chẳng làm ai chết cả. Có chăng là chết vì đói, vì khát chứ có mấy ai chết vì thiếu tình yêu đâu?

Tôi dừng xe lại ở một quán café trên đường Tô Hiệu, theo thói quen, rẽ vào đây vô định khi nghe tiếng đàn. Tiếng đàn trầm, ấm lạ, nhưng đau đáu nỗi niềm. Cái đêm nhạc Trịnh làm lòng nhập nhằng giữa thảnh thơi và tuyệt vọng. Cả giọng hát của người hát chính đêm nay, có chút gì đó buồn đời và phiền lòng nhưng cũng có chút gì đó buông xuôi, lại mỉm cười thanh nhẹ.

“Em có chuyện buồn à?”

Thanh xuất hiện trước mặt, trên tay là một bông hồng đỏ. Hài hước thật, thế nào lại lạc bước vào cái quán này, lúc bước chân vào thậm chí còn lơ đãng quên cả tên Mộc đập vào mắt.

“Anh vẫn quan tâm đến khách của mình chu đáo thế sao?”

Tôi cười nhạt, mắt không nhìn thẳng vào mắt anh.

“Không. Chỉ với em mới thế!”

“Em là khách, anh là chủ quán, chỉ thế không hơn.”

Nói rồi tôi khoát tay gạt đi bông hồng anh vẫn đang cầm để trước mặt ngỏ ý tặng tôi. Tôi không thích. Có người chẳng bao giờ tặng tôi lấy một bông hoa mà tôi tình nguyện say như điếu đổ, còn có người sẵn sàng tặng hoa dù không là ngày gì hết, sẵn sàng đến bên cạnh dù không biết xảy ra chuyện gì, cũng sẵn sàng làm mọi thứ để đánh đổi lấy tình yêu nơi tôi…

Tôi lại nhoẻn cười.

Tình yêu nó là thứ quái thai dị dạng nào thế nhỉ? Sao có thể quá yêu chiều với một người và quá thờ ơ với một người? Thế mới nói hạnh phúc như một tấm chăn hẹp, người này kéo lấy thì người kia bị lạnh.

“Nếu buồn anh sẽ giúp em!”

Thanh ngồi xuống, đặt bông hồng đỏ trên mặt bàn, đôi mắt vẫn nhìn tôi như say đắm và mỗi lúc một nồng nàn hơn.

“Anh định giúp em kiểu gì?”

“Sao cũng được. Miễn là em vui.”

“Đừng xuất hiện trước mắt em nữa. Chỉ vậy thôi!”

Tôi đứng dậy toan đi về thì Thanh nắm tay tôi kéo lại. Môi anh thậm chí không mấp máy nổi câu gì nhưng mắt thì long lanh cảm xúc, một thứ cảm xúc khó định hình, mặt anh tối sắc vì sự ghẻ lạnh cảm xúc nơi tôi.

“Đừng đi! Một lần thôi cũng được…”

“Linh có thai rồi. Nó sắp bay. “

Tôi vùng tay thoát khỏi cái nắm tay níu kéo ấy. Lần thứ hai kể từ khi chúng tôi gặp lại, anh vẫn tiếp tục là người níu kéo. Nếu không biết đến những chuyện anh làm thì có lẽ cảm giác trong tôi anh vẫn là người tốt, một người tốt để yêu thậm chí để làm chồng. Nhưng chính tình yêu của anh làm tôi ngột ngạt, lúc thì quá e dè còn lúc lại quá vồn vã. Tôi không trách anh bởi mỗi người có một cách để yêu một người riêng biệt, có lẽ cũng vì thế mà tôi càng thấy yêu Phong của tôi hơn.

Ngày… tháng… năm…

Tối về nhà, tôi chỉ muốn nằm vật ra giường và ngủ một giấc ngon lành. Nhưng mưa thấm vào tóc, vào quần áo nên rùng mình lạnh buốt. Anh co chân trên sofa nhìn hóng ra ngoài, mắt ươn ướt buồn. Cảm xúc của anh chính là cảm xúc của tôi những ngày không có anh bên cạnh...