The Soda Pop

Chờ Yêu

Posted at 27/09/2015

551 Views

Và chúng tôi nhất định sẽ cùng nhau làm nên cái tổ ấm ấy. Tôi hạnh phúc, tôi muốn cho em biết điều đó.

- Anh tủm tỉm gì thế? Sao cứ nhìn em? Mặt em có gì à?

- Ừ. Ở đây này!

Tôi ghé sát vào cằm em, sau ba giây, di chuyển lên chóp mũi và cắn nhẹ một cái. Em lắc đầu nguây nguẩy, bàn tay nhỏ bị giữ chặt trong tay tôi khẽ động đậy. Tôi nhìn em cười xòa.

Khi bạn yêu một ai đó và có ý định tiến triển xa hơn với họ, hãy cùng họ đi siêu thị. Chắc chắn cái cảm giác mua sắm đồ cùng nhau sẽ khiến bạn hạnh phúc. Bạn còn có thể tưởng tượng xem sau này gia đình nhỏ của bạn trở nên như thế nào. Việc tưởng tượng ấy cũng khiến cho bạn hạnh phúc. Và điều đơn giản nhất khi cùng nhau đi mua sắm, hãy đẩy xe mua hàng nếu bạn là đàn ông và nắm nhẹ tay người yêu mình nếu bạn là phụ nữ. Việc đó tuy đơn giản nhưng tạo sức mạnh cho cả hai người. Với bản thân tôi, điều này hết sức ý nghĩa. Kể cả khi sau này, tôi lập gia đình với người tôi yêu, những bực dọc và mệt mỏi sẽ tan biến ngay khi chúng tôi cùng làm điều ấy. Đôi khi, những cái siết tay có ý nghĩa hơn những lời nói yêu đến trăm vạn lần. Và những va chạm nhẹ nhàng ấy khiến người đàn ông tin rằng họ đang sở hữu sức mạnh to lớn, khiến người phụ nữ tin rằng mình đã hoàn toàn thuộc về người đàn ông của mình.

Ngày… tháng… năm…

Bữa cơm giữa bố mẹ và em thật sự làm tôi tin rằng mình là thằng đàn ông có vợ. Cả bố và mẹ tôi đều hài lòng về em. Nụ cười trên khuôn mặt hai người cho tôi tin vào điều đó.

Lúc mới dẫn em về nhà, sau khi giới thiệu và chào hỏi, em lon ton vào bếp cùng phụ mẹ tôi nấu ăn. Tôi đã hơi bất ngờ một chút. Vì em từng thỏ thẻ với tôi rằng em không giỏi việc bếp núc. Nhớ lần ra mắt bạn bè, em đã vật lộn với gian bếp và căng thẳng lắm để hoàn thành bốn hộp bento. Mặc dù trông đẹp mắt và ăn khá ngon, nhưng so với tay nghề của những cô gái mà tôi quen, em vẫn ở mức không được gọi là xuất sắc. Cái mà tôi quan tâm ở cô bé này là sự nhiệt tình. Mặc dù em không biết hay có thể làm không tốt, nhưng em sẽ cố gắng để làm một cách trọn vẹn. Tôi tin rằng khi ở trong bếp cùng mẹ tôi, em cũng sẽ cho bà thấy điều đó. Và bà hẳn đã hài lòng với cô con dâu ngoan như vậy.

- Du à, cháu quen thằng Phong nhà bác lâu chưa?

- Dạ… hai… hai năm ạ.

Vỹ Du lúng túng, mặt em đỏ hồng một cách đáng yêu. Cả mẹ và bố tôi đều ngạc nhiên, họ hỏi dồn.

- Thế cơ à? Sao thằng Phong nhà bác chẳng nói gì thế nhỉ?

Tôi cười xòa, tiện tay gần đó xoa đầu em, mái tóc ngắn cũn mềm mại làm tôi thích thú.

- Thì chẳng phải con đã mang con dâu về ra mắt bố mẹ rồi sao ạ.

Em bẽn lẽn. Nét ngại ngùng của cô gái ra mắt bố mẹ chồng làm tôi lạ lẫm. Tự nhiên muốn trêu chọc em, cho hai gò má hồng rực và mắt ươn ướt mới thôi. Vỹ Du của tôi không đẹp một cách kiêu kỳ sắc sảo, em sở hữu vẻ đẹp hiền hòa và duyên dáng lạ. Tôi từng ngẩn ngơ ít nhất một lần từ lần đầu gặp em. Tất nhiên, không phải là một tháng trước, mà là tôi của những năm còn là cậu sinh viên trên giảng đường đại học.

Đó là một hôm trời nắng gắt, tôi tiện đường tạt vào nhà cô em họ để nghỉ trưa. Đúng hôm ấy Vỹ Du cũng sang nhà Linh để làm bài tập nhóm. Khi tôi bấm chuông, người ra mở cửa không phải là Linh mà là Vỹ Du. Mắt em to tròn, rèm mi cong vút và cái má lúm ẩn hiện làm tôi như bị thôi miên. Vừa hay lúc đó, Linh chạy ra chào hỏi. Nhưng con bé vụng về ấy quên cả việc giới thiệu tôi với em làm quen nhau. Tôi của những năm sinh viên là một thằng nhát gái, lúc ấy tôi lại thầm thích Ly nên không mảy may có ý nghĩ muốn làm quen với Vỹ Du. Chỉ biết rằng cô bé có cái má lúm bên trái vẫn thường hay xuất hiện tại nhà Linh, những lúc em cười tinh nghịch và nhí nhảnh là những lúc tôi thấy em đẹp nhất. Nói cách khác, tôi ngưỡng mộ nét đẹp hồn nhiên, trong sáng của em. Cũng có thể đó là một phần lý do để tôi luôn mượn cớ vào nhà Linh mỗi giờ nghỉ trưa.

Chúng tôi vô duyên lướt ngang qua nhau như thế trong đời, cho đến khi tôi đi du học, em tuyệt nhiên không còn xuất hiện nữa. Tôi chỉ nhớ rằng mình bị ám ảnh bởi hình bóng của Ly. Kể cả khi tôi sắp trở về Việt Nam.

“Em có cách này. Anh cứ bảo là anh có người yêu đi! Xong dẫn bạn gái ra mắt chị Ly với anh Thành. Thế là chị Ly hết mơ mộng gì nữa.”

Ban đầu tôi xua tan cái ý kiến của Linh. Nhưng đến lúc không nghĩ được cách nào hay hơn, tôi đành trèo lên lưng hổ - nhờ Linh giới thiệu cho tôi một cô bạn gái.

“Anh nói tiêu chuẩn của anh đi! Em tìm cho!”

Tôi ngẫm nghĩ một lúc lâu. Bởi tôi không đặt cho mình một hình mẫu chuẩn nào cả. Chỉ cảm thấy hợp thì có thể yêu, còn không hợp thì cố gắng lắm cũng không thể tiến xa hơn mức bạn bè. Rốt cuộc, tôi nói bâng quơ.

Tôi cố lục tìm trong trí nhớ của mình. Cũng không phải tự nhiên mà tôi kể rành rọt những tiêu chuẩn của mình ra cho Linh nghe. Tôi chợt “à” lên một tiếng. Rõ ràng là hình ảnh Vỹ Du đã gợi cho tôi một cô bạn gái kiểu mẫu.

- Hey, anh đang ngồi làm thơ à?

Vỹ Du xuất hiện bên cạnh tôi lúc nào không hay. Em làm tôi thoáng giật mình, hơi hoảng hốt và xấu hổ khi có ý nghĩ về em nhiều như thế.

Tôi không hiểu có phải khi người ta yêu nhau vẫn hay dành thời gian để nghĩ về nhau nhiều nhất trong ngày hay không. Tôi là một thằng trai khô khan, không đào ở đâu ra một chút lãng mạn nào, vậy mà bây giờ khi yêu em vào thì lúc nào tâm trí cũng đi chơi tha thẩn. Bất cứ lúc nào cũng có thể nhớ, hình ảnh quá quen thuộc vẫn hiện lên trong tâm trí, và nhất định phải nghĩ về người mình yêu nhiều hơn tất cả những thứ khác.

- Ước gì sau này mẹ chồng em cũng tâm lý và quý em như mẹ anh nhỉ?

Em khẽ ngả đầu vào vai tôi.

- Em đang cầu hôn khéo anh đấy à?

Tôi mỉm cười trêu chọc, em cố tình im lặng không đáp.

- Không. Chỉ cần như thế này thôi, như lúc này thôi.

Ngày… tháng… năm…

Sau ngày ra mắt bố mẹ tôi, chúng tôi hầu như không gặp nhau. Vỹ Du bận và tôi cũng vậy. Công việc ở công ty chất lên thành núi, thời điểm này trong năm đang là thời vụ du lịch, phòng Sale của công ty tôi phải tăng giờ làm và thậm chí, có những hôm cả phòng cùng ở lại làm cho xong các tour cũng như mua hợp đồng, sắp xếp, phân công công việc cho ổn thỏa. Nhiều khi đang làm việc, tôi ngó nghiêng vào điện thoại để chờ tin nhắn mới. Nhưng tuyệt nhiên không có. Đến một tin khuyến mại của tổng đài cũng không.

Chỉ là tự nhiên tôi sợ mình không biết nói gì… Những câu hỏi thăm đơn điệu bình thường chắc khiến Vỹ Du chán ngấy, ngay như bản thân tôi cũng không thấy hứng thú với những câu hỏi thăm nhạt nhẽo ấy.

“Vỹ Du biến mất rồi…”

“Biến mất?”

“Vâng. Nghe bảo đòi đi công tác ở đâu ấy. Nó tự nhiên biến mất anh ạ. Thế nên em mới gọi cho anh chứ!”

Đầu óc tôi rối beng. Vỹ Du có thể biến mất đi đâu được? Tại sao em lại biến mất?

Trong trí nhớ của tôi, buổi ra mắt ở nhà với bố mẹ tôi đều diễn ra suôn sẻ, em thậm chí còn ngỏ ý rất mực quý mến ông bà. Tôi tức tốc chạy đến nhà Linh, mặt con bé ỉu xìu. Nó bảo mới sáng sớm sang nhà Vỹ Du đã không thấy đâu, như thường lệ, con bé mò lên công ty mà Vỹ Du đang làm để ngồi chờ. Rốt cuộc nhận được thông báo từ anh nhân viên cùng phòng với Vỹ Du, nói là em đi công tác nên Linh hớt hải gọi điện cho tôi.

- Hey! Anh tần ngần gì thế? Nhìn ngố quá!

- À. Anh đang kiểm điểm lại xem anh đã làm sai những gì. Thật ra, anh chỉ thấy mình… hơi thiếu muối một chút, kém lãng mạn một tẹo. Ngoài ra thì chẳng có gì đáng phàn nàn cả.

Linh nhún vai, nó phán như thầy tướng.

- Thế nên Vỹ Du nó mới chán anh, bỏ anh. Anh khô khan thế còn gì!

Chủ đề được chuyển sang tình yêu đôi lứa, không còn là chuyện tìm kiếm Vỹ Du nữa. Cô em tôi mải mê với mới giáo lý mà nó tích cóp được. Xem nào, nghe có vẻ giống mấy truyện ngôn tình Trung Quốc, có vẻ sến súa và … thế nào ấy, tôi không diễn tả được. Con bé bị ngộ truyện, nó lôi chuyện của tôi vào và phân tích trên trời dưới bể, thật không biết đâu mà lần.

- Rốt cuộc, em biết Vỹ Du đang ở đâu đúng không?

Linh đứng hình, mắt chữ A, mồm chữ O...