Những vết xước màu rêu
Posted at 25/09/2015
473 Views
...
Hai tiếng bốp liên tiếp làm Linh choáng váng đến suýt ngã, mọi thứ quay cuồng, đảo lộn, may thay anh bạn ban nãy đã kịp đỡ vai Linh.
Linh chậm chạp ngước lên nhìn hung thủ, Vũ đang nắm chặt bàn tay cô gái, khuôn mặt anh đỏ bừng giận dữ, cảm giác anh muốn nghiền nát cô gái thấp hơn anh cả một cái đầu. Bốn mắt nhìn nhau đầy hằn học, không hề chớp. Mọi sự tức giận như dồn lên đôi mắt đang trợn lên của anh. 1 phút, 2 phút. Một đôi mắt cụp xuống, ươn ướt. Một giọt nước mắt rơi xuống khoảng sàn trống giữa họ, rồi nhiều hơn, rồi lã chã, đua nhau rơi. Chính là cô gái ấy. Cô ta khóc... Trong tiếng khóc ấy có những lời thổn thức:
- Anh à, cho em biết lý do đi, chỉ mới hai tuần mà, mình đã yêu nhau mà, cho em biết lí do đi anh?
Linh nhìn đôi mắt Vũ, quầng lửa ban nãy không còn nữa, thay vào đó là thái độ hoàn toàn thờ ơ, lãnh đạm, bất giác Linh đồng cảm với cô gái vừa tặng cô hai cái bạt tai. Cô ấy nhỏ bé và yếu đuối trước đôi mắt người mình yêu, như cái cảm giác cần chở che mỗi khi Linh nhìn vào mắt Dương ngày nào.
- Vũ, đừng đối xử với em như thế được không? Em xin anh đấy, là em sai, em không tốt, em sẽ thay đổi mà anh. - Cô gái vẫn tiếp tục đầy thảm thiết, mọi người xung quanh tạo thành vòng tròn khổng lồ bên ngoài bàn của họ. Nhưng không ai nói một lời nào, Linh tin họ muốn chàng trai kia nghe thật rõ và hiểu cho lời khẩn cầu của cô gái tội nghiệp.
- Đúng rồi, em sẽ thay đổi, em hứa, Vũ...
- Cô đừng ở đó và lải nhải tên tôi nữa... Xéo về với ông bà già bụng mỡ của cô đi. Biến khỏi mắt tôi!
Có những tiếng yeah yeah, way way của đám thanh niên xung quanh. Vậy là cuối cùng người cần nói cũng lên tiếng, dứt khoát và vô tình, cô gái ngước lên nhìn đôi mắt lạnh lùng của người cô yêu,... im lặng, sự im lặng nghẹn ngào...
...và quay lưng, bước đi chênh vênh như sắp ngã, nhọc nhằn bước về phía cửa. Rồi:
- Anh nợ cô ấy hai cái tát ban nãy đấy!
Cô cười, đau đớn, mỉa mai và bước ra đường. Sau tấm kính của, Linh còn kịp nhìn thấy dáng cô xiêu vẹo trong nắng chiều hắt nhẹ.
- Cô không biết tránh ra à? Thích đứng đấy ăn đòn à? Hay muốn tôi đem cô về chăm sóc vì bị bồ cũ của tôi bạt tai!
Vũ lại lớn tiếng, mặt đỏ bừng bừng, chứng tỏ cơn giận trong anh chưa hề nguôi ngoai. Mặt Linh cũng đỏ bừng, phần vì cái tát, phần vì cô sắp phát điên lên với cái anh chàng xấu tính này. Họ nhìn nhau, lần đầu tiên nhìn trực tiếp vào mắt nhau, nhưng đó là cái nhìn hằn học đầy thách thức.
- Được rồi. Mệt đầu với hai người quá. - Cô gái có đôi mắt đẹp vừa bỏ một chân xuống khỏi chiếc sofa vừa nói lớn - Cho tôi tí bình yên đi. Lấy túi đá ra đây, Ngọc!
Cô nhân viên lúi húi mang ra liền hai túi đá đã bào nhỏ.
- Để lên má đi và bỏ cái bộ mặt nhăn nhó của cô đi!
Linh nhanh tay đón túi đá cô ta ném cho, lí nhí cảm ơn, nhưng chắc chẳng ai kịp nghe. Ánh mắt Linh bắt gặp ánh nhìn sắc lạnh.
- Thằng nào chở con bé về đi. Cho nó với anh Vũ của các chú về cùng, không chết vì tai nạn cũng chết vì đánh nhau.
Linh đứng lên ngay, không hiểu sao cô có cảm giác tin tưởng người con gái trước mặt cô đến vậy.
- Đứng im đấy! Tôi đưa cô về. Tôi không phải loại “mang con bỏ chợ”.
Linh khẽ cười trong bụng: “Không mang con bỏ chợ nhưng mang con gái người ta ra đùa chán rồi bỏ”.
Vũ bảo Linh đưa chìa khóa xe máy và địa chỉ nhà cho anh bạn được cử Linh về ban nãy. Rồi kéo cô xềnh xệch ra xe, mở cửa và dúi cô vào ghế trước. Cảnh tượng cứ y như chồng bắt gặp vợ ngoại tình trong khách sạn sang trọng... Anh nhìn bên má đỏ ửng vẫn chườm đá nãy giờ của Linh rồi quay lại lái xe. Không nhìn những dãy nhà bên đường nữa, xiên xẹo thế nào cô lại bắt gặp khuôn mặt đăm chiêu của Vũ. Khi anh lái xe, có nét gì đó cương nghị và sâu sắc hơn rất nhiều sự lạnh lùng đến vô tình ban nãy.
Cũng có thể đó chỉ là cảm nhận của cá nhân Linh, chỉ cảm nhận thôi. Đến lúc này, họ vẫn chưa thật sự nói chuyện với nhau một chút nào... Vũ mở cửa xe từ bao giờ, gió lùa vào làm Linh cảm thấy bớt ngột ngạt. Gió vờn nhẹ vào tóc Linh bay bay, cô khẽ mỉm cười, tay vẫn không quên áp túi đá bào lên má.
- Anh nợ tôi hai cái tát đấy, và tôi cần biết anh là ai để còn có lúc cần đòi nợ.
Linh nói như lấy hết can đảm, cô thừa biết cái mặt cô lúc đó thảm hại thế nào. Nhưng đôi khi cô sẽ nhớ... khuôn mặt đó và cô cần có một địa chỉ cho những phút nhớ quá mãnh liệt, quá cồn cào, cho những vết xước cũng được xoa dịu.
Vũ bật cười, nụ cười đầu tiên không hề nhạt trong buổi chiều hôm nay. Anh cười đẹp và ấm áp quá! Nụ cười còn có cái gì trẻ con thật khó nói, nhưng nó cho người đối diện cảm giác gần gũi và hân hoan. Linh đứng lặng, hoàn toàn bị mê hoặc bởi nụ cười ấy: Làm sao người ta có thể giống nhau đến cả những nếp hằn khi cười?
Chương 2 - Hay thật ra lại là nỗi đau?
- Hoàng Anh à, anh gọi em có việc gì đấy? Khi chiều em bận chút!
Giọng của Linh khiến Hoàng Anh bất giác giật mình, giật mình như cái phút lần đầu gặp em ngày ấy. Anh đưa tay vặn chìa khóa, chiếc xe đột ngột tắt máy.
- À không, anh định rủ em đi ăn kem. Lâu rồi mình mới gặp nhau, anh nghĩ em vẫn ở trường.
- Em bùng học luôn lúc gặp anh mà, hôm nay là một ngày rất thú vị với em.
Niềm hạnh phúc phơi phới trong giọng nói của Linh, nó khiến cô mở lòng với anh, lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm qua. Cô nói, trả lời và đáp lại những câu đùa của anh, rất lâu rồi họ mới nói chuyện lâu như thế, đúng ra là rất lâu rồi Hoàng Anh mới được nghe giọng cô nhiều như vậy. Có một chút trong thâm tâm anh thầm cảm ơn người con trai kia, nhưng rất nhanh lại thấy thương hại chính mình. Cho đến tận khi Linh tắt máy rồi anh vẫn đứng lặng thinh dưới gốc cây đầu ngõ, mải miết nhìn ngôi nhà nhỏ ẩn mình trong ngõ, như lạc lõng giữa phố phường tấp nập. Nhà của chàng trai hai năm trước. Một ngôi nhà cũ kĩ, một người đàn bà mù với niềm tin không có thật và một cô gái nhỏ ngụp lặn trong ám ảnh của quá khứ. Ngôi nhà cũ quá rồi.
Mỗi lần về ngôi nhà này không hiểu sao Linh ngủ rất nhanh, cô ngủ ngon và sâu khác hẳn những đêm dài đầy nuớc mắt ở kí túc. Nhưng hôm nay Linh không buồn ngủ, có một cảm giác rất lạ len vào gió phảng phất quanh cô, mùi hoàng lan nhẹ nhẹ bên hiên nhà khiến Linh thích thú. Có tiếng chân rất khẽ... Một người đàn bà xuất hiện nơi cửa phòng Linh:
- Con ăn gì chưa? Sao hôm nay về muộn vậy? Dương có viết thư về không?
Giọng bà ấm, có cái thâm trầm của người từng đi qua những nỗi đau quá sức chịu đựng.
Lòng Linh bình yên đến lạ, cô có cảm giác như anh đang sống dậy trong người mẹ tội nghiệp ấy. Cũng giọng nói rất “Hà Nội”, cũng sự quan tâm và yêu thương cô hết lòng.
- Con ăn rồi ạ? Bọn con vẫn hay trao đổi với nhau suốt, mẹ đừng lo, anh ấy khỏe lắm.
Nước mắt ngân ngấn nơi khóe mắt, những vết xước trong tim Linh khẽ động cựa, rất khẽ thôi.
- Dạo này con bận quá, không sang thường xuyên được, mẹ buồn không?
- Ngày nào hai đứa cũng thi nhau gọi điện, tôi muốn cũng không buồn được ấy chứ.
Bà nói hơi to một chút, nụ cười ấm áp thoảng qua trên khuôn mặt...