Insane

Ít ra còn có anh

Posted at 27/09/2015

225 Views


( - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Minh gật đầu đồng ý ngay. Minh thấy vui lắm vì được nhìn thấy nụ cười, sự quyết tâm ngày nào của Nó. Nó quay sang nhìn Minh ánh mắt đầy hi vọng:
- Mọi chuyện rồi sẽ qua hết đúng không?
Minh nhìn vào đôi mắt Nó
- Uhm. Ít ra sẽ còn có tui..
***

Nhiều năm trước.....
- Này! Bạn thức dậy ôn bài đi.
Nó dùng tay đẩy mạnh cậu bạn dậy. Hôm nay là "ngày tử thần" đổi với cả lớp, nói đúng hơn là với Nó, hôm nay phải làm kiểm tra Lí của thầy Hiếu- một người thầy nổi tiếng bá đạo vì khi dạy thì toàn dạy lí thuyết nhưng đến khi kiểm tra thì ôi thôi toàn bài tập. Minh ngước mặt lên nhìn Nó.
- Còn sớm mà..
- Sớm gì lát kiểm tra lí kìa không lo. Nó tròn xèo đôi mắt nhìn cậu bạn. Thế Minh nhẹ giọng trả lời.
- Lí tiết mấy? Thấy cậu bạn tỏ ra khó chịu nên Nó cũng trả lời ngắn gọn luôn:
- Tiết 2. Tưởng đâu cậu bạn sẽ có chút bận tâm nhưng có vẻ không phải như vậy
- Bây giờ là tiết mấy? Cách Minh trả lời làm Nó hơi bực
- Thì 15' truy bài. Hình như Minh chỉ chờ có vậy để làm cơn bực mình của Nó trở nên tệ hơn
- Uhm. Biết vậy thì tốt, giờ nào việc đó. Ngồi gần tui nữa năm rồi không biết giờ là giờ nghỉ ngơi à?! không bực, giọng Nó có vẻ nhẹ hơn hình như Nó đang có chuyện muốn nhờ vả vậy.
- Biết! nhưng mà...
Thấy Nó có vẻ loay hoay với cuốn tập Minh hiểu ngay là Nó đang muốn nhờ Minh chỉ bài lí đây mà nhưng vờ như không biết Minh quay sang đáp rồi úp mặt ngủ tiếp luôn.
- Nhưng sao? Không nói tui ngủ tiếp à!
Nó gọi với theo...
- Này! Bạn dậy chỉ tui bài này đi! Vừa nhìn vào bài mà Nó hỏi dù biết là hơi quá đáng nhưng vốn tính thích ghẹo chọc cho Nó giận nên Minh phán ngay một câu
- Trời! bài dễ vầy mà không biết làm? Sao bạn "phế liệu" quá vậy hả?!
- "Phế liệu" cái đầu bạn đó. Không chỉ thì thôi. Nó giận dỗi đáp lại và quay xuống hỏi Tuấn Anh cậu bạn ngồi sau lưng Nó.Thấy vậy Minh quay xuống cầm quyển tập của Nó lên và nói:
- Bài vậy mà không biết làm đúng là...
- Là phế liệu chứ gì? Nó nhanh miệng đáp lại. với vẻ mặt đầy tính hiếu chiến nhưng không ngờ Minh lại dịu dàng đáp lại câu trả lời của Nó
- Biết vậy thì quay lên đây tui chỉ cho..
- Không thèm.
Biết nó vẫn còn giận nhưng Minh vẫn chưa chịu thua tính ương ngạnh của Nó, điều mà có lẽ Nó rất thích ở cậu ta bởi với Nó thì một người không chịu thua Nó thì mới có thể làm Nó thấy thú vị trong những cuộc nói chuyên..
- Ai cho ăn gì đâu mà thèm hả?
Nó quay mặt đi giận dỗi nhưng Minh cũng kịp nhìn thấy 1 nụ cười bí ẩn của Nó.
***
Trống đánh cả bọn ra ngoài xếp hàng....Tiết 1 trôi qua Tiết 2 đến cà lớp ai cũng lo lắng chỉ có vài đứa là vững tâm. Thầy Hiếu vào lớp phát đề kiểm tra như thường lệ vẫn có 2 đề. Thấy Nó lo lắng Minh muốn trấn an nhưng khi quay sang không hiểu sao câu " Đừng lo lắng rồi sẽ qua" của Minh lại biến thành một câu lạc đề trớt quớt
- Này! ...........Có máy tính không? Lát cho tui xài ké nhỏ em lấy rồi.
- Uhm..Nó đáp lại nhưng không giấu được nỗi lo lắng về bài kiểm tra.
Nhận được đề ai cũng lo chú tâm làm miệt mài. Có vẻ đề rất khó. Bài kiểm tra của thầy Hiếu thường có 4 chặng qua được 2 chặng là đạt được 7đ vừa làm xong chặng 2 Nó thì thở phào nhẹ nhỏm vì đã đạt được mục tiêu đề ra. Thấy Nó bỏ máy tính xuống Minh nhanh chóng sử dụng máy để làm bạn với Minh việc vượt qua các chặng kiểm tra thì dường như chẳng có gì khó nhưng đến chặn cuối cùng thì......Minh đang dùng máy bấm hệ phương trình, thấy Minh để tay trên màn hình máy tính như làm ảo thuật rồi bỏ máy xuống. Nó cũng thấy tuổi tuổi và ấm ức Nó cố ôn bài như vậy nhưng lần nào cũng không thể vượt qua chặng 2 dù Minh thường đề nghị giúp Nó nhưng cái tôi của Nó không cho phép. Thầy H thông báo 2' nữa hết giờ làm bài. Nghe vậy Nó lo lắng chụp lấy máy tính để kiểm tra bài lại. Trong lúc lo lắng Nó không để ý Minh nói gì chỉ lo bấm bấm rồi đứng lên thu bài nộp cho thầy Hiếu, khi về chỗ thấy Minh nhìn Nó 1 cách khác lạ chưa kịp hỏi thi Minh nói:
- Cậu giỏi thật đấy!
Nó không hiểu gì, tự nghĩ: rõ ràng biết làm kiểm tra lúc nào mình cũng chì làm được 2 chặng mà sao lại nói vậy nhỉ?
- Giỏi gì đâu thấy cậu làm hết mà tui có làm được đâu? Nó ngây ngô hỏi cậu bạn Minh đáp lại nhưng nội dung ình như chỉ làm Nó thêm tò mò
- Uhm. Không giỏi nhưng mà hay! Kết quả trong máy tui chưa kịp ghi bạn lấy bấm xóa mất tiêu rồi....
Tuy cũng ngỡ ngàng nhưng Nó lại nở một nụ cười thách thứ mà trả lời
- Uả ai biết sao thấy bạn bỏ xuống rồi mà?
- Tôi không biết bạn phải làm gì đền cho tui đi! Minh quay sang khẳng định
- Làm gì là làm gì? Máy mượn của tui mà dám bắt lỗi hả? ai biểu lấy tay múa may làm tui tưởng...Nó cũng không chịu thua mà chọc tức lại Thế Minh. Minh vô tư mà đáp lại không biết mình đã rơi vào bậy trả thù của Nó
- Tưởng gì?
- Tưởng bạn bi..khùng chứ gì? Tưởng Minh bực mình nhưng lại trả lời khó hiểu
- Ya cảm ơn! I don't care. Không hiểu sao khi nghe cậu bạn phớt lời Nó lại mềm lòng, nhẹ dạ mà đổi giọng năm nỉ
- Đùa thôi xin lỗi tui không biết mà...
Minh hiểu cô bạn tuy "khẩu xà" nhưng "tâm phật" nhưng cũng quyết giả nai lừa Nó vì vốn dĩ Minh đâu có khờ khạo bất cẩn như vậy...