Old school Swatch Watches

Cơn say cuối cùng

Posted at 27/09/2015

164 Views


Đó là lần đầu tiên anh nói dối Hân.
***
Tin nhắn đến từ một số máy lạ:
- Anh đã sử dụng lại số điện thoại cũ được chưa?
Tất nhiên là phải được rồi. Nếu không thì làm sao cái tin nhắn này có thể đến đúng người nhận. Ngu thế!
Vừa chửi thầm trong miệng, anh liền nhắn lại:
- Bán cái máy đó được bao nhiêu tiền?
Vài giây sau report báo gửi thành công, điện thoại anh đổ chuông dồn dập. Dường như phía bên kia đã đọc tin, lặng đi một lúc vì bất ngờ, và ngay lập tức gọi cho anh thì phải. Anh cũng nhanh nhẹn bắt máy, nội dung không khác mấy với câu hỏi ban nãy:
- Sao, đã bán được máy chưa?
Phán đoán của anh đúng một cách khó hiểu. Bên kia lặng đi trong giây lát. Rồi giọng một cô gái vang lên, nhỏ nhẹ:
- Chắc là anh đã hiểu lầm...

***
Giữa ngày nghỉ lễ, anh bị giựt mất điện thoại. Tiếc cái máy xịn vừa sắm thì ít mà bực mình vì công việc bề bộn bị ùn tắc thì nhiều. Anh gọi điện nhiều nơi, cuối cùng cũng tìm được chỗ cần. Cô nhân viên trực tổng đài chừng mực hướng dẫn anh, sau khi nghe anh la "giải tỏa" nhiều câu gay gắt.
Vừa mới thay sim xài lại số, câu chuyện trên đã diễn ra. Nghĩ rằng xuất phát từ kẻ đã cướp máy của mình đang muốn đòi chuộc lại, anh vô cùng hậm hực.
Và thế là họ quen nhau.
Hân thú thực rằng lúc đó có cảm giác anh rất "dữ", lại thấy quen thuộc thế nào ấy. Vừa tội tội vừa mắc cười. Cô không kềm được ý nghĩ hỏi thăm xem anh thế nào, đã ổn chưa. Và Hân cũng e dè cho biết, đây là lần đầu tiên cô dùng số riêng cho một mối quan hệ công việc. Cô nửa đùa nhẹ nhàng, khách hàng nào cũng khó tính, cũng nóng nảy như anh, chắc Hân đến bỏ việc vì stress quá!
- Em khỏe không?
- Công việc thế nào?
- Ăn cơm chưa?
- Quàng khăn vào! Trời lạnh lắm đấy.
Đó là bởi vì trời đang mưa. Mưa chiều xối xả. Anh lái xe từ công ty về nhà, thi thoảng chậm lại để nhắn tin. Bất chấp một chút nguy hiểm. Bất chấp việc từ nào giờ anh cứ cho rằng đó là thứ thật vô bổ và vớ vẩn của tụi teen. Những câu ngắn, cứng, thiếu những từ âu yếm như lẽ thường hay thế.
Anh không quen ngọt ngào. Anh không thích biểu lộ cảm xúc của mình với ai đó. Yêu hay ghét, sướng hay khổ, anh muốn tự một mình đối mặt, tự bản thân anh gặm nhấm cảm giác mà chẳng ai có thể phán đoán được. Anh càng không muốn Hân có thể nhìn thấu tâm can một người đàn ông như anh. Hân đang trực, cô không thể nói chuyện với anh được. Mà anh, thì đang thèm trò chuyện với cô, hoặc ít ra cũng muốn nhìn thấy những dòng tin nhắn không dấu dịu dàng được gởi đến từ số điện thoại đã chẳng còn xa lạ với anh nữa. Chỉ chút nữa thôi, khi cổng nhà anh hiện lên dưới màn mưa nhạt nhòa, anh sẽ tắt máy, hoàn toàn rời xa công việc, xa những bon chen bên ngoài. Và xa cả Hân.
Anh quen gọi Hân là "cô bạn nhỏ". Cô bạn nhỏ, chỉ dùm xem muốn dùng dịch vụ này thì phải làm sao? Cái điện thoại hôm nay bỗng dở chứng, cô bạn nhỏ ạ. Bao nhiêu là ngày tháng đã trôi qua từ cái hôm định mệnh đó? Anh không dám nghĩ tới.
Vì đến một ngày, anh bỗng nhận ra giữa anh và Hân nào có còn liên quan gì đến công việc để anh phải liên hệ với Hân như vậy. Thậm chí, từ lúc nào anh có thói quen mỗi ngày đều nhắn tin cho Hân, một việc mà trước đây anh rất ghét. Anh cảm thấy vắng vắng khi một ngày không được nghe giọng nói của Hân. Anh giật mình nhận ra đang nhớ cái cách Hân nói chuyện: vừa nhẹ nhàng vừa say mê, vừa chững chạc vừa trẻ con nữa. Ở Hân có cái tự tin của một phụ nữ trẻ nhiều cá tính, độc lập và ham học hỏi. Điều đó hầu như khác biệt với những gì lâu nay tồn tại trong anh, quen thuộc, ngại thay đổi, không thích xê dịch.
Anh sợ phải thích nghi với những cái mới, lạ lẫm. Anh duy trì cuộc sống bằng những thói quen, những nguyên tắc bất di bất dịch của mình, những hãnh diện mà một người đàn ông như anh đều tự hào vì mình đang có.
Bởi gần năm mươi tuổi, anh hầu như chẳng thiếu thứ gì. Gia đình êm ấm, công danh sự nghiệp vững vàng, cuộc sống trung lưu tạo cho anh một dáng vẻ tự tin và lôi cuốn khá nhiều phụ nữ. Như một miếng mồi ngon luôn thu hút nhiều kẻ tưởng bở vậy. Nhưng anh vốn không mặn mà với những mối quan hệ ngoài luồng. Đôi lúc cũng ham vui, cũng tự cho phép mình hưởng thụ chút đỉnh, nhưng anh không bao giờ để ai đó dễ dàng "xỏ mũi" mình. Lạnh lùng và dứt khoát. Anh kiêu bạc hiểu mình muốn gì, cần gì. Cuộc hôn nhân êm ả hơn hai mươi năm của anh chưa từng có lúc nào sóng gió. Cho đến ngày Hân bước vào đời anh, tình cờ.

Hân chỉ hơn con trai lớn của anh vài tuổi. Nhỏ nhắn, vẻ bề ngoài không có gì đặc sắc. Ngày Hân bước vào quán, tay nắm chặt chiếc điện thoại, bối rối nhìn quanh tìm kiếm, anh đã biết đó chính là Hân. Cảm giác thân quen từ Hân làm anh tin chắc vào linh cảm của mình. Để khi ra về, anh mới ngỡ ngàng nhận ra, mình nghĩ về Hân nhiều đến khó hiểu.
Anh đang yêu ư? Thật không sao tin nổi. Mà nếu chẳng phải, thì biết gọi tên những mong mỏi, những xác xao trong lòng anh là gì? Gặp Hân rồi, anh mới hiểu ra, cuộc sống của anh bấy lâu nay đơn điệu quá, tẻ nhạt quá, vô nghĩa quá. Không phải vì anh ít đi chơi, ít giao thiệp, ít bạn bè. Thậm chí còn là ngược lại. Nhưng bởi, anh chỉ nhìn thấy cuộc sống qua cánh cửa hẹp, qua cái nhìn lạnh lùng của người đàn ông quen tính toán trên thương trường. Sao cho những chiếc xe mua về sinh lợi nhiều nhất. Sao cho xe mẹ "đẻ" xe con. Xe cộ đối với anh phải toàn là giống cái, phải biết sinh sôi nảy nở ra tiền bạc. Phải làm cho số tài khoản của anh được mở ở nhiều ngân hàng khác nhau thêm càng nhiều số không ở phía sau càng tốt. Làm việc và hưởng thụ, hai thói quen đó bao bọc lấy cuộc sống của anh, và anh nghĩ, đời một người đàn ông chỉ cần bấy nhiêu là đủ.
Anh yêu xe hơi. Yêu những khoảnh khắc ngồi sau tay lái. Yêu cái cảm giác làm chủ tốc độ, làm chủ con đường của mình, biết mình sẽ đi đâu, về đâu. Đích đến ở chỗ nào. Anh quen nhìn mọi thứ trôi theo một trình tự đã được lập trình sẵn, gọn gàng, không thể có sự thay đổi. Cuối năm sẽ đưa cả nhà về quê một chuyến hoành tráng. Năm tới sẽ tậu thêm miếng đất ở một quận mới mở. Đã ngắm nghía sẵn rồi. Để dành cho đứa con gái nhỏ. Đứa con "Út ráng" mà cả hai vợ chồng anh đều náo nức chờ đón. Đứa con mà anh thường hãnh diện và hạnh phúc công kênh trên vai, nhủ thầm rằng sau này mọi thứ đều dựa vào nó. Hai thằng con trai lớn rồi sẽ lấy vợ. Sẽ bỏ anh mà đi. Nhưng đứa con gái được sinh sau đẻ muộn này, anh tin nó sẽ làm đời anh đổi khác. Khác như thế nào, chính anh cũng không lý giải được...