Những ngón tay đan

Posted at 27/09/2015

572 Views



– Mai em định không đi làm sao? – Anh ta mở mắt nhìn sang người tình nằm bên cạnh, giọng vẫn đầy vẻ dịu dàng.

– Mới có mười một giờ mà. – Cô gái nũng nịu, luồn tay vào ngực anh, xoa tròn nhè nhẹ.

– Ừ, thế em muốn nói chuyện gì?

Cô gái xinh đẹp ngẫm nghĩ một chút, sau đó chợt nhếch miệng cười, nói:

– Trước đây anh đã từng ngoại tình bao giờ chưa?

– Rồi. – Người đàn ông không ngần ngại thú nhận.

– Thật sao? Thế tại sao lại dừng lại với người ta? Em nghe nói ngoại tình như là bệnh nghiện ấy, rất khó dứt ra. Giống như… giống như chúng ta vậy.

– Đều là tình một đêm trong những chuyến công tác, có gì phải lưu luyến đâu. – Anh ta cười nhạt.

– Vậy mà em luôn nghĩ anh là một người đàn ông đĩnh đạc lắm, chẳng bao giờ trăng hoa. Nhưng sao anh lại không coi em như tình một đêm đi? – Cô gái ngóc đầu dậy, hôn nhẹ một cái lên gương mặt đầy phong trần của người tình, sau đó lại hỏi.

– Anh cũng không biết… – Bàn tay của anh ta vô thức vuốt nhẹ trên đôi vai trần của cô.

Cô gái chớp mắt nhìn người tình:

– Vì sao anh lại ngoại tình?

– Vì anh thấy cô đơn. – Người đàn ông vẫn đáp, không bỏ qua bất cứ câu hỏi nào của cô gái, giọng nói anh ta xa xăm, giống như đang nghĩ tới chuyện gì đó, hoặc một ai đó.

– Anh có vợ, có con, sao lại cô đơn? Anh không yêu vợ anh sao?

Nghe hỏi tới vợ mình, người đàn ông như bị kéo trở lại thực tại. Anh ta suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng chỉ lắc đầu thay cho câu trả lời.

– Thế mà em tưởng hai người yêu nhau lắm. – Cô gái thì thào tựa như đang tự nói với chính mình.

– Em cũng không hề yêu chồng em mà, đúng không?

Cô gái co rúm người lại, nép sát vào người đàn ông như vừa bị những lời đó dọa cho sợ hãi. Cô phụng phịu nói với anh:

– Từ lâu em đã chẳng coi hắn là chồng rồi.

Hai người đột nhiên chìm vào yên lặng. Vài phút sau, lại nghe tiếng thỏ thẻ của cô gái:

– Nếu em ly hôn rồi, anh có bỏ chị lấy em không, anh rể?

Anh rể?

Tiếng nỉ non bên tai khiến cho Quân giật mình, phút chốc nhận ra rằng sẽ thật phức tạp biết bao nếu như chuyện anh và cô em vợ này ngoại tình với nhau bị lộ ra ngoài. Nó không chỉ là một chuyện loạn luân đáng bị khinh bỉ, chửi bới, mà nó sẽ làm các mối quan hệ rối tung lên.

Linh Trang thấy Quân im lặng không trả lời mình thì khẽ nhếch miệng cười, chỉ là cái cười chìm sâu trong bóng tối, Quân chẳng thể nào thấy được. Linh Trang chẳng mất bao công sức để quyến rũ được ông anh rể luôn tỏ ra đạo mạo, đường hoàng này của mình vào tròng.

Vào đúng tối hôm Linh Trang bị gã chồng vũ phu đánh và bỏ nhà đi, rồi cô tới nhà Hoàng Anh. Nhưng ngược lại với những gì cô mong chờ, anh sẽ vì tình cũ mà giữ cô lại, nhưng sau khi cãi cọ nảy lửa, cô lại rời khỏi căn nhà đó. Không có chỗ nào để đi, cô định bụng sẽ đi thuê một nhà nghỉ để ở qua đêm. Khi ngồi trong quán bar uống rượu, cô tình cờ gặp Quân. Hai người với thân phận anh rể – em vợ, chưa từng nói với nhau quá mười câu, đột nhiên tối hôm ấy lại như tìm được tri kỷ. Linh Trang không hiểu sao hôm ấy Quân lại đi uống rượu một mình, rồi ngủ lại cả đêm với cô ở khách sạn mà không sợ bị vợ nghi ngờ gì. Sau đó Quân nói rằng anh có lịch hôm sau đi công tác, nhưng anh nói dối vợ đi từ tối hôm ấy để có thể một mình đi uống rượu mà không sợ làm phiền.

Hai người uống rượu với nhau, sau đó dìu nhau về khách sạn, rồi ân ái cả một đêm, có lẽ vì rượu, cũng có lẽ vì cả hai đều thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình. Từ đó tới nay cũng đã gần hai tháng, họ lén lút gặp nhau cũng không dưới mười lần, lần nào cũng như nắng hạn gặp mưa rào, quấn quýt, si mê mãi không dứt ra được.

Linh Trang cũng không hiểu tại sao cô lại bị cuốn vào mối quan hệ này, và cứ vài ngày không gặp Quân là cô lại như lên cơn nghiện, tìm mọi cách để hai người được gặp nhau. Cô thèm cảm giác được một người đàn ông ôm vào lòng, và cũng cảm thấy vô cùng hả hê khi nghĩ tới vẻ mặt luôn cao ngạo, đắc ý của Thục – chị họ cô khi nói về ông chồng hết mực ngoan ngoãn của mình. Cô không quan tâm Quân làm thế nào để thoát khỏi sự nghi ngờ của vợ mỗi lần đến với cô, nhưng cô đoán có thể vì bốn năm qua, trong mắt Thục, chồng chị ta luôn là người đàn ông mẫu mực của gia đình, không chơi bời, không nhậu nhẹt, đi đâu cũng báo cáo đàng hoàng. Có thể vì đã quá tin tưởng, nên đến lúc này Thục lại lơ là chăng?

– Dù anh không yêu chị, nhưng dù sao hai người cũng đã có với nhau hai đứa con. Không yêu thương nhưng vẫn còn tình nghĩa… – Linh Trang vờ thở dài, ai oán nói.

– Trước khi lấy Thục, anh đã nghĩ tới một ngày bọn anh sẽ ly hôn. – Giọng Quân trở nên trầm hơn, còn vương chút buồn khó tả.

– Vậy tại sao anh lại lấy chị ấy?

Quân không trả lời câu hỏi này, mà lại nói tới một vấn đề khác:

– Trước giờ em luôn hỏi, tối đó tại sao anh lại đi uống rượu một mình, tại sao anh lại khóc, đúng không?

– Ừ. – Linh Trang nhớ lại buổi tối hôm đó, sau khi đã uống tới say mèm, đột nhiên từ khóe mắt anh rơi ra vài giọt nước mắt. Những giây phút ấy qua đi nhanh thôi, nhưng cô đã bị những giọt nước mắt đó của anh làm cho chấn động, đến bây giờ vẫn không thể quên được.

– Khi đó, anh đã gặp lại một người mà anh đánh mất hơn ba năm về trước. Nhưng cô ấy đã thay đổi, đã không còn nhớ tới anh nữa, đã có một người đàn ông khác chở che cho cô ấy…

– Điều đó làm anh buồn sao?

– Anh không buồn, lúc ấy anh đang ân hận. Anh hối tiếc vì đã để mất cô gái ấy.

Không hiểu sao Linh Trang lại cảm thấy ghen với người mà Quân đang nhắc tới. Hóa ra cô đã lầm tưởng, Quân không yêu Thục, nhưng cũng chưa từng dành tình cảm cho cô, đó là lý do tại sao anh im lặng khi cô hỏi anh có muốn lấy cô hay không. Linh Trang ghen tỵ, vì dù người đang đầu gối tay ấp với anh là cô, nhưng người trong lòng anh lại luôn là một cô gái khác, một người đã quên anh từ mấy năm về trước.

– Cô ấy là mối tình đầu của anh?

Quân không đáp, vươn tay ôm lấy cô, tay vuốt nhè nhẹ trên sống lưng cô khiến Linh Trang rùng mình một cái, cô thường bị anh kích thích mỗi lần anh xoa lưng cô thế này.

Quân đã kết thúc cuộc nói chuyện của hai người cũng như những câu hỏi tới tấp của Linh Trang như thế. Sau đợt ân ái thứ hai này, hai người mệt đến mức lập tức lăn ra ngủ mà chẳng hỏi han nhau chuyện gì nữa.

Đêm dài, rốt cuộc cũng qua!



Chương 23: Anh có thương em đâu



Đã có lúc Hoàng Anh nghĩ chẳng lẽ chuyện giữa anh và Phụng Anh cứ thế kết thúc hay sao? Càng ở bên nhau lại càng nhận ra nhiều điểm không thể nào hòa hợp được. Thực ra, anh và Phụng Anh mới chính thức yêu được một tháng, cũng chưa có kỷ niệm gì được gọi là sâu sắc, chưa có cuộc chia tay nào đẫm nước mắt như trong phim, cũng chẳng có trận cãi cọ gì để rồi một bên phải xuống nước nhận thua vì không muốn ai phải nói lời dừng lại. Tình yêu cứ đều đều như thế, chẳng quá vui, cũng chẳng quá buồn, chẳng quá mong chờ, cũng chẳng quá hờ hững… Chính anh cũng phải tự đặt câu hỏi, liệu là vì anh chưa thực sự sẵn sàng để bên cô, hay do trái tim anh đã bước vào thời kỳ bão hòa nhất, có hay không có tình yêu cũng chẳng thay đổi được gì nhiều.

Sau những ngày trước Tết, hai người bên nhau quấn quýt, chỉ nghỉ vài ngày mà anh cảm thấy nhớ cô quay quắt, ngày nào cũng gọi điện nói chuyện từ tối tới tận đêm khuya, hết chuyện nọ tới chuyện kia, liên miên không dứt. Đêm Giao thừa, cả hai còn lập ra những kế hoạch cho năm mới, hứa hẹn nhất định sẽ phải làm cùng nhau. Anh cũng đã nghĩ tới bao nhiêu tương lai xa vời, mà ở đó, anh và cô sẽ cùng thức dậy trên một chiếc giường, dưới cùng một mái nhà, có những chuyện vui vẻ để làm cùng nhau,… Nghĩ đến những điều đó, tim anh thấy ấm áp và bình yên.

Đêm trước ngày Valentine, khi gọi điện cho cô, anh nghe cô thỏ thẻ nói rằng:

“Em sẽ nấu cho anh một bữa ăn coi như làm quà Valentine nhé!”

Hoàng Anh suýt phá lên cười, sau đó không khỏi nghĩ tới cảnh cô sẽ phá tung cái bếp của anh, hoặc tệ hơn là đốt luôn cả bếp cũng không chừng. Nhưng anh vẫn vui vẻ đồng ý, thậm chí còn rất hào hứng hỏi:

“Tại sao tự nhiên em lại thích nấu ăn thế? Chẳng lẽ về quê nghỉ Tết bị mẹ bắt học nấu ăn à?”

Cô im lặng mất vài giây, sau đó lại nói:

“Không, tự nhiên em thích.”

“Ừ được rồi, anh nhất định sẽ ăn những gì em nấu. Dù thế nào cũng sẽ ăn hết mới thôi.”

Câu chuyện cứ thế tiếp diễn, dường như một quãng im lặng trước đó của Phụng Anh chỉ giống như cô bối rối để tìm ra một lý do khiến mình khỏi ngượng ngùng. Nhưng giờ Hoàng Anh mới hiểu, thì ra sau sự im lặng thoáng qua ấy là cả một câu chuyện dài.

Đúng ngày Valentine, Hoàng Anh xin phép bố mẹ về quê cô chơi, sau đó sẽ trở lại thành phố luôn. Anh muốn cho cô một sự bất ngờ nên cũng không thông báo trước, một mình lần theo địa chỉ nhà viết trên hồ sơ của cô mà anh từng vô tình đọc được mà về tới tận nơi. Lúc đứng dưới cổng, ngước mắt nhìn lên ngôi biệt thự ba tầng lộng lẫy, khang trang trên một con phố sạch sẽ, rộng rãi và yên tĩnh, anh còn cảm thấy lăn tăn không biết mình có tìm tới nhầm địa chỉ hay không? Phụng Anh sống và chi tiêu hàng ngày với một mức tiền quá ít ỏi nên anh chưa bao giờ nghĩ cô được sinh ra trong một gia đình có điều kiện cả. Nếu nhà cô có điều kiện thì cô sẽ không phải làm những công việc kia, và cô cũng sẽ không phải sống trong một xóm trọ tồi tàn, sống một cuộc sống tạm bợ nhường ấy.

Lúc đang loay hoay định lấy điện thoại ra gọi cho cô thì một người đàn ông xuất hiện ở cổng, trên tay là một cái kéo dùng để cắt tỉa cây xanh. Người đàn ông trạc ngoài năm mươi tuổi, mặc một bộ đồ mùa đông bằng vải bông, lớp ngoài bọc lụa sang trọng, nhưng không hiểu sao anh lại thấy người này có một vẻ khắc khổ mà những vỏ bọc nhung lụa bên ngoài không làm sao che giấu được. Dáng dấp và đường nét khuôn mặt của người này lại có một chút gì đó rất giống với Phụng Anh khiến cho anh cũng thấy ngờ ngợ, không biết có nên cất tiếng hỏi hay không?

– Cậu hỏi ai? – Người đàn ông nhìn anh bằng ánh mắt dò xét.

Anh ngẩn ra, không hiểu sao cảm thấy lúng túng, vài giây sau mới lên tiếng:

– Dạ, chú cho cháu hỏi đây có phải nhà của Phụng Anh không ạ?

Người đàn ông nhìn anh đầy ngờ vực, lại có vẻ kinh nghi, sau đó lại hỏi bằng giọng trầm trầm, không nhanh, không chậm:

– Cậu là gì của con bé?

Nghe hỏi một câu như thế, dấu hỏi to đùng trong đầu Hoàng Anh mới tán đi. Đoán rằng đây là bố của cô nên anh không khỏi lễ phép:

– Dạ, cháu chào chú. Cháu là bạn của Phụng Anh, hôm nay sang nhà chúc Tết cô chú ạ!

– Cậu là bạn thế nào với nó? – Lại vẫn là thái độ dò xét của ông bố với giọng không có vẻ gì như vui mừng khi thấy có bạn của con gái tới chơi cả.

Hoàng Anh cũng hơi ngượng khi cứ phải nói qua lại với nhau qua cánh cổng sắt cao và to sụ, nhưng anh biết mình cũng không thể mất điểm trong mắt phụ huynh tương lai được, vì vậy vẫn cười nhã nhặn, đáp:

– Cháu và Phụng Anh mới quen nhau được mấy tháng, hôm nay cháu đến nhà cũng là muốn xin phép gia đình cho bọn cháu được phép đi lại với nhau.

Người đàn ông không nói gì nữa, chỉ nhìn anh hồi lâu, sau đó rút từ trong túi áo ra một cái điều khiển và khẽ bấm. Cánh cổng sắt nặng trịch từ từ mở ra. Bố Phụng Anh nhìn người khách ngoài cổng, khẽ nhắc:

– Cậu vào nhà chơi.

Sau đó quay người đi vào sân.

Hoàng Anh bước vào, cánh cửa sau lưng lại từ từ khép lại.

Đi vào khoảng sân lát gạch đỏ tươi, Hoàng Anh bị choáng ngợp bởi những chậu cây cảnh lớn được uốn, cắt tỉa khá tỉ mỉ. Có vài cây khế, cây sung có gốc to bằng bắp đùi người lớn, được điêu khắc thành hình những ông phúc, lộc, thọ rất tinh xảo. Hoàng Anh cứ đứng ngây ra mà ngắm, không hiểu bàn tay tài hoa nhường nào mới có thể khắc những hình sinh động như vậy lên những thân cây còn sống thế này?

Theo chân người đàn ông bước vào nhà, anh đi theo sau, trong lòng đang nghi hoặc, không hiểu sao lại cứ có cảm giác người đàn ông này đang cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Bước vào trong phòng khách, anh chỉ thấy nội thất bên trong làm toàn bằng gỗ, được trạm trổ tương đối cầu kỳ, ngay cả những vật dụng nhỏ nhất trong nhà đều là hàng thủ công tinh xảo.

Bố Phụng Anh cũng không nói nhiều, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bàn trà, lấy từ trong một hộp gỗ giữ nhiệt ra một tích trà bằng sứ kiểu cũ, sau đó rót nước chè xanh trong tích ra hai cái chén cỡ lớn. Hoàng Anh nhìn quanh căn phòng khách rộng rãi, chỉ thấy đồ đạc trong phòng cũng không quá nhiều, tương đối đơn sơ, không thừa cũng không thiếu. Trong lòng anh lại có một chút cảm giác thiếu vắng, cảm thấy nó không giống như những căn phòng khách khác, nhưng rốt cuộc không giống ở chỗ nào thì anh cũng không thể nào nghĩ ra ngay được.

– Cậu uống nước đi.

Hoàng Anh nhấp một ngụm trà cho ấm người, lại thấy dường như bố Phụng Anh không có ý gì là gọi con gái xuống nhà nên khẽ hỏi:

– Phụng Anh có nhà không chú? Cháu tới bất ngờ nên cũng không báo gì cho em ấy cả.

– Nó không có nhà đâu. – Người đàn ông lắc đầu. Nhìn dáng dấp ông nhỏ bé ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế bành gỗ, Hoàng Anh chỉ nghĩ tại sao ông lại cô đơn đến thế.

Còn không đợi anh nói thêm câu gì, ông lại tiếp:

– Nó không có ở nhà… cũng phải bốn năm rồi.

Hoàng Anh nhìn ông, dường như vẫn chưa định hình được hết ý nghĩa trong câu nói ấy. Sau vài giây cả hai chìm trong trầm mặc, anh mới cẩn thận hỏi lại:

– Phụng Anh luôn không về nhà sao chú? Vậy giờ em ấy ở đâu ạ?

Đáp lại anh là sự im lặng dường như không có hồi kết.

Hoàng Anh ở lại nhà Phụng Anh qua bữa cơm trưa, nghe hết câu chuyện dài, uống vài chén rượu nhạt, sau đó mới xin phép được lên Hà Nội tìm Phụng Anh, kèm theo lời hứa sẽ khuyên cô trở về nhà. Trong lòng anh vừa buồn lại vừa giận. Anh buồn khi được nghe câu chuyện về quá khứ của cô, lại giận khi cô xử sự quá trẻ con như thế này, càng khó chịu hơn khi cô giấu anh tất cả. Thì ra, cô chưa từng thực sự mở lòng với anh, tất cả những gì anh biết ở con người cô mới chỉ là một phần rất nhỏ...

The Soda Pop