Không phải là cổ tích
Posted at 25/09/2015
374 Views
Hãy học cách hy sinh trước khi học cách yêu một người nào đó…
Và khi tình yêu trở nên bất tử, không có hy sinh nào có thể khiến chúng ta rời xa nhau…
Đời không phải là cổ tích…
Nhưng cuộc sống này vẫn luôn ẩn chứa những sự diệu kỳ…
PHẦN 1:
…6h30 tối tại siêu thị Big C…
Hiện tại thì tôi đang lang thang ở khắp các gian hàng để tìm cho ra cái thứ thực phẩm tên là “đậu tương”. Thật là khổ khi phải gánh vác công việc nội trợ trong một gia đình 8 miệng ăn và chỉ có tôi là nữ duy nhất. Hix…Nghỉ hè của người ta là chơi và ăn, còn nghỉ hè của tôi lại kèm với hai chữ công việc to oạch. Hồi trước ba là nội trợ chính trong gia đình, nhưng từ ngày ba đi Mỹ thăm chú ruột tôi ốm thì mọi công việc nhà đổ dồn lên đầu tôi. Thôi thì chịu khó cho hai chữ “ thiên chức” của người phụ nữ được trọn vẹn, vì vốn dĩ tôi cũng không thấy mình giống…con gái cho lắm.
Siêu thị hôm nay nhộn nhịp hơn bình thường vì là ngày cuối tuần. Mấy chục chiếc cầu thang cuốn đông nghịt người chen chúc nhau đứng. Hơi người tỏa ra khiến tôi thấy nóng kinh khủng. Từ nãy đến giờ tôi đã lê lết quanh khu vực phục vụ ăn uống này cả chục vòng nhưng vẫn không biết được chai đậu tương nằm ở cái xó xỉnh nào. Hay là tôi tìm nhầm chỗ nhỉ??? Nhưng tầng 2 là tầng bán sản phẩm phục vụ ăn uống mà. Không thể nhầm được!
Đang kéo rê cái giỏ nhựa đừng đầy mì tôm sau lưng, bỗng tôi thấy tay mình có dấu hiệu lạ. Nhìn xuống. Nhìn lên. Gì thế chứ? Bên cạnh tôi lúc này là một cô gái rất rất xinh đẹp với mái tóc đen óng ả uốn những lọn xoăn nhẹ, đôi mắt cũng đen láy cùng hàng mi cong đến mức không thể nào cong hơn, cô ấy mặc một chiếc váy ngắn màu huyết dụ và chân đi tất quần đen. Nhưng dù người ta có đẹp đến đâu thì cũng không khiến tôi để ý được nếu như cô ấy không nắm chặt lấy bàn tay phải của tôi. Bằng một nụ cười sau vài giây bối rối, tôi cất giọng:
- Chị ơi! Chị…cầm nhầm tay rồi ạ!
- Xin lỗi nhưng làm ơn đừng hất tay tôi ra. Chỉ 5 phút thôi!
Mặt tôi hiện nguyên hình là một con ếch sau khi nghe thấy những gì mà người nắm tay mình vừa phát ngôn ra. Như thế là sao nhỉ??? Theo trí nhớ tồi tệ của mình thì tôi không hề quen biết với mỹ nhân này. Phải công nhận là người ngoài khi nhìn thấy tôi thì đa phần đều nhầm tưởng tôi là boy. Tại tôi luôn được khen là…đẹp trai! Nhưng tôi chỉ thích phong cách tomboy chứ không phải là…Tóm lại tôi vẫn là con gái 100%.
- Chị ơi! Em…
- Đừng nói gì hết! 5 phút sắp qua rồi! – cô ấy có vẻ đang rất lo lắng và hốt hoảng.
- Nhưng mà…
Chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì tôi bị lôi tuột vào một góc khuất của dãy hàng chén bát vắng người trước mặt. Từ thời điểm đó trong tôi nảy ra một suy nghĩ. Là rằng có phải kẻ đang nắm tay mình mới …trốn viện? Nhưng bệnh nhân tâm thần hình như không thể ăn diện đẹp như thế. Tuy vậy hành động kì quặc mà nãy giờ cô ta làm với tôi thì không thể nào chối cãi cho cái kết luận rằng thần kinh của người này… không bình thường.
- Này! Chị làm cái trò gì thế hả??? Tôi nhịn lắm rồi đó! – bức xúc tột độ, tôi hất mạnh tay mình ra và sửng cồ lên.
- Làm ơn im lặng dùm đi! – cô ta vừa lấy tay bịt miệng tôi vừa nói như van lơn.
- Ứ…ứ….
Tôi cứ thế giảy nảy lên trong khi miệng vẫn còn bịt kín. Chị ta là con gái mà sao mạnh thế nhỉ??? Ở nhà tôi luôn được mệnh danh là kẻ khỏe hơn…trâu mà bây giờ dưới sự khống chế của người này, tôi hoàn toàn không thể phản kháng lại.
- Này! Sao còn đứng đấy! Em bực mình rồi đó! – một thằng nhóc choai choai không biết từ đâu tiến tới rồi đứng vòng tay ra lệnh.
- Em thật là…
- 5..4…3…
Người tôi rụng rời, phải nói là gai ốc nổi hết cả lên, hai mắt thì trợn to, tay chân như bị chôn chặt. 18 tuổi. Chưa có người yêu. Chưa biết đến một cái nắm tay khác giới. Mà bây giờ đây, tôi đang bị một người cùng giới lớn hơn tuổi hôn vào môi ư??? Á á á…………….
Quá sức phẫn uất, tôi co giò đạp thẳng vào chân cô ta một cú thật mạnh, nhưng bao nhiêu đó vẫn không thể làm cho đôi môi đỏ choét ấy rời khỏi miệng tôi. Trời ơi! Tôi đang gặp cái quái gì thế này??? Biến thái! Đúng là biến thái mà!!!
- Ok! Hết giờ rồi! Làm chưa được tốt như mong đợi nhưng vẫn được coi là hoàn thành!
Thằng nhóc choai choai nhìn đồng hồ rồi phán một câu xanh rờn, cô gái biến thái ngay lập tức thả tôi ra. Phải nói lúc này người tôi đang ở level nào của sự tức giận nhỉ??? Không thể gọi là tức giận được nữa, mà là ghê tởm và phát điên. Nhanh như cắt tôi trợn mắt hét toáng lên:
- Này chị kia! Chị làm cái trò gì thế hả??? Cái thứ biến thái!!!!!
- Tôi… - cô ta xem chừng cũng đang bối rối cực độ, mồ hôi rịn đầy mặt.
- Tôi gì mà tôi, nếu chị không phải là con gái thì tôi đánh chị lâu rồi! Đi theo tôi tới đồn cảnh sát, tôi phải tố cáo hành vi xúc phạm thân thể người khác! Đi! Đi! – tôi lúc này chẳng khác nào một con bò húc khi nhìn thấy tấm vải đỏ, mọi thứ trong người cứ nóng bừng lên.
Vừa nói tôi vừa cầm tay chị ta lôi đi, lôi như một người chồng lôi vợ về nhà khi nhìn thấy vợ mình ngoại tình. Nhưng mọi sức lực của tôi dường như vô hiệu khi cô ta vẫn đứng yên đó, lại còn níu tay tôi rồi tiếp tục bịt miệng tôi và ấn chặt vào tường.
- Làm ơn đừng hét nữa! Thực sự tôi không cố ý đâu!
- Uhm…uhm….
- Haha! Vui quá! – thằng nhóc choai choai ấy lại được thể cười sảng khoái ( Hai kẻ này đúng là điên nặng lắm rồi!!!)
- Anh bình tĩnh đi! Thực ra…
Cô ta ú ớ một lúc lâu rồi lấy tay cầm mái tóc của mình và kéo xuống. Trước mắt tôi bây giờ là cái gì thế này??? Cô ta đội tóc giả ư??? Tóc thật của cô ta là ngắn như tóc của tôi và có màu vàng hoe ư??? Tôi nuốt nước bọt ừng ực. Hình như tôi đang bị lạc vào một cái động quỷ nào đó thì đúng hơn.
- Tôi là con trai. Mọi chuyện đều là bất đắc dĩ…Làm ơn hãy thông cảm và đừng có hét nữa. Có thể tôi mới giải thích được! Ok? – cô ta, à không, bây giờ phải gọi là anh ta nhìn tôi tha thiết, còn tôi thì không hiểu và không thể hiểu cái gì đang xảy ra với mình. Theo phản xạ, tôi gật đầu.
Sau hơn 10 phút im lặng và đứng nhìn, tôi mới có thể nghe được lời giải thích của anh ta. Mà nghe xong thì tôi cũng không thể nào chấp nhận được:
- Nói ra có lẽ anh( hix! Hắn ta tưởng tôi là boy kìa) không tin được. Nhưng…nhóc vừa nãy là em tôi, trò này là của nó bày ra. Nó bắt tôi giả con gái đi chơi siêu thị, và khi gặp người đàn ông số 10 thì sẽ phải chạy tới nắm tay người ta và…hôn họ. Tôi không thể không nghe lời nó. Vì thế…mong anh bỏ qua cho tất cả những gì vừa xảy ra…Tôi thành thật xin lỗi khi đã thực hiện những hành động quái dị này…Thật sự xin lỗi….
- Bỏ qua ư??? – tôi gằn giọng.
- Tôi có lý do đặc biệt…không thể không làm…Anh hãy hiểu cho…Dù gì cũng là con trai với nhau…
- Lý do đặc biệt??? Anh hãy hiểu cho tôi??? Anh…anh điên à??? Bỏ qua sao được mà bỏ qua!!! Trời ơi!!! – tôi cứ thế hét ầm lên khiến hắn ta một lần nữa phải bịt miệng tôi lại.
- Em tôi lại chạy đi mất rồi, tôi phải tìm nó, một lần nữa thành thật xin lỗi anh!!!
Hắn ta nói một câu ngắn gọn như thế rồi đội nhanh mái tóc giả lên đầu và hối hả chạy biến đi. Tôi bị hạ huyết áp ( cứ gặp chuyện động trời là tôi lại…hạ huyết áp), đứng như trời trồng giữa gian hàng vắng tanh người qua lại. Tôi bị cái gì thế này??? Ôi không! Mọi chuyện thật quá sức tưởng tượng. Hay là tôi vừa gặp người ngoài hành tinh??? Kinh hãi, ngạc nhiên và tức giận. Đó là những tính từ diễn tả chính xác nhất tâm trạng của tôi lúc bấy giờ. Vô thức tôi đưa tay lên môi. Hắn là con trai. Vậy là…nụ hôn đầu đời đã mất tong rồi sao??? Á!!! Không thể nào!!!
PHẦN 2:
Tính đến hôm nay là tròn 3 tuần kể từ ngày tôi bị mấy kẻ biến thái đó xúc phạm. Thật là bức xúc! Tôi đã quyết tâm đi tìm cho bằng được thằng con trai giả gái mất dịch ấy để đánh cho một trận thừa sống thiếu chết. Nhưng nghĩ lại mới thấy thất vọng nhiều về bản thân. Một người mạnh như trâu (tự hào gớm!) là tôi mà lại bị ăn hiếp đến mức đó, không biết cách chống trả, chỉ biết đứng trơ ra mà nhìn. Ôi không! Càng nghĩ càng thấy nhục!
Tạm dẹp sự bực bội qua một bên, tôi cong lưng đạp chiếc xe địa hình tới quán cà phê của cậu Út để làm thêm. Hix…Nghỉ hè là công việc. Sao đời tôi con gái mà khổ sở thế này nhỉ??? Biết thế đừng có tomboy, đừng cố thể hiện mình mạnh mẽ cho khỏi bị mọi người lầm tưởng mình là con trai, để họ luôn nghĩ rằng tôi đủ bản lĩnh để sống như cánh mày râu thứ thiệt. Theo đuổi phong cách này chắc là sai lầm lớn nhất của tôi. Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao. Tôi cũng không đủ tự tin để làm một đứa con gái đúng nghĩa như mấy nhỏ bạn của mình…Haizzz
Trời buổi sáng trong lành thật. Cây cối nhìn xanh mơn mởn đầy sức sống. Hai bên đường không có tí rác nào vì đêm qua đã được quét sạch đi. Con đường rộng thẳng tắp đưa tôi tiến về phía trước. Ngước lên cao thì Mặt trời non núp bóng sau mấy đám mây con đang nhìn tôi vẫy chào ngày mới. Tự nhiên thấy lòng mình rộn ràng đến lạ. Vạn vật đất trời lúc nào cũng tuyệt vời như thế…
Nhưng cứ mỗi lúc tôi đang vui thì lại bị cụt hứng…
Á………..
Tin được không? Tôi bị đụng xe! Bị đụng xe vào thời điểm vắng nhất của con đường này???
Lồm cồm ngồi dậy sau cú đo đường chuẩn không cần chỉnh, tôi nhăn nhó khi nhìn thấy cánh tay mình đã bị trầy một vệt dài đỏ ửng cả lên. Con ngựa sắt thân yêu thì đã nằm chỏng gọng ngay bên cạnh. Tôi nổi khủng hướng đôi mắt đầy tia lửa điện nhìn thẳng vào kẻ cũng đang đo đường như mình:
- Này! Đi đứng cái kiểu gì thế hả???
Nhưng hắn ta dường như không để ý đến lời của tôi, chỉ với tay nhặt lại cặp kính cận to bự chảng rồi đeo lên mắt và đứng lên. Không dừng lại ở đó, hắn ta còn tỏ vẻ vô cùng hốt hoàng quay qua quay lại như tìm kiếm một thứ gì vừa bị thất lạc.
- Đâu rồi??? Nó đâu rồi???
- Cái gì hả??? Mà tôi đang hỏi anh mà! Anh đi đứng kiểu gì thế hả??? Mắt anh có vấn đề sao??? – tôi phát bực lên được với kẻ vừa tông mình.
- Nó đâu rồi chứ??? Điên thật!!! Đâu rồi???
Dù đang rất bực mình nhưng tôi cũng không thể nào hỏi hắn khi mà hắn chỉ mải tìm một cái thứ gì đó xem chừng là khá quan trọng. Hắn cứ chạy quanh lục lọi tất cả, nhìn chằm chằm xuống đường rồi hướng mắt lên vỉa hè, dáng điệu lo lắng tột độ. Nhưng sự thật thì tôi không thể đoán ra được hắn ta muốn tìm cái gì. Mà khoan đã! Khuôn mặt này trông rất quen. Hình như đã gặp ở đâu rồi. Là ai nhỉ??? Tôi cố gắng lục tìm trong trí nhớ…đôi mắt đó, chiếc mũi đó…và…cái miệng đó! Ôi không thể nào!!! Tóc hắn màu vàng kìa! Ôi không!!!
- Anh…anh là kẻ giả gái hôm nọ hôn tôi phải không??? Số anh tận rồi, hôm nay thì đừng hòng thoát khỏi tay tôi!!!
Bằng một nghị lực phi thường, tôi đứng bật dậy và chạy như bay tới túm cổ áo tên tóc vàng, nghiến răng kèn kẹt đầy giận dữ trong khi hắn ta không thèm nhìn mặt tôi, chỉ đảo mắt xung quanh để kiếm tìm cái thứ chết tiệt nào đó.
- Này anh! Đừng mong tôi bỏ qua! Xúc phạm tôi rồi bây giờ còn tông tôi nữa sao? Lần này thì anh chết với tôi!
Thu hết sức mạnh vào bàn tay còn lại, tôi đã sẵn sàng cho hắn một cú đấm thập tử nhất sinh được “cất giữ” bấy lâu nay. Nhưng chưa kịp làm gì thì tôi đã bị hắn đẩy mạnh sang một bên suýt nữa té nhào.
- Đây rồi!
Sau khi đẩy tôi ra, hắn chạy ngay đến vị trí mà tôi vừa đo đường lúc nãy và nhặt lên một thứ gì đó trong xù xù, to to. Hành động tiếp theo của hắn mới khiến tôi chết đứng...