Những ngón tay đan
Posted at 27/09/2015
565 Views
Lên xe rồi, trong đầu anh vẫn còn nhớ nguyên vẹn câu nói của bố cô, với cái giọng nghẹn ngào và đôi mắt rưng rưng đầy đau khổ:
– Bao nhiêu năm tôi nuôi dưỡng nó cũng không bằng một người mẹ đã bỏ nó đi từ hồi nó còn rất nhỏ.
Ông còn dặn dò anh:
– Em nó còn nhỏ, nếu nó có làm gì sai, cậu hãy bảo ban nó giúp tôi. Cậu trưởng thành hơn nó, hy vọng cậu có thể làm chỗ dựa cho nó thay người cha bất lực này.
Hoàng Anh chưa từng chứng kiến một người đàn ông nào khác khóc ngoài mình. Anh hiểu, khi người đàn ông rơi nước mắt, là họ đã không thể khống chế nổi nỗi đau đớn giằng xé trong lòng nữa rồi, vậy mà, cha của Phụng Anh đã phải chịu đựng nỗi đau ấy bao nhiêu năm qua. Cứ nghĩ vậy là anh cảm thấy rất giận cô. Anh rất muốn lập tức túm lấy cô mà đưa cô về xin lỗi người cha đáng thương kia, nhưng khi nhìn thấy nụ cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra của cô, anh đã không kìm được mà to tiếng với cô ngay tại chỗ.
Có lẽ anh hơn cô nhiều tuổi quá nên cuối cùng suy nghĩ của cả hai vẫn không thể nào hợp nhau được. Cô yêu cuộc sống tự do của cô, cho rằng những điều mình cư xử là đúng, là phù hợp. Còn anh, người đàn ông luôn hướng tới cuộc sống gia đình, lại không thể nào chấp nhận được sự cố chấp ấy.
Thế là cuộc sống bận bịu cứ thế cuốn anh đi, để anh vô tình quên mất cô ở một nơi nào đó sau lưng mình. Một tháng không gặp cô, một tháng bận bịu với những dự án lớn và hàng ngày ra vào bệnh viện, chăm sóc bố anh đang chờ phẫu thuật tim ở bệnh viện, Hoàng Anh những tưởng hai người cứ thế là xong. Thỉnh thoảng nghĩ tới cô, anh cũng cảm thấy có chút khó chịu, có chút bồi hồi, có chút thổn thức nhớ mong, nhưng chỉ là thoáng qua, nó chẳng đủ mạnh mẽ để thúc đẩy anh chạy đi tìm cô.
Bố anh đã phẫu thuật tim thành công, sau một tháng nằm viện cuối cùng cũng được cho về quê nghỉ ngơi và theo dõi tại nhà. Sau khi đưa ông về tới nhà, Hoàng Anh lại hối hả quay về thành phố. Dự án đang dang dở, anh cũng không thể xin nghỉ thêm được, nếu không công việc sẽ bị gián đoạn rất nhiều.
Buổi tối tháng ba, trời mưa phùn và rất lạnh, không khí ấm áp của mùa xuân những ngày đầu năm mới đã bị cơn mưa phùn và trận rét cuối mùa át đi nhiều ngày nay, khiến cho Hoàng Anh luôn có cảm giác như đang giữa mùa đông vậy. Tắm xong, Hoàng Anh lười biếng nằm ngả ra ghế salon xem ti vi, lướt lướt qua vài kênh truyền hình sau đó dừng lại ở một kênh ca nhạc. Lúc này, chỉ có ca nhạc mới dễ dàng khiến con người ta đi vào giấc ngủ nhất.
Nhưng không hiểu sao anh nằm mãi cũng không ngủ được, thỉnh thoảng lại đưa mắt ra nhìn màn mưa lất phất bên ngoài khung cửa kính. Anh lại chợt nghĩ tới Phụng Anh, nhớ tới cái đêm mưa phùn rét mướt khi anh gặp cô ngoài bờ Hồ. Hôm ấy, anh đi chơi cùng Uyên, còn cô đi vẽ thuê với cậu bạn thân là Mạnh. Khi họ gặp nhau, khi nhìn vào ánh mắt dửng dưng của cô, anh đã cảm thấy rất không vui, rất hẫng hụt với chuyện cô tỏ ra thân thiết cùng một cậu bạn trai khác. Nhưng anh lại không nhận ra rằng, thứ tình cảm ghen tuông, muốn sở hữu, muốn ở bên cô đã hình thành trong trái tim mình từ ngày hôm đó. Anh đã không nhịn được lòng, để mặc Uyên bắt xe về trước, còn mình thì chạy tới trước ngõ nhà cô, chờ như một tên ngốc, muốn nói mấy lời thật tình cảm với cô, cuối cùng lại thành một cuộc cãi vã chẳng ra đâu vào đâu.
Hay vào một đêm mưa mùa đông khác xa hơn, khi anh tình cờ nhìn thấy cô đi chung xe với Uyên. Cô trùm một cái áo mưa mỏng, cả gương mặt trắng bệch vì mưa lạnh nhưng vẫn rạng rỡ vô cùng. Ngày hôm đó, anh đã tự nhủ với lòng mình, một nụ cười trong sáng như thế chẳng khi nào có ở trên gương mặt những cô gái buôn phấn bán sương dày dạn. Và anh mong gặp lại cô biết bao nhiêu.
Hoàng Anh nghĩ tới đó và chợt cười. Thì ra, giữa anh và cô không phải chẳng có kỷ niệm gì với nhau, trái lại, ngay cả những chuyện tầm phào nhất anh cũng vô tình khắc ghi vào tim tự lúc nào. Lúc cô hát, lúc cô đàn, lúc cô cười, và cả lúc cô buồn, lúc cô yếu đuối trong lòng nhưng lại cứ cố tỏ ra mạnh mẽ, hình như anh nhớ mọi trạng thái gương mặt cô vào lòng.
Hoàng Anh bật dậy, không hiểu sao trong lòng lại đang đấu tranh, trái tim anh nói rằng anh nên chạy đi tìm cô, làm lành với cô. Anh hiểu, một người ương bướng và kiêu ngạo như cô thà chịu đau lòng đến chết cũng sẽ không bao giờ làm lành với anh trước, trừ phi ngày đó cô như con nhím đã nhổ hết những chiếc lông nhọn hoắt trên người mình, trải qua đau đớn và bi thương tới cực điểm. Nhưng đến lúc đó, cô cũng sẽ chẳng còn là cô nữa.
Đang định đi tìm áo khoác và chìa khóa xe, đột nhiên anh lại nghe thấy tiếng gõ cửa. Nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ, không biết ai lại tới vào giờ này?
Lúc nhìn thấy Phụng Anh cả mái tóc ướt đầm đứng sau cánh cửa, tim anh như nảy lên một nhịp, hình như nơi sâu thẳm đó dấy lên một thứ cảm xúc kỳ lạ mà chính bản thân anh cũng chưa bao giờ nghĩ mình một lần nữa lại trải qua. Đó là yêu thương, là đau xót, là giật mình, là hối hận… Chỉ một thoáng chốc, Hoàng Anh đã trải qua đủ thứ cảm xúc ngổn ngang.
Phụng Anh một tay cầm cái ô ròng ròng nước mưa, mái tóc bị nước hắt vào bết lại, thả tán loạn trên vai và sau lưng. Cô mặc một chiếc quần ka ki màu xanh rêu, chân đi giày thể thao, một chiếc áo len cổ lọ màu kem, bên ngoài chỉ khoác thêm một chiếc áo gió mỏng. Trên tay kia của cô có xách theo một cái túi giấy, bên trong thò ra một cái cổ chai, hình như là rượu. Gương mặt cô hơi ửng hồng, ánh mắt nhìn anh thản nhiên. Thấy anh cứ đứng đực ra, cô nhoẻn miệng cười:
– Em có được welcome ở đây, vào giờ này không?
Hoàng Anh nhíu nhíu mày:
– Em uống rượu sao?
– Ừ. Nhưng hơi buồn, nên tới mời anh mấy chén. Nếu anh không thích thì thôi vậy.
Cô nói xong thì định quay người đi. Anh thở dài trong lòng, sau đó vươn tay giữ cô lại, kéo thẳng vào nhà.
Đây không phải lần đầu Phụng Anh tới nhà anh. Sau khi chính thức quen nhau, cô hay tới nhà anh ăn cơm, sau đó anh đọc sách, cô vẽ hoặc ngồi đàn, nhưng cô chưa từng ngủ lại đây. Cô từng nói với anh, không phải cô tỏ ra thanh cao gì, nhưng cô muốn hai người gắn bó hơn rồi hãy nghĩ tới những chuyện khác. Anh tôn trọng suy nghĩ đó của cô, chưa từng ép buộc cô đi vượt qua quan hệ hiện tại với mình.
Phụng Anh đặt cái ô ướt sũng nước lên nóc tủ giày, sau đó đi thẳng về phía sofa. Hoàng Anh lặng lẽ mang cái ô vào treo trong nhà tắm cho khô, sau đó còn lấy thêm một cái khăn bông mang ra. Phụng Anh đang lần lượt lôi đồ ở trong túi giấy ra, một chai rượu vodka men, một hộp xốp hình như có đồ ăn gì đó. Thấy anh đi ra, cô cười cười
– Em có thể mời anh uống rượu không?
– Vì sao lại mời anh? – Anh ngồi xuống ghế bên tay phải cô, lòng quặn đau khi thấy cô như vậy. Anh biết, Phụng Anh rất ghét uống rượu. Tâm trạng phải tồi tệ thế nào thì cô mới chủ động mời anh thế này.
– Vì em muốn say.
– Anh sợ em chưa say thì anh đã quá say rồi, tửu lượng của em cao quá!
– Không phải, là vì trước mặt người khác em không dám say. Với anh thì khác.
Hoàng Anh nhìn cô cười, không hiểu sao lại cảm thấy nụ cười ấy trống rỗng và cô đơn biết bao nhiêu. Có lẽ anh đã sai rồi. Sai khi bỏ cô lại một mình trên phố ngày hôm ấy. Sai khi biết cô bướng bỉnh mà anh còn làm căng. Tới lúc này, Hoàng Anh chợt nghĩ, hình như cả tháng qua, anh đã sống mà như không sống, không cảm xúc, không ký ức, không lưu lại trong lòng bất cứ một điều gì, chỉ có trống rỗng.
Thì ra, chỉ là anh đang trốn chạy sự thiếu vắng cô trong cuộc sống của mình.
Anh đưa cái khăn cho cô, yêu cầu cô lau khô tóc trước, còn anh đứng dậy đi lấy chén. Phụng Anh cũng không từ chối, cô vò vò qua mái tóc của mình làm nó rối tinh rối mù lên, sau đó cứ để nó nằm vắt trên vai, lại tiếp tục rót rượu vào chén.
Anh cạn với cô chén đầu tiên, mùi rượu cay nồng, sặc lên tận mũi, cả cơ thể như được chén rượu đầu tiên này làm ấm dần lên.
Hoàng Anh không muốn Phụng Anh uống thêm nhiều nữa, nên anh tìm chuyện để nói với cô, muốn cô tạm quên đi.
– Em chuẩn bị đồ án tốt nghiệp tới đâu rồi?
– À, cũng tàm tạm rồi.
Phụng Anh trả lời xong lại tự rót cho mình một chén rượu và uống cạn, cũng không để ý tới chén rượu còn nguyên của anh. Hình như cô không phải tới để mời anh uống rượu, mà đang cần tìm một người để nói chuyện.
Mấy miếng mực khô nướng trong hộp xốp đã khô cứng lại, dai ngoách. Hoàng Anh không ăn, chỉ ngồi nhìn cô nhe răng, trợn mắt dứt mấy cái râu mực, trong lòng lại thấy hành động này của cô vừa buồn cười lại rất đáng yêu.
– Em chưa ăn tối sao? – Anh vừa hỏi vừa cầm lên một miếng mực, xé thành từng sợi nhỏ cho cô dễ ăn ơn.
– Em đang ăn đây. – Cô vẫn tập trung chiến đấu với cái râu mực.
Hoàng Anh lắc đầu cười khổ. Anh đứng dậy, đi vào bếp, lục lọi trong tủ lạnh, cuối cùng lấy ra một ít thịt bò. Đang loay hoay làm cho cô ít bò áp chảo thì lại nghe cô nói ở đằng sau:
– Anh có biết người đàn ông nhìn hấp dẫn nhất là khi nào không?
Anh giật mình quay lại, thấy cô đã tiến vào bếp từ khi nào, đang đứng dựa người vào tủ lạnh, nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt trong veo, mơ màng, hình như rượu đã ngấm vào người nên cô bắt đầu ngà ngà say, nói năng cũng không còn được nghiêm túc như lúc tỉnh nữa. Thấy cô như thế, Hoàng Anh chỉ muốn ôm lấy cô mà hôn vài cái cho bõ tức, nhưng rồi anh lại ghìm cái ham muốn ấy lại, chỉ cười hỏi:
– Ý em là lúc này trông anh rất hấp dẫn phải không?
– Chỉ nhìn từ sau lưng thôi… cũng đã thấy đẹp rồi…
Phụng Anh đáp, sau đó lại quay ra ngoài phòng khách. Lúc Hoàng Anh mang đĩa bò áp chảo nóng hổi thì Phụng Anh đã gục sang một bên tay ghế, dường như đang ngủ. Anh đặt đĩa thức ăn xuống bàn, giật mình khi thấy chai rượu khi nãy còn hơn một nửa, giờ đã chỉ còn một phần ba. Anh ngồi xuống cạnh cô, kéo cô ngả vào người mình, khẽ gọi:
– Buồn ngủ rồi ư? Anh đưa em vào phòng ngủ nhé!
Phụng Anh không buồn mở mắt nhìn anh, cô nấc lên một tiếng, hơi thở đầy mùi rượu. Hoàng Anh cắn răng, đây sẽ là lần cuối cùng anh nhượng bộ cô tới mức này, lần sau sẽ không bao giờ anh cho cô uống một giọt rượu nào nữa.
– Em phải về nhà… – Phụng Anh nói mà không mở mắt, thậm chí còn tìm một tư thế ngủ thoải mái nhất ở trong lòng anh nữa.
– Hôm nay ở lại đây đi. – Anh vẫn ngồi yên trên ghế, để cô ngả người dựa vào ngực mình.
Đưa tay vuốt nhè nhẹ lên mái tóc đã khô nhưng vẫn rối tung của Phụng Anh, anh cúi đầu nhẹ hôn lên đó, rồi lại hỏi:
– Sao em lại uống say tới mức này chứ? Chuyện gì đã xảy ra với em?
Trong cơn mơ màng, Phụng Anh vô thức luồn tay qua eo anh, rồi ôm lấy cơ thể anh bằng cả hai tay của cô, ôm rất chặt, như ôm lấy một chiếc phao cứu sinh cho cuộc đời mình. Hoàng Anh cứ tưởng cô ngủ rồi, một lát sau, lại nghe cô nói bằng giọng mệt mỏi.
– Em rất sợ cảm giác một người vốn đã quá quen thuộc trong cuộc sống của mình đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời này. Em sợ cái cảm giác sẽ không thể nào được nhìn thấy họ nữa.
Cảm nhận được cơ thể cô đang run lên trong vòng tay mình, lại thấy nơi ngực áo hơn ấm nóng, anh mới hiểu cô đang khóc. Cô khóc rất khẽ, nếu không phải vì ở trong nhà ấm nên anh mặc áo mỏng, có lẽ sẽ không cảm nhận thấy gì. Nghe những lời cô nói ở trên, anh lại nghĩ cô đang nói tới mẹ, nhớ tới nỗi đau ngày ấy khi mất đi bà nên mới khóc. Có lẽ anh đã sai khi chất vấn cô, khi cố khơi gợi lại nỗi đau này trong lòng cô. Anh xoa nhè nhẹ lên lưng cô, thở dài:
– Em bướng bỉnh quá, anh phải làm sao với em đây?
– Là vì anh không thương em. – Cô càng ôm anh chặt hơn, tham lam chiếm đoạt sự ấm áp từ trên cơ thể anh, một chút cũng không muốn buông tay, giọng cô như đang oán trách anh.
– Anh thương em...