Polaroid

Những ngón tay đan

Posted at 27/09/2015

513 Views

Hoàng Anh cảm thấy mình cũng chẳng còn việc gì làm nên đi vòng vòng xung quanh, cuối cùng phát hiện ra chỗ này.

Đợi Uyên leo lên mỏm đá và ngồi xuống cạnh mình rồi, anh mới đáp:

– Anh vừa nhận ra một điều, dù thế nào thì con người ta vẫn cứ phải sống. Dù cuộc đời có vùi dập hay đem lại cho con người ta bất hạnh thế nào, không cho họ một chút hy vọng sống nào, thì người ta vẫn cứ sống, thậm chí còn vươn lên mạnh mẽ. Có những người cả đời chưa từng biết tới đồng tiền là gì, có người cả đời ăn rau rừng, trái dại mà lớn lên, họ vẫn không ngừng đấu tranh để giành lấy sự sống. Thật nhục nhã là có lúc anh còn nghĩ, mất đi tình yêu thì bản thân mình cũng không thể sống nổi…

– Anh vẫn chưa quên chị Trang sao? Cũng mấy tháng rồi. Em nghe nói chị ấy đã lấy chồng. – Uyên nhìn anh, mặc dù cô rất muốn hỏi một chuyện khác nhưng cuối cùng lại cưỡng lại được, đành hỏi anh chuyện cũ.

– Ừ… Nhưng không quên cũng không có nghĩa là vẫn còn yêu thương… – Hoàng Anh lắc đầu, cũng không lảng tránh câu hỏi có phần hơi riêng tư kia.

– Cũng đến lúc anh cần phải tìm bến đỗ mới…

– Anh cũng nghĩ thế… – Anh gật đầu, đưa mắt nhìn về bầu trời xám trước mặt. Một đám mây đen lớn đang từ những đỉnh núi cao phía xa ùn ùn kéo tới.

Có lẽ trời sẽ mưa.

Uyên cũng nhìn về phía trước, gió núi lạnh lẽo làm cô rùng mình, nhưng cô vẫn gan lỳ ngồi lại. Đây là những giây phút hiếm hoi mà cô có thể ngồi gần anh như thế. Thế giới của Hoàng Anh là một thế giới quá xa với cô, cô gần như không có cơ hội được đến gần. Dù có thể cười đùa với cô, nhưng cô lại có cảm giác anh luôn ngăn cho cô không tới gần nội tâm mình. Cô không hiểu tại sao anh lại tỏ ra lạnh nhạt với mình như thế, nhưng với Phụng Anh, bạn cô, anh lại có thể bày tỏ những cảm xúc tự nhiên mà chưa bao giờ cô được thấy, hay với Hạnh, người mà anh vẫn gọi là bạn, lại có thể tùy ý để Hạnh ôm vai bá cổ.

– Thôi về đi em. – Cứ ngồi yên lặng như thế một lúc, rồi Hoàng Anh chống tay đứng dậy, phủi phủi hai tay rồi cũng kéo cô đứng lên. – Trời sắp mưa rồi.

– Vâng. Hình như cũng tới giờ ăn rồi. – Uyên gật đầu, sau đó vội vàng bước theo anh ra về.

Bữa cơm trưa đạm bạc ở nhà trưởng bản nhanh chóng kết thúc, mọi người cũng chỉ uống một chút rượu cho ấm người, sau đó nghỉ trưa chừng một tiếng rồi lại lên đường. Quãng đường tiếp theo lên tới cụm trường bản, dù chỉ cách có hai cây số nhưng mọi người phải đi bộ. Vừa bắt đầu lên đường thì trời đổ mưa lất phất, cũng may Thào đã chuẩn bị mượn sẵn cho mỗi người một đôi ủng cao để tránh bùn đất bắn lên người. Mấy thanh niên, bao gồm cả Hoàng Anh và Mạnh, mỗi người đều phải vác đồ đạc gồm áo ấm, sách vở, báo cũ mà Phụng Anh đã đóng sẵn để mang lên cho các em nhỏ. Hoàng Anh với Mạnh không quen mang vác nên mỗi người chỉ mang được một bao, còn các thanh niên trong bản cùng với Thào, mỗi người dùng dây thừng cột chặt hai bao lại rồi địu ở sau lưng, cứ thế tiến lên con đường lầy lội trước mặt. Ba cô gái thì nhẹ nhàng hơn, chỉ phải mang theo đồ đạc cá nhân của mình thôi.

Phụng Anh khoác lên người chiếc áo gió chống thấm nước màu xanh da trời lên người, nhìn con dốc dựng đứng trước mắt, đột nhiên những hình ảnh về các chuyến đi trước lại ùa về. Đó là con dốc của nhiệt huyết, của tuổi trẻ và của tình người. Không biết bao nhiêu lần, trong màu áo xanh tình nguyện, cô và các bạn đã bò lên những con dốc như thế, trên vai cái chữ vào những bản xa xôi nhất nơi địa đầu Tổ quốc. Có những con dốc cao, đi lên một bước trượt hai bước, thậm chí có đoạn còn phải bò lên, hai tay bám chặt lấy đường, quơ tới bất kỳ gốc cây, cỏ nào trong tầm với để không bị tụt xuống. Có những lúc bàn tay còn quơ phải cả những nắm bùn sình lẫn phân trâu bò, mùi nước đái xộc vào mũi váng tới muốn ngất xỉu. Nhưng khi tới được nơi, nhìn thấy được nụ cười của các em, thấy các em dù trời mưa vẫn vượt qua một chặng đường dài và khó khăn không thua gì mình, dù thầy cô tới muộn vẫn kiên trì đứng đợi, chính những điều đó làm cho những sinh viên vốn quen hơi thành thị như cô phải bật khóc. Trước những đứa trẻ kiên cường ấy, cô thấy mình yếu đuối và nhỏ bé biết bao nhiêu.

Có lẽ, Phụng Anh hay Uyên và Mạnh đã từng trải qua những tình huống như thế này nên ba người còn đỡ chật vật, chỉ có Hoàng Anh và Hạnh thì đúng là khổ không thể tả. Hạnh vừa lên đầu dốc đã trượt một cái, cả người gần như ngã xuống mặt đường. Mọi người thương tình khuyên cô về nhà trưởng bản đợi nhưng Hạnh vẫn gan lỳ đòi đi tiếp. Phụng Anh đành cởi áo khoác của mình để cho Hạnh mặc cho đỡ lạnh, còn chiếc áo khoác bằng dạ đã bị bẩn của Hạnh thì nhét vào balo của cô, sau đó một tay cầm ô, một tay đỡ Hạnh đi qua những đoạn trơn trượt. Hoàng Anh còn vất vả hơn vì phải vác theo một bao đồ. Mặc dù bao đồ anh mang chỉ có áo bông ấm, cũng được coi là nhẹ hơn so với những bao đồ đựng sách vở khác, nhưng trong khi những chàng trai bản bước đi nhẹ tênh như trên đất bằng thì anh gần như là vừa đi vừa thở. Uyên đi bên cạnh anh, che ô cho anh khỏi mưa, có lúc còn đề nghị cùng khiêng với anh một đoạn cho đỡ mệt. Hoàng Anh đi sau cùng, ngẩng đầu nhìn lên phía trước, chỉ thấy lưng Phụng Anh vẫn đang đi bên cạnh Hạnh, bước đi vững vàng, không hiểu sao trong lòng anh lại dâng lên một cỗ cảm xúc vừa buồn, vừa tức giận, vừa khó chịu, lại vừa chán nản. Trong khi Uyên lo lắng và săn sóc anh như thế, thậm chí còn tình nguyện cùng mang đồ với anh, thì Phụng Anh, trừ một lần ngoái đầu lại nhìn anh khi Uyên quay lại, sau đó cũng không để ý tới phía sau thêm một lần nào nữa. Cô có thể nói chuyện với Thào vui vẻ, căn dặn Mạnh đi cẩn thận, nhưng một lời động viên hay nhắc nhở dành cho anh cũng không có. Chẳng lẽ cô thực sự để tâm tới vấn đề giữa Uyên và anh nên muốn tạo khoảng cách, hay cô thực sự không có một chút để ý gì tới anh?

Con đường càng đi lên càng dốc nên Hoàng Anh cũng chẳng có thời gian để nghĩ ngợi nhiều, anh phải tập trung toàn bộ tinh thần để không bị trượt ngã. Hai bên đường toàn là cây rừng và cỏ dại mọc cao, từ đây có thể nhìn thấy những sườn núi cao và dốc ở hai bên, thấy những thung lũng sâu, thấy dòng suối lớn Nậm Thung vòng vèo chảy bên dưới, nhỏ như một con rắn nhỏ đang bơi qua những đám lau sậy xanh um tùm. Thỉnh thoảng sẽ thấy một nóc nhà thấp lè tè nằm chênh vênh giữa đất trời như thách thức cả thiên nhiên hùng vĩ. Hạt mưa vẫn rải rác quanh người. Hoàng Anh có thể cảm nhận được chiếc áo phao khoác ngoài của mình ướt đẫm một tầng nước, nhưng anh không lạnh, chỉ thấy cả người nóng rần rần, không ngừng đổ mồ hôi, đã ướt hết lớp quần áo lót ở trong.

– Chị cố lên, sắp tới rồi, qua hết con dốc này là tới.

Ở đằng trước, Phụng Anh vẫn đang đỡ Hạnh một đường đi lên, miệng thì liên tục động viên cô. Dường như cú ngã lúc nãy làm Hạnh càng di chuyển nặng nề hơn, ngay cả túi đựng máy ảnh cô cũng phải đưa cho Phụng Anh đeo dùm.

– Mọi người không cần phải cố gắng đi nhanh đâu… – Thào quay lại cười, ở đằng trước, mấy người trai bản đã bỏ lại nhóm phía sau một đoạn xa. – Bọn em lên đấy trước, sau đó sẽ quay lại để mang đồ cho cũng được. Dân bản bọn em đi rừng quen rồi, dốc này vẫn chưa tính là gì. Có những vách đá còn dựng đứng, trời mưa mà leo không cẩn thận còn bị trơn ngã xuống là chuyện bình thường. Mọi người lên đúng dịp mưa, chứ không cũng không vất vả thế này. Núi rừng mà, mưa bất chợt lắm, thôi mọi người cố gắng nhé!

Nói xong, Thào lại quay người, tiếp tục đi, những bước chân có phần mau hơn, chỉ thoáng một cái đã đi được một đoạn khá xa.

Lần thứ hai Phụng Anh quay đầu nhìn lại Hoàng Anh và Uyên vẫn đang nhọc nhằn gần như là đi một bước nghỉ vài giây ở phía sau, sau đó nói với Hạnh và Mạnh đang đi ở phía trước:

– Phía trước có một gờ đá, mọi người có cần nghỉ một chút không?

– Thôi, mưa vậy thì cứ đi đi. – Mạnh kéo sụp cái mũ mượn được ở nhà trưởng bản xuống, hổn hển đáp, thở ra cả khói.

– Hai người có cần nghỉ không? – Phụng Anh lại quay về sau, hỏi.

– Có.

– Không.

Người đồng ý nghỉ là Uyên, còn Hoàng Anh thì không. Trong lòng anh đang rất khó chịu, bây giờ lại đồng ý nghỉ lại, chẳng khác nào nói sức khỏe anh thua cả thằng nhóc cao lêu nghêu đi ở phía trước, rồi còn tên người dân tộc trắng trẻo đang đi ở phía trước cách một đoạn khá xa nữa, anh cũng chẳng ngu ngốc tới mức không nhận thấy ánh mắt gã ta nhìn Phụng Anh khác thường tới mức nào, thái độ xum xoe tán tỉnh như thế nào, gần như là làm cho người ta phát ghét.

Không hiểu sao, trong khi Hoàng Anh còn cảm thấy hậm hực và có chút ấm ức trong lòng vì bị người mình quan tâm bỏ rơi thì Phụng Anh lại đưa mắt nhìn anh một cái thật sâu, sau đó cô lại quay lên nói với Mạnh:

– Thôi nghỉ tí đi, mọi người ai cũng mệt cả rồi. Tớ cầm ô nãy giờ không được đổi tay, mỏi rời cả tay rồi đây!

– Ừ, thế mình nghỉ chút thôi. – Mạnh lập tức đồng ý, cố dấn thêm vài bước nữa, sau đó đặt bao đồ trên người xuống một gờ đá cao chừng nửa mét, mặt hơi vuông vức, hơi nghiêng về sau, rộng chừng một tấm chiếu đôi ở bên vệ đường. Có lẽ đây là sản phẩm còn sót lại của quá khứ người ta san núi mở đường đi vào sâu bên trong. Quanh gờ đá là cỏ và cây dại cao hẳn lên, che khuất phần vực sâu nguy hiểm ngay sau gờ đá, chỉ cần sẩy chân một chút cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng của bản thân bất cứ lúc nào. Lần trước khi Phụng Anh lên đây, cô cũng đã từng ngồi nghỉ trên phiến đá này, vì vậy không quá khó khăn để cô quyết định ngồi nghỉ lại ở đây, giữa đất trời giá lạnh, giữa những thảm hoa nở rộ trên triền núi, và giữa cơn mưa phùn bất tận của đất trời.

Năm người ngồi túm tụm lại dưới hai cái ô che mưa, lúc này đã được chuyển sang tay hai người đàn ông duy nhất, ba cô gái được nhường ngồi nghỉ, bởi hai bao đồ cũng đã chiếm gần hết vị trí trên bề mặt khối đá rồi nên Hoàng Anh và Mạnh chỉ có thể đứng cầm ô che mưa cho cả bọn nghỉ ngơi mà thôi.

– Chưa bao giờ tớ thấy con đường đi vào bản lại kinh khủng tới mức này… – Mạnh quẹt ngang nước mưa trên mặt, bàn tay đã tê cóng vì để ở ngoài không khí lạnh lẽo một thời gian dài.

– Những bản trước kia chúng ta tới trong chương trình mùa hè xanh đều nằm ở ven đường nhựa, đường sá đi lại cũng tương đối dễ dàng, mà dân bản cũng sống tập trung ở rìa ngoài. Lần này mới là chuyến đi sâu vào trong đầu tiên… – Phụng Anh giải thích.

– Nhưng có đi vào sâu mới biết, dân mình vốn nghèo nhưng vẫn có những nơi còn nghèo hơn, đến cả cuộc đời cũng không có nổi một manh áo ấm. – Hạnh đang cố gắng gạt đi hết lớp bùn đất bắn trên quần, gương mặt tái nhợt của cô cũng dần khôi phục lại vẻ hồng hào như cũ.

– Em có mang theo nước ấm đây, mỗi người uống một ngụm nhỏ đi cho đỡ mệt. – Phụng Anh lấy từ trong ba lô đeo trên lưng ra một bình nước giữ nhiệt nhỏ, cũng không biết cô đã lấy nước nóng vào đó từ bao giờ mà khi mở nắp ra, hơi nóng ở trong vẫn còn bốc lên nghi ngút.

Cô rót nước ra nắp, lần lượt đưa cho mọi người uống. Ngoại trừ bản thân mình ra, Hoàng Anh là người cuối cùng cô đưa nước đến. Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng chỉ vài giây, sau đó cô dúi ca nước vào tay anh, rồi lại quay đi, không nói một câu gì. Hoàng Anh thầm bực mình vì từ sau bữa cơm tới giờ, hay nói đúng hơn là từ sau khi xuống xe, lúc nào cô cũng lạnh nhạt với anh như thế.

Nhưng lúc này, khi đứng gần Phụng Anh, anh mới nhận ra dường như người cô run lên mỗi khi có một trận gió núi thổi qua. Thì ra sau khi cho Hạnh mượn áo khoác của mình, trên người Phụng Anh chỉ còn lại chiếc áo gió mỏng manh khoác ở bên ngoài để chống bị ướt và chiếc áo len tím cổ tròn cô mặc đi từ hôm qua mà thôi. Trong lòng Hoàng Anh dấy lên một cảm giác khó chịu và bức bối, anh cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy đau lòng khi thấy cô mỏng manh nhưng vẫn ương ngạnh chống chọi với cái lạnh như thế. Anh cởi áo ngoài của mình ra, rùng mình một cái, sau đó đưa cho cô, nói:

– Em cầm giúp anh cái áo nhé, mang đồ đi lên dốc thế này nóng toát mồ hôi mất.

– Ba lô của cậu ấy chật rồi, để em để vào ba lô của em cho. – Phụng Anh còn chưa kịp đáp, Uyên đã nhanh nhảu cầm lấy cái áo, mở ba lô của mình ra và cố gắng nhét vào cho bằng được.

– Không vừa đâu, em cứ đưa cho Phụng Anh đi, nếu ba lô cô ấy không để được thì mặc tạm trên người cũng không sao. Áo khoác của cô ấy cũng đưa cho Hạnh rồi mà. – Hoàng Anh nhăn nhó trước hành động chen vào bất ngờ của Uyên, càng phát hoảng khi thấy Phụng Anh đang cau mày rõ ràng là rất không vui vẻ.

Chỉ nghe cô lạnh lùng đáp:

– Em cũng đang nóng toát mồ hôi đây chứ lạnh gì. Nếu ba lô của Uyên vừa thì cứ để cậu ấy cầm giúp anh đi. Em cầm theo trên tay không cẩn thận mà ngã là bẩn hết đấy.

Sau đó, Phụng Anh cho chai nước giữ nhiệt vào lại trong ba lô của mình và xốc lên vai, đứng dậy và giục mọi người tiếp tục lên đường.

– Là người ta không vui đấy. – Hạnh thì thầm nói vào tai anh sau khi cả nhóm đã lên được tới cụm trường ở trong này, rõ ràng những biểu hiện đối chọi ngấm ngầm của hai người trong suốt chặng đi không lọt qua được cặp mắt tinh ranh của cô nàng.

Thấy Hoàng Anh trợn mắt muốn phản bác, Hạnh đã lại nhanh nhảu nói tiếp:

– Rõ ràng là ông không vui khi thấy mấy tên nhóc kia lăng xăng quanh cô nàng đúng không? Vậy ông nghĩ nàng ta có vui nổi không khi thấy ông được chính bạn thân của mình chăm sóc, lại còn vô cùng chu đáo và nhẹ nhàng nữa? Nhưng đây chẳng phải là tín hiệu tốt, rõ ràng là nàng đã có tình cảm với ông rồi, nếu không sao phải tỏ thái độ như thế...