Những ngón tay đan

Posted at 27/09/2015

512 Views

Nhà văn hóa của xã nằm ngay kế bên, là một căn nhà cấp bốn cũ kỹ và xiêu vẹo tới thảm hại, tường vôi đã tróc ra thành những mảng lớn nham nhở. Phụng Anh chỉ cho Hoàng ngôi trường cấp 1 và cấp 2 của xã nằm trên sườn một ngọn đồi cách đó không xa. Chỉ có vài dãy nhà được xây dựng bằng gỗ và lợp mái lá, có một dãy nhà cấp 4 mới xây, đó là nhà Hiệu bộ và có một gian là nhà tập thể của ba cô giáo người miền xuôi.

Phụng Anh dẫn Huân và Hoàng Anh vào giới thiệu với ban lãnh đạo xã, sau đó đợi tất cả tập kết về sân ủy ban mới bàn giao lại cho Huân phân công nhiệm vụ cho từng người.

Hôm nay là thứ bảy, học sinh được nghỉ học, nhưng vẫn có vài đứa trẻ con nhà gần xung quanh đây đứng một góc ngó nghiêng. Chúng cùng đứng trên một mô đất cao đầu lối vào, có đứa còn địu theo em, đứa lớn dắt đứa bé, đứng nhìn những người mới tới với ánh mắt tò mò, ngơ ngác. Mùa đông nhưng trên người chúng chỉ có độc những chiếc áo cánh mỏng, có đứa mặc những chiếc áo len đã rách lỗ chỗ, đa phần đi chân đất, đôi bàn chân dính đầy đất và thâm tím tái lại vì lạnh. Mái tóc đứa nào cũng bù xù, đứa thì đỏ quạch, đứa thì vàng nâu, khét lẹt mùi của nắng cháy Tây Bắc.
Trẻ con nơi này, dù thời tiết có khắc nghiệt đến thế nào thì vẫn cứ lớn lên, hoang dại và tràn đầy sức sống như cây rừng. Vài thành viên nữ lần đầu tham gia những chương trình thế này, lúc vừa xuống xe còn rên lên vì lạnh, có người còn tự trách mình không mặc nhiều áo ấm, nhưng khi tới đây, nhìn thấy những mảnh đời nhỏ bé kia đang giương đôi mắt trong veo và lạ lẫm nhìn mình, ai nấy đều tự giác im lặng, có lẽ trong lòng đang dâng lên một cảm xúc khác.

Trao đổi và thống nhất công việc xong, mọi người bắt đầu cùng với các đoàn viên thanh niên của xã vận chuyển đồ vào trong nhà văn hóa để tạm, sau đó sẽ sắp xếp và phân loại để ngay trong buổi sáng có thể bắt đầu chia các thành viên thành các nhóm nhỏ đi vào các bản dưới sự hướng dẫn của thanh niên trong xã. Xe trâu sẽ được ưu tiên dùng cho bản người H’Mông cao và xa nhất, còn những bản khác sẽ sử dụng xe ba gác thông thường để kéo và xe máy để di chuyển.

Phụng Anh sẽ là trưởng nhóm của nhóm đi xa nhất, lên tận bản người H’Mông cách trung tâm xã gần bảy cây số. Trong đó cũng có một cụm trường học khác của xã nên ngay trong buổi chiều nay nhóm cũng sẽ phát quà và áo ấm cho các em học sinh của cụm trong đó luôn. Ban đầu cô sắp xếp Hoàng Anh và Hạnh vào một nhóm đi tới bản gần để tránh cho hai người họ, vốn chỉ quen với công việc văn phòng, bị mệt mỏi. Nhưng Hạnh, vì đam mê chụp ảnh nên lại nằng nặc muốn theo nhóm của cô lên bản người H’Mông, cuối cùng cô đành nhượng bộ, thành ra nhóm của cô lại là một tổ hợp hết sức phức tạp bao gồm cô, Hoàng Anh, Hạnh, Uyên và Mạnh. Cũng may xe trâu sẽ chở đồ lên tận nhà của trưởng bản, sau đó bà con sẽ tập trung ở đó để nhận đồ về cho gia đình mình. Vì đặc thù là các hộ gia đình của bản đều sống rải rác trên các sườn núi, đỉnh núi cao và xa nên với nhân sự ít ỏi cũng như hạn chế về thời gian, nhóm không thể thực hiện việc tới tận nhà phát quà cho các gia đình như ở các bản sống dưới thấp hơn được.

Dẫn nhóm của Phụng Anh vào bản có ba thanh niên địa phương, đều là người dân tộc H’Mông, trong đó có có Thào, một đoàn viên mẫu mực đã tốt nghiệp một trường trung cấp ở thành phố Sơn La, sau đó quyết tâm về xã để giúp địa phương xóa đói giảm nghèo. Hiện tại Thào chính là bí thư đoàn xã, hoạt động rất năng nổ. Ngày đầu tiên Phụng Anh tới đây tiền trạm, cũng chính Thào là người tiếp đón cô, sau đó cùng cô vạch ra các kế hoạch cho hoạt động này của câu lạc bộ cô. Thào chỉ hơn cô hai tuổi, da trắng bóc chứ không cháy nắng như những thanh niên khác, mái tóc loăn quăn, luôn đội một cái mũ nồi vải màu đen bất kể mưa hay nắng, mỗi khi cười sẽ lộ ra chiếc răng khểnh rất duyên. Thào cũng giỏi thổi sáo, hay múa khèn mỗi phiên chợ tình. Bạn bè bằng tuổi Thào đã có tới vài đứa con nheo nhóc, chỉ riêng Thào ý chí cao vời, muốn giúp dân có cái bụng no hàng ngày trước đã ròi mới tính chuyện lấy vợ. Mỗi phiên chợ tình, có bao cô gái muốn nhảy múa theo tiếng khèn của Thào, nhưng cái bụng hắn vẫn chẳng ưng ai. Thào vẫn đang chờ một cô gái có cùng chung chí hướng với mình chứ không phải những cô gái được nuôi lớn lên chỉ để tìm một tấm chồng tốt rồi gả đi, rồi sinh con, rồi đến khi già đi cũng chẳng biết ước mong của cuộc đời mình là gì.

Vì những người trong bản H’Mông sống ở rất cao và xa nên gần như không tiếp xúc nhiều với cuộc sống hiện đại, cuộc sống vô cùng nghèo khó và thiếu thốn, nhất là trong mùa đông này, ở những đỉnh núi cao còn thấy cả băng, sáng bước chân ra khỏi cửa có thể thấy những tầng băng mỏng kết đầy trên lá cỏ. Bên cạnh những đồ mới do NASSCO tài trợ, Phụng Anh đã giành một phần nhiều những đồ cũ xin được bao gồm chăn, tất và quần áo ấm để giành cho người của bản này. Cô không nghĩ với những gì một đưa tới họ sẽ có một cuộc sống tốt hơn, cô chỉ mong họ sẽ có những mùa đông ấm hơn mà thôi.

- Anh Thào, bà con đã nhận được thông báo để đến nhận đồ chưa ạ? – Phụng Anh lên tiếng hỏi.

- Anh đã đến tận từng hộ thông báo rồi, hôm qua lại đi nhắc bà con một lần nữa, sáng sớm nay khi anh đi xuống xã đã thấy có người tới, chắc giờ mọi người tập trung đầy đủ rồi ấy. – Thào ngồi trên đống bao đựng chăn quay sang cười đáp với cô.

- Thế còn các cháu nhỏ, có được báo tới trường nhận quà không anh?

- Có, các cô giáo cũng dặn dò rồi.

- Cũng may là trời không mưa, không thì tội nghiệp lũ trẻ quá! – Phụng Anh thở nhẹ ra một hơi.

- Nhưng mà xe không vào được trường trong này đâu, chắc chúng ta phải đi bộ và vác đồ lên đấy. Đường nhỏ, lại trơn và dốc, xe không lên được.

- Không sao, chỉ cần vào được với các cháu nhỏ là tốt rồi. – Hoàng Anh ngồi ở đối diện Phụng Anh lên tiếng. Từ lúc tới ủy ban, anh đã trở nên nghiêm túc hẳn, ra dáng đúng một đại diện nhà tài trợ. Và những gì anh tận mắt thấy cũng đã khiến anh xuất hiện những suy nghĩ khác. Nếu trước đây, anh thay NASSCO đồng ý tài trợ cho Sức Trẻ vì hoạt động từ thiện thường niên của công ty, một phần vì lấy lòng Phụng Anh, nhưng giờ tới đây rồi, anh lại cảm thấy hối hận vì mình đã không mang tới nhiều hơn nữa.

- Ồ, kia có phải là hoa đào? – Hạnh reo lên thích thú và liên tục bấm máy khi nhìn thấy một vạt hoa nhuộm hồng sườn núi trước mắt.

- Đúng rồi đó chị. – Thào cũng đưa mắt theo mọi người nhìn về phía đó. – Từ đây đi lên bản còn nhiều đoạn có đào hay mơ đang nở hoa lắm. Trên đường đi vào thác thì còn có cả một rừng mơ, nở trắng một bên sườn núi.

- Ở đâu? Cách đây có xa không em? – Hạnh nghe thấy thế thì dừng bấm máy, hai mắt sáng lên, vội hỏi.

- Cũng không xa lắm đâu, chỉ độ chục cái quăng dao. – Thào tủm tỉm cười trêu.

- Có mấy cái thôi chứ gì? Thế chiều xong việc mình đi vào đấy chơi luôn nhé! – Hạnh nháy mắt, máu phiêu lưu của cô nàng đã nổi lên tới cực điểm rồi.

- Hi hi, không đi được đâu chị ơi. – Mạnh lập tức cười, giải thích. – Chục cái quăng dao của các anh ấy có khi phải đi vài ngày đấy.

- Hả? Lâu thế cơ á? – Hạnh trợn tròn mắt.

- Xa chứ. Trong ấy chỉ có núi với rừng thôi, không có dấu chân con người đâu. Chị Hạnh không biết leo núi vượt rừng thì đi cả tuần cũng chưa chắc đã tới được. – Thào cũng nói thêm. - Nếu chị vẫn thích vào rừng mơ hay đi thăm rừng đào trong núi thì ở đây ăn Tết với Thào đi, rồi Thào cùng các anh giai bản dẫn chị đi.

- Mời tui ở lại là tui ở lại thiệt đó. – Hạnh trừng mắt khi biết mình vừa bị hố nặng.

- Chỉ sợ chị không dám ở thôi. Chứ rượu mời chị lúc nào cũng sẵn cả.

- Rượu là mời đúng người rồi. Được, tui quyết định ở lại cua một anh giai bản xong rồi rước về dưới Hà Nội luôn. Ông về nói với ông già tôi là tôi ở lại đây kiếm chồng nha. – Hạnh quay sang Hoàng Anh đang ngồi kế bên mình, vỗ vai thân mật bảo.

- Tùy bà. Chắc ông cụ nhà bà phải sướng lắm khi biết bà chịu đi lấy chồng. – Hoàng Anh cũng cười đáp lại.

Hai cô gái ở bên kia, không ai bảo ai mà cùng đồng thời đưa mắt nhìn anh. Uyên thì có vẻ không thích cách Hạnh đang ôm vai bá cổ anh thân mật như thế, mặc dù cũng biết hai người là bạn của nhau nhưng Uyên không biết được những chuyện bí mật khác của Hạnh. Còn Phụng Anh lại càng trực tiếp hơn, cô nhìn thẳng vào mắt anh, không một chút giấu diếm vài ý cười trong mắt. Cô nàng này lúc nào cũng tỏ ra thờ ơ và giữ khoảng cách xa cả tỷ năm ánh sáng tình cảm với anh, không ngờ cũng có lúc biểu hiện như thế. Hoàng Anh ẩy đầu của Hạnh đang ghé sát vào mình đầy mờ ám ra, sau đó cũng bặm môi trợn mắt lên đáp lại Phụng Anh. Tất nhiên việc hai người ‘đầu mày cuối mắt’ nhìn nhau như thế không thể thoát khỏi cái nhìn đầy tinh ý của Hạnh và Uyên. Trong mắt Hạnh và Uyên, rõ ràng chỉ thấy hai người kia, một người có tình, một người có ý, dù là đang trợn mắt, bặm môi trêu chọc nhau nhưng rõ ràng nếu không thể đi tới một giới hạn tình cảm nào đó thì không thể tỏ thái độ gần gũi với nhau như vậy được. Chỉ có Mạnh đang mải ngồi chơi game trên điện thoại là không thấy gì.

Hạnh khẽ huých khuỷu tay vào sườn Hoàng Anh khiến anh kêu “đau” một tiếng, rồi cũng lại quay sang trừng mắt với cô bạn của mình.

- Tròng mắt rớt ra ngoài rồi đấy. Hay ông sang đấy ngồi với hai em đi, để cậu đẹp trai kia sang ngồi với tôi. – Hạnh bĩu môi, cũng chẳng kiêng nể gì mà nói huỵch toẹt ra khiến cho cả hai cô gái ngồi bên kia đều quay đi chỗ khác đầy vẻ ngượng ngùng, mà Mạnh cũng ngẩng đầu lên ngơ ngác không biết chuyện gì vừa xảy ra.

- Phải rồi Phụng Anh, tháng ba này anh sẽ xuống Hà Nội mấy ngày đấy nhé, em có định đón tiếp bọn anh không? – Lúc này Thào lại lên tiếng, dường như không để ý đến không khí có chút kỳ quặc của nhóm người ngồi sau.

Phụng Anh như được giải vây, vội vàng cười đáp lại:

- Tất nhiên rồi. Lúc nào anh xuống thì cứ gọi cho em. Đúng rồi, anh xuống đó chơi hay có việc gì?

- Anh nằm trong danh sách đoàn viên tiêu biểu của tỉnh đi dự Đại hội Đoàn toàn quốc năm nay.

- A, thật ạ? Vậy nếu anh xuống thì nhớ gọi nhé, bọn em nhất định sẽ đón tiếp anh rồi. – Mạnh đã cất điện thoại đi, lập tức lại tham gia vào câu chuyện.

Trong lúc Thào còn đang nói chuyện với Phụng Anh và Mạnh, ngồi bên này, Hạnh cười khúc khích, sau đó ghé sát vai Hoàng Anh, nói thầm vào tai anh:

- Có đối thủ rồi kìa…

Một lần nữa, Uyên lại liếc nhìn hai người, đôi mày xinh đẹp khẽ khàng chau lại.



Chương 16: Mảnh đời



– Lần đầu, em cũng có cảm giác như anh lúc này vậy!

Hoàng Anh đang ngồi ngẩn ra trên một mỏm đá cao, phía trước là trời mây, dưới chân là vực núi, một màu xanh trải dài trước mắt khiến cho tâm tình đang hỗn loạn của anh cũng dần dần khôi phục lại. Nghe thấy tiếng nói, nhận ra giọng Uyên rồi nhưng anh vẫn quay lại cười với cô một cái, sau đó ngồi xích sang một bên để Uyên lên ngồi cùng mình.

Mỏm đá này cách nhà của trưởng bản không quá xa, Hoàng Anh đã chạy tới đây sau khi mọi công việc hoàn tất. Đâu đó trong đầu anh vẫn còn vang vẳng những tiếng cười vui, những câu nói của người dân tộc mà anh không hiểu được, nhưng từ ánh mắt lấp lánh của họ, anh biết họ đang nói cảm ơn mình. Anh cảm thấy hơi hổ thẹn vì bản thân mình trước khi tới đây đã nghĩ quá giản đơn về cuộc sống, bởi từ đầu những gì anh làm không hẳn xuất phát từ tấm lòng thực sự, chỉ là sự đánh đổi để lấy được mục đích chính của mình mà thôi. Ngay cả Hạnh cũng thế, dù cô nàng có hay đi làm từ thiện thì dường như cũng chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh sống khốn khó ở nơi này. Lúc nãy có một bà cụ lưng còng rạp, chỉ có một hai manh áo mỏng manh và cũ rách khoác trên người, chân trần bám đầy bùn đất, bắn lên tận đầu gối. Bà nói con cháu bà đi nương hết rồi, chỉ có mình bà ở nhà nên tới đây nhận đồ. Bà đã phải gần như bò qua hai quả đồi để tới được đây. Hạnh nghe Thào phiên dịch tới đó thì ôm chầm lấy bà cụ, nước mắt như mưa, sau đó nhất quyết nhờ Thào thuê giúp mình mấy thanh niên trong bản để vác hai bao đồ gồm chăn và áo ấm về nhà cho bà cụ. Lúc anh chạy ra đây, Hạnh vẫn còn đang ngồi cùng Phụng Anh để sắp xếp lại quà để chiều mang cho các em nhỏ ở cụm trường học trong này...

XtGem Forum catalog